Tam Thốn nhân Gian

Chương 747

Chương 747Chương 747
HOÀNG TỘC
THẦN MỤC
Toàn bộ quá trình này diễn ra rất nhanh, theo lực hút kinh người tỏa ra từ con mắt do hằng tinh hóa thành, theo chiến hạm nhanh chóng tới gần trong tiếng rít gào, Vương Bảo Nhạc đã dừng kế hoạch ban đầu lại và kiêm chế ý nghĩ muốn rời đi trong bao nỗi rung động.
Thực tế, hắn nhớ rõ Yểm Mục Quyết lấy giết chóc làm chủ mà bản thân tu luyện là công pháp thần thông mà Minh Tông trong Minh Mộng lúc trước thu thập.
Công pháp này không hoàn chỉnh, chỉ có trình độ Nguyên Anh. Thần thông ở trình độ này vốn dĩ không được Minh Tông lúc trước coi trọng, suy cho cùng công pháp do Minh Tông thu thập thật sự quá nhiêu, thế
nhưng công pháp này vẫn được Minh Tông sửa đổi dựa vào đặc tính có thể nói là yêu dị của chính nó. Từ đó có thể nhìn ra được điểm kinh người và không tầm thường của Yểm Mục Quyết này.
Thậm chí, Vương Bảo Nhạc còn nhớ rõ cường giả Minh Tông có chú thích và đánh giá trong công pháp Yểm Mục Quyết này, người nọ còn tiếc nuối vì công pháp này chỉ có trình độ Nguyên Anh.
“Chắc chắn nền văn minh Thần Mục và Yểm Mục Quyết có mối liên hệ sâu sắc nào đó. Có khi nào... có thể tìm thấy phân tiếp theo của công pháp này ở đây hay không?”
Cùng lúc trong mắt của Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng kỳ lạ, theo khoảng cách giữa chiến hạm và hằng tinh ngày một gân hơn, trong nhiệt độ cao khuếch tán, một luồng khí xám phun ra từ trong mắt của hằng tinh ngay lập tức bao trùm khắp chiến hạm, thậm chí còn xuyên qua chiến hạm, lượn lờ trên người của các tu sĩ ở trong đó.
Tâm thần của Vương Bảo Nhạc nổ tung, không kịp kiểm tra khí xám bao quanh cơ thể mình. Ngay sau đó, toàn bộ chiến hạm lập tức lắc lư dữ dội, trực tiếp chui vào trong hằng tinh và biển mất trong nháy mắt với một tốc độ không thể hình dung được.
Cho dù là chiến hạm hay các tu sĩ ở bên trong đều mất tích!
Như thể đã trôi qua rất lâu, lại giống như mới được một giây, khi ý thức của Vương Bảo Nhạc được phục hồi, hắn lập tức cảm nhận được những cơn đau đớn xuất hiện từ trong cơ thể mình. Trong mắt tràn ngập tia máu một cách mất kiểm soát, hơi thở cũng trở nên rối loạn.
Không chỉ có hắn, lúc này tất cả mọi người ở bên trong chiến hạm kể cả vị Thái thượng Trưởng lão kia đều run rẩy, rất nhiêu người ngã xuống đất do khó chịu. Thậm chí còn có hàng chục người giống như đã xảy ra điều bất trắc trong quá trình này, lại giống như không thể chịu đựng
được, cơ thể cứ thế nổ tung, máu thịt văng khắp nơi.
Cùng lúc đó, giọng nói khàn khàn của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn truýên ra giống như một tiếng thở phào nhẹ nhõm rồi rơi vào trong tai của tất cả mọi người có mặt ở đây.
“Chư vị, xin đừng trách bản tọa, thật sự là Thánh Đào Môn ta đã đến mức không thể không liêu một phen. Do đó, ta đã thế chấp toàn bộ tông môn để đổi lấy cơ hội mở ra một trong hai đại bí thuật của hoàng tộc nền văn minh Thần Mục - Vạn Yểm Chi Mục!”
Nghe xong lời nói của Thái thượng Trưởng lão, tất cả mọi người trong chiến hạm đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sắc mặt của các tu sĩ cấp thấp kia tái nhợt, đầy sợ hãi. Còn các trưởng lão Nguyên Anh thì vô cùng khó coi, nhìn lên tinh không ở bên ngoài với sắc mặt u ám. Sau khi nhìn nhau, một vị trưởng lão già nhất thấp giọng lên tiếng.
“Thái thượng Trưởng lão, việc lớn như vậy, ngài nên nói trước cho bọn ta...”
Vương Bảo Nhạc cũng nheo mắt lại, vừa điêu hòa nội tức, vừa ngẩng đầu nhìn lên tinh không thông qua cửa sổ chiến hạm. Hắn không quan tâm đến chuyện Thái thượng Trưởng lão thế chấp tông môn, thứ khiến hắn chú ý là ba từ trong lời nói của đối phương, một là hoàng tộc, một là hai đại bí thuật, cùng với... Vạn Yểm Chi Mục.
“Hoàng tộc ư...”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ. Ngay khi nhìn ra bên ngoài, trong mắt hắn lại lóe lên tia sáng kỳ lạ, bởi vì đập vào tàm mắt không còn là hằng tinh Mặt Trời của nền văn minh Thần Mục nữa mà là một hằng tinh tối tám. Mặc dù cũng là hằng tinh nhưng nó nhỏ hơn nhiêu, trông giống như đang ở trong trạng thái sắp tàn lụi.
Nơi này... không còn là nền ván minh Thần Mục nữa!
Dịch chuyển tinh hệ?;
Vương Bảo Nhạc đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của việc mở ra Vạn Yểm Chi Mục trong lời nói của Thái thượng Trưởng lão.
Rõ ràng đây là truyền tống siêu cấp!
Trong khi trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc thu hồi ánh mắt rồi cúi đầu xuống kiểm tra màn sương xám bên ngoài cơ thể mình. Màn sương mù này không biến mất theo truyền tống mà bao phủ xung quanh cơ thể của mỗi người, nếu như không nhìn kĩ thì sẽ rất khó nhìn thấy được.
Sở dĩ Vương Bảo Nhạc có thể nhận thấy là do xúc động và khát khao muốn thôn phệ hấp thu phát ra khi Yểm Mục Quyết trong cơ thể hắn vận chuyển.
Có vẻ do bây giờ đây đã cách xa nền ván minh Thần Mục cho nên ngay cả khi Yểm Mục Quyết lộ ra khát vọng thì Vương Bảo Nhạc vẫn có thể trấn áp xúc động này xuống. Cân nhắc đến sự xuất hiện của con mắt hằng tinh và những thay đổi mà mình không hiểu rõ sau đó, Vương Bảo Nhạc
không dám manh động. Thay vào đó, hắn tập trung nhìn về phía Thái thượng Trưởng lão đang bị chất vấn.
Thái thượng Trưởng lão hít sâu một hơi, đối mặt với sự chất vấn của các trưởng lão của tông môn, trong mắt ông ta lộ ra tia sáng sác bén.
“Bây giờ thì muộn à?”
Trưởng lão già nhất nghe vậy thì lập tức im lặng, những trưởng lão khác cũng lặng đi. Vương Bảo Nhạc thấy vậy cũng không nói gi-
ve mặt của Thái thượng Trưởng lão Thánh Đào Môn trở nên nghiêm nghị, sau khi liếc nhìn tất cả các trưởng lão bao gồm cả Vương Bảo Nhạc, ông ta trầm giọng nói một cách chân thành.
“Tình hình của tông môn như thế nào, không cần lão phu nói thì các ngươi đều hiểu rõ. Ra ngoài tinh hệ thu hoạch tài nguyên nào phải chuyện dễ dàng gì. Tất cả
các tinh hệ an toàn có thể thăm dò bên ngoài nền ván minh Thần Mục đều đã bị vơ vét, không còn lại thứ gì. Bình thường thì cũng không sao, nhưng việc này liên quan đến sự tồn vong của Thánh Đào Môn, nhất định phải có một thu hoạch lớn để đảo ngược tình thế... Thà liêu một phen còn hơn sống dở chết dở!”
“Vì vậy, lần này ta đã thế chấp tông môn để đổi lấy tư cách mở Vạn Yểm Chi Mục, lấy được quýên lợi truyền tống qua lại dựa vào thông đạo để đến tinh không chưa biết, nẳm ở cách xa nền văn minh Thần Mục này!”
“Lần này lão phu xin được nói rõ, nếu như chúng ta không thành công, lão phu cũng không có ý định quay về. Ta sẽ lấy chiến hạm, còn các ngươi, trừ khi trả đủ tài nguyên cho ta, bằng không đừng hòng sử dụng ấn ký của Vạn Yểm Chi Mục để quay trở về!”
“Chuyện là như vậy, chư vị... xin hãy cân nhắc cho kĩ.”
Thái thượng Trưởng lão nói xong thì nhìn chằm chằm vào đám trưởng lão Vương Bảo Nhạc, sau đó quay người đi v'ê mật thất tu luyện, ông ta hiểu rõ hành động của mình chắc chắn sẽ khiến cho mọi người hoảng loạn, nhưng ông ta không quan tâm. Có điêu, vì tránh những tổn thất không cần thiết, ông ta hiểu ràng lúc này mình cần cho mọi người một chút thời gian để tiêu hóa và chấp nhận sự thật.
Sau khi Thái thượng Trưởng lão đi khỏi, mọi người lập tức xôn xao, trong tiếng bàn tán 'ôn ào, mắt của phần lớn các trưởng lão đều đỏ lên nhưng lại không còn cách nào khác. Rõ ràng, quyền mở thông đạo để trở lại nẳm trong tay người mua. Trừ khi họ thật sự lấy được đủ tài nguyên ở đây hoặc giết chết Thái thượng Trưởng lão để đoạt quyền, bằng không thì khó mà quay trở về.
Đồng thời, mặc dù những lời Thái thượng Trưởng lão nói rất khó nghe nhưng cũng rất có lý. Nếu như Thánh Đào Môn không có thu hoạch lớn để bổ sung thì tông môn
thật sự không thế tồn tại nữa. Cho nên... đúng là thà liêu một phen.
Khi Vương Bảo Nhạc nghe tới đây thì cũng cảm thấy vị Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn là một người tàn nhẫn. Đồng thời, liên tưởng tới màn sương mù màu xám như có như không bên ngoài cơ thể của mỗi người, trong lòng hắn đã có thể xác định đại khái, rất có thể sương mù này chính là ấn ký trở lại của Vạn Yểm Chi Mục như lời đối phương nói.
“Như vậy, xem ra tác dụng của Vạn Yểm Chi Mục kia là cho phép mọi người truyền tống ở khoảng cách cực xa, đồng thời cũng có thể nhờ ấn ký kia để quay lại nền ván minh Thần Mục? Truyền tống trận hai chiều?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khó hiểu, ý nghĩa của nó khác hẳn với Yểm Mục Quyết mà hắn tu luyện. Thế nhưng Vương Bảo Nhạc cũng không vội, hắn vừa sa sầm mặt thảo luận trao đổi với các trưởng lão ở bên
cạnh vừa nghe ngóng chuyện có liên quan đến hoàng tộc và Vạn Yểm Chi Mục.
Đầu óc của mọi người đều đang rối rắm, hơn nữa những gì Vương Bảo Nhạc thám dò lại không phải là một bí mật không thể nói ra miệng. Mặc dù kinh ngạc vì hắn không biết gì cả, nhưng nghĩ đến việc Vương Bảo Nhạc vừa mới tấn cấp nên mấy vị trưởng lão này cũng không quan tâm lắm. Chẳng mấy chốc Vương Bảo Nhạc đã nhận được câu trả lời mà mình cần.
Trong toàn bộ nền văn minh Thần Mục, mối quan hệ giữa hoàng tộc và ba đại thượng tông nhìn thì có vẻ là chung sống trong hòa bình, nhưng thực tế thì mâu thuẫn lại vô cùng sâu sắc.
Hoàng tộc không cam lòng bị mất quýên lực, quýên lợi không thể thu hồi, nhưng lại không thể phản kích, chỉ có thể miễn cưỡng tự bảo vệ mình. Trong khi ba đại tông môn muốn tiêu diệt hoàng tộc, nhưng do một số lý do chưa biết cản trở nên không thể làm được.
Thứ mà hoàng tộc dựa vào để tự bảo vệ mình và nguyên nhân ba đại tông môn không thể hủy diệt nó chính là... hai đại bí thuật thuộc sở hữu của hoàng tộc.
Loại thứ nhất trong số hai đại bí thuật này không phải là thứ mà những trưởng lão của Thánh Đào Môn có thể biết. Họ chỉ nghe nói bí thuật truýên thuyết này có thể chấn nhiếp cả Hành Tinh cảnh, hơn nữa chỉ do hoàng tộc nắm giữ, tất cả các ngoại lực đều không thể cướp được.
Còn bí thuật thứ hai chính là Vạn Yểm Chi Mục. Quyền sở hữu bí thuật này thuộc về hoàng tộc, cũng do một số lý do đặc biệt nên không thể chuyển dời, hình như có liên quan đển huyết mạch của hoàng tộc. Tuy nhiên, tình huống của nền văn minh Thần Mục khiến cho hoàng tộc không còn đủ quýên sử dụng, để nó rơi vào trong tay của tam đại thượng tông.
Đúng là thú vị!
Sau khi biết những gì cần thiết, trong mắt của Vương Bảo Nhạc ánh lên tia sáng u ám. Nghĩ tới mức độ gia tăng có thể nói là biến thái của Yểm Mục Quyết đối với tu vi, trong lòng hắn đã dấy lên suy nghĩ giành lấy nó.
“Cũng không cần phải vội vã rời khỏi nền văn minh Thần Mục này làm gì, trong tay hoàng tộc của nền ván minh này... ắt hằn đang nắm giữ Yểm Mục Quyết cấp cao hơn!”
"filepos0015996701">

Bạn cần đăng nhập để bình luận