Tam Thốn nhân Gian

Chương 698

Chương 698Chương 698
AI LÀ ĐẠI MA ĐẦU
ÍÍTT ử? Xem ra nó cũng chẳng thông I I minh gì, bị dụ ra dễ như thế.”
Mí mắt của Vương Bảo Nhạc nhúc nhích, sau đó lập tức mở bừng. Sâu trong đáy mắt của hắn ánh lên một tia sáng lạnh, đồng thời khóe miệng của hắn nhếch lên cười lạnh.
Trên thực tế, Vương Bảo Nhạc biết rất nhiêu cách giảm bớt mỏi mệt tinh thẫn. Dù sao bản thân Vương Bảo Nhạc cũng là đại sư Pháp Binh. Khi luyện chế Pháp Binh cân phải tập trung tinh thần cao độ nên dù là quả khô của Phong Tín cổ thụ mà Vương Bảo Nhạc lấy được tại cổ kiếm đồng xanh hay những thủ đoạn thần thông khác mà hắn không thể triển khai trong lúc chiến đấu, nhưng khi rảnh rỗi thì vẫn có thể táng
tốc độ khôi phục tinh thần được bình thường.
Lý do Vương Bảo Nhạc không làm như vậy mà chỉ chữa thương và khôi phục thân thể đơn thuẫn, chính là vì cỗ ý chí ẩn nấp trong Yểm Mục Quyết đã từng bị hắn nhận ra kia.
Trước đó, Vương Bảo Nhạc bận chiến đấu hòng thoát thân nên không rảnh để ý tới cỗ ý chí này, nhưng không có nghĩa là hắn không bận tâm. Thậm chí, từ một mức độ nào đó thì Vương Bảo Nhạc luôn quan sát động tĩnh của thứ này.
Cho nên, Vương Bảo Nhạc mới không khôi phục tinh thần mà cố ý ra chiêu thả lỏng. Hắn muốn xem có phải ý chí đó sẽ chú ý tới biến hóa của hắn hay không.
Ngay khi phát hiện nó bùng nổ, Vương Bảo Nhạc phất tay một cái, quả khô của Phong Tín thụ lập tức xuất hiện. Hắn còn lấy một số đan dược ra rồi nuốt ngay vào bụng. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc còn bấm niệm
pháp quyết, vận dụng vài loại thủ đoạn nhỏ trong trí nhớ, vừa nhanh chóng giảm bớt mệt nhọc tinh thần, cũng ổn định tâm thần của mình, khiến nó kiên cố như núi.
Sau đó, trong mắt Vương Bảo Nhạc xuất hiện ánh sáng kỳ dị. Hắn thử cảm thụ ý chí đến từ Yểm Mục Quyết đang điên cuồng bùng nổ trong cơ thể của mình lúc này.
“Với cách xuất hiện của ý chí này, nói nó là thứ ký sinh cũng đúng. Nó không phát động lúc ta và bàn tay lớn màu đen giao chiến, chứng tỏ ý chí này đã có linh trí nhất định. Nó hiểu được, lúc ấy một khi ra sức quấy nhiễu làm ta gặp chuyện không may thì nó cũng sẽ tiêu đời.”
“Nhưng hiện giờ mới thử một chút thì nó đã dễ dàng bị dụ ra như thế, xem ra linh trí của nó cũng không cao lắm. Có khi nào là bản năng không nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc thì thào, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn. Nhưng trong vẻ sắc bén ấy dần xuất hiện một ít vật chất màu đen
như sương khói, chực lan ra khắp đồng tử của Vương Bảo Nhạc.
“Thủ đoạn chủ yếu vẫn là phát ra khát vọng giết chóc trong tâm thần của ta sao?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy khá thất vọng, vừa phân tích mà lại có cảm giác khó chịu dâng lên. Hắn cảm nhận được suy nghĩ của mình bắt đầu liên tục xuất hiện xúc động muốn giết chóc tựa như lên cơn nghiện, không tuân theo bản năng thì sẽ phản phệ lại.
“Nếu thủ đoạn chỉ có thế này thì đúng là phí bao công sức chuẩn bị của ta.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu. sương mù màu đen đang lan tràn trong đồng tử khiến hắn thoạt nhìn có vẻ vô cùng yêu dị, nhưng thần trí của Vương Bảo Nhạc lại rất rõ ràng giống như thần trí đã tách ra khỏi cơ thể, bình tĩnh quan sát và phán đoán vậy.
Lại đợi thêm một hồi, sau khi thấy thủ đoạn của ý chí đi kèm trong Yểm Mục
Quyết vẫn như thế, Vương Bảo Nhạc không còn thấy hứng thú gì nữa. Lúc hắn vừa muốn bấm niệm pháp quyểt tiêu diệt nó, dường như ý chí đi kèm trong Yểm Mục Quyết kia hơi khó chịu với việc chỉ khiến tâm thần của Vương Bảo Nhạc tràn đày khát vọng muốn giết chóc. Nó lại thử tràn tới Nguyên Anh của hắn.
Cảnh tượng này lập tức khiến Vương Bảo Nhạc có phần bất ngờ. Hắn vội dừng tay và quan sát thật kĩ.
Ý chí đi kèm của Yểm Mục Quyết giống như từng sợi tơ màu đen hội tụ lại một chỗ trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc. Có vẻ như nó không phát hiện ra Vương Bảo Nhạc vẫn đang tỉnh táo, thử tới gần Nguyên Anh trong cơ thể hắn giống như một con rắn độc.
“Mục tiêu của nó là Nguyên Anh? Hay nói cách khác, nó muốn tới Nguyên Anh rồi làm ô nhiễm hoặc cắn nuốt linh hồn của ta ở trong Nguyên Anh?”
Sau khi chú ý tới mục tiêu của ý chí này, Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm mặt lại. Khi tu vi của tu sĩ đạt tới Nguyên Anh, linh hồn sẽ hóa thành thần niệm được nuôi dưỡng sâu bên trong Nguyên Anh. Đến khi tu vi đạt tới Thông Thần thì thẫn niệm chuyển biến thành thần hồn.
Linh hồn hóa thành thần niệm có ý nghĩa đặc biệt đối với tu sĩ Nguyên Anh. Nó cần được bảo vệ cẩn thận. Cho nên, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc chợt lóe, nhìn về phía Nguyên Anh của mình. Ngoại trừ cất giấu vỏ kiếm bản mệnh ra, bên trong Nguyên Anh của hắn còn có một đoàn Minh Hỏa. Đây là ấn ký thuộc về Minh Tông sau khi Vương Bảo Nhạc trở thành Minh Tử. Bên trong Minh Hỏa chính là thần niệm do linh hồn của hắn hóa thành.
“Để đề phòng bất trắc...”
Vương Bảo Nhạc thầm vận chuyển Minh Pháp, lặng lẽ đưa một tia khí tức của nó từ Minh Hỏa ở trong Nguyên Anh ra ngoài, thử tiếp xúc với ý chí kia. Hắn muốn xem ý
chí này mạnh yếu ra sao.
Khí tức này không nhiêu lắm, chỉ có một tia mà thôi. Nhưng khi nó tràn ra, những sợi tơ đen do ý chí biến thành đang thử tiếp cận Nguyên Anh của Vương Bảo Nhạc bỗng run mạnh tựa như nó đã gặp phải thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Nó hoảng sợ run rẩy, suýt chút nữa tan vỡ.
“ồ?”
Vương Bảo Nhạc giật mình. Hắn vội vàng giảm bớt tia khí tức của mình xuống chừng mấy chục l'ân. Như vậy mới không làm ý chí đi kèm Yểm Mục Quyết kia bị hủy, mà tiếp tục chống lại khí tức Minh Pháp của hắn.
Khi thấy bọn chúng có thể đối kháng với nhau thì Vương Bảo Nhạc thở phào một hơi. Hắn tò mò quan sát thật kĩ, dần dân, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc trở nên cổ quái. Trận chiến của hai bên khá kịch liệt, có vẻ sau khi ý chí dùng hết toàn lực vẫn chỉ miễn cưỡng căm hòa, nó như cảm thấy
ký chủ lúc này hơi khó chơi nên tạm dừng hành động lan tới Nguyên Anh của Vương Bảo Nhạc, nhanh chóng rút lui chạy trốn. Thậm chí, ngay cả suy nghĩ ham muốn giết chóc kia cũng không tràn ra nữa.
“Khá đấy chứ!”
Vương Bảo Nhạc vội ho một tiếng. Hắn tuyệt đối không thừa nhận mình chuyện bé xé ra to mà chỉ nghiêm túc, lẩm bẩm tự an ủi.
“Nó ẩn chứa ý bá đạo nào đó, cũng có cảm giác cuồng bạo giống như trong trời đất này mỗi nó độc tôn. Thậm chí, nó còn có trí tuệ nhất định, khá giống một loại virus, hoặc nói đúng hơn là đoạt xá trong điển tịch được ghi chép ở đạo cung!”
Sau khi suy nghĩ thật kĩ, Vương Bảo Nhạc cảm thấy từ ma đầu rất thích hợp để để hình dung nó.
“Ma đầu này thật đáng sợ. Dưới uy áp khủng bố của một tia khí tức Minh Pháp sau khi pha loãng mấy chục Tân như thế
mà vẫn có thể đánh ngang tay với ta, không phải dạng vừa đâu.”
Vương Bảo Nhạc sờ cằm. Sau khi nội thị Nguyên Anh trong cơ thể của mình một chút, hắn thử đặt vị trí của mình vào vị trí của ma đầu để tự hỏi mức độ khó khán để đối phương ô nhiễm linh hồn của mình.
“ừ, nếu ta là ma đầu thì để chống lại từ một phần mấy ngàn đến khi có thể hoàn toàn chống lại khí tức của Minh Pháp để tới gẫn Nguyên Anh. Lúc đó... Ta sẽ nhìn thấy một Tinh Thần Nguyên Anh không giống người thường, khi đó ta cần cố gắng hết sức để làm bản thân mạnh lên. Tiếp theo sẽ lần lượt thử, rốt cuộc ta cũng có thể chui vào bên trong Tinh Thần Nguyên Anh. Sau đó, nếu xúi quẩy thì ta sẽ gặp một cái vỏ kiếm lạ lùng, tiếp theo chắc là sẽ không có tiếp theo nữa...”
‘Đương nhiên, cũng có thể ta sẽ may mắn không chọc tới vỏ kiếm mà chui vào bên trong Nguyên Anh. Thế là ta thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị hưởng thụ một bữa tiệc
lớn. Lúc đoạt xá và làm ô nhiễm linh hồn thì ta sẽ nhìn thấy một đống lửa, đó là Minh Hỏa. Khí tức nó phát ra chính là thứ ta đã đối kháng đầu tiên lúc bên ngoài Nguyên Anh!”
“Sau đó... Ta cần phải cố gắng hơn nữa, cố gắng hơn nữa, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng chống lại được Minh Hỏa. Tiếp theo, ta sẽ nhìn thấy linh hồn của ký chủ. Bên trong linh hồn này ẩn chứa tính chất đặc biệt của Minh Tử, đó là thứ cao hơn Minh Hỏa chất chồng...”
“Cho nên ta phải cố gắng điên cuồng. Cuối cùng, ta may mắn chiến thắng tính chất đặc biệt của Minh Tử. Khi ta cảm thấy rốt cuộc mình cũng có thể đoạt xá và ô nhiễm linh hồn thì... Ta sẽ phát hiện ra, con mẹ nó, nơi đây còn có một phệ chủng như hổ rình mồi...” Vương Bảo Nhạc nghĩ đến đây thì vội ho một tiếng. Hắn cảm thấy bản thân cũng không nên đặt mình vào vị trí của ma đầu làm gì. Thế là hắn lại bắt đàu suy nghĩ căn nguyên sinh ra ma đầu kia.
“Có một điêu kỳ lạ là công pháp Yểm Mục Quyết vô cùng cường hãn, lại cực kì tà ác, nhưng tại sao ma đầu sinh ra trong đó lại có vẻ không được mạnh cho lắm thế nhỉ!?”
Vương Bảo Nhạc tràm ngâm. Hắn suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy có hai cách giải thích. Một là ý chí và công pháp Yểm Mục Quyết thoạt nhìn có vẻ là một, nhưng thực tế lại tách ra. Một đáp án khác chính là bản thân hắn còn tà ác và biến thái hơn Yểm Mục Quyết...
“Chắc chắn không phải cái sau rồi!”
Vương Bảo Nhạc sờ mũi. Sau khi cảm thụ ma đầu ẩn thân trong Yểm Mục Quyết, hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi cũng không lập tức hủy diệt nó đi mà bắt đầu có một ý tưởng mạo hiểm.
“Có nên... Nuôi một con ma đãu để chơi không nhỉ?” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì tim đã đập rộn lên. Đồng thời, hắn cảm thấy dường như mình đã quên mất chuyện gì đó.
“Quên cái gì nhỉ?”
Vương Bảo Nhạc lăm bầm, suy nghĩ một lát thì hắn đột nhiên trợn to mắt.
“Quên mất con lừa!”
Vương Bảo Nhạc vỗ trán một cái, vội mở vòng tay trữ vật ra. Sau khi tìm quanh một vòng hắn mới thấy con lừa bị hắn quên bẵng đi đã đói đến mức da bọc xương đang nẳm hấp hối ở bên trong.
Sau khi được đưa ra ngoài, bốn chân của con lừa đều không kiểm soát được mà run rẩy. Rõ ràng nó đã đói đến mức ngay cả hít thở cũng khó. Ngơ ngác một lúc lâu, đôi mát nửa mở nửa khép của nó từ từ trào nước mắt, tủi thân không thể nói bằng lời...
Connnn...
"filepos0014982596">

Bạn cần đăng nhập để bình luận