Tam Thốn nhân Gian

Chương 802

Chương 802Chương 802
TRAO ĐỔI BẢN NGUYÊN!
££r I 1 rao đổi sinh mạng bản I nguyên?” Vương Bảo Nhạc kinh ngạc, cảm thấy câu này nghe là lạ, lòng thầm nghĩ trao đổi sinh mạng bản nguyên là chuyện cực kỳ nguy hiểm. Bản nguyên lại liên quan tới linh hồn và bản chất, há có thể lấy ra trao đổi...
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại cảnh giác hơn nữa. Hắn đang định điêu khiển Băng Phượng rời khỏi nơi này, nhưng đúng lúc này lại có một đạo khí tức ngang ngửa với lão tổ người đá đột nhiên lan ra từ trong vùng tinh hệ này. Không đợi Vương Bảo Nhạc kịp biến sác thì đạo khí tức thứ hai, thứ ba cùng cảnh giới Hành Tinh với lão tổ Chưởng Thiên cũng theo đó lan ra.
Giống như một vàng mặt trời và hai mặt tráng, bao phủ toàn bộ tinh hệ này. Cũng may là khí tức của ba vị đại năng này đều ôn hòa, uy áp cũng được khắc chế phần nào, nhưng vẫn đủ khiến Vương Bảo Nhạc giật mình thon thót.
“Sao lại nhiêu Hàng Tinh thế này... Chuyến đi lần này, tính cả vị này luôn thì ta đã gặp được đến hai vị rồi!” Vương Bảo Nhạc cảm giác miệng lưỡi của mình đắng chát, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến chuyện nên tiếp tục báo tên của sư huynh ra hay là thử dùng đạo kinh để hù dọa xem sao. Lúc này ba đạo khí tức kia cũng đã tập trung vào chỗ Vương Bảo Nhạc. Dây mây ở gàn hắn nhất thoáng lắc lư, có bảy tám thân ảnh bay ra từ quả ngôi sao bên dưới dây mây này, đứng trên một tua cuốn.
Tua cuốn đó nhanh chóng vươn dài ra, tới gần chỗ Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn, thầm than một tiếng. Lúc này bị ba đạo khí tức kia tập trung, Vương Bảo Nhạc không dám
cưỡng chế rời đi, trong lòng buồn bực nên hắn lại nghiêng đẫu qua trừng mắt lườm Tiểu Ngũ một cái sắc lẻm.
Tiểu Ngũ bị ánh mắt này làm cho ngu người, sau một thoáng sửng sốt, hắn không biết mình đã làm gì chọc ba ba nổi giận, trong lòng còn thấy tủi thân.
Vương Bảo Nhạc cũng không biết tại sao lại trừng Tiểu Ngũ, nhưng trừng xong thì hắn lại thấy dễ chịu hơn hẳn. Sau đó vội hắng giọng một tiếng, không nghĩ tới chuyện rời đi nữa mà bay ra khỏi pháp hạm, nhìn về phía tua cuốn đang vươn tới đây cùng với bảy tám tu sĩ đứng trên đó.
Bộ dạng của những tu sĩ này không khác gì con người, chẳng qua lỗ tai dài hơn, trông khá giống con thỏ. Nhưng thể hình của họ lại rất đồ sộ, ai nấy đều cao to lực lượng, cơ bắp trên người giống hệt từng con chuột đang nảy lên, nhìn mà phải giật mình. Đồng thời cũng khá dễ bỏ qua giới tính của họ...
Bảy tám tu sĩ trông giống hệt đực rựa này đều là nữ giới cả, về phần tu vi, người dẫn đầu là Linh Tiên, những người còn lại cũng là Thông Thần sơ kỳ. Đồng thời, trên mặt họ chẳng những không có địch ý khi thấy kẻ lạ đến từ bên ngoài mà có vẻ háo hức. Sau khi tới gần thì tất cả đều nhìn Vương Bảo Nhạc lom lom.
Bị mấy cô nàng đô con như thế nhìn chằm chằm, tim của Vương Bảo Nhạc lại đập rộn lên, vội ôm quyền, phát thần niệm ra.
“Sứ giả văn minh Trần Thanh, Long Nam Tử. Xin bái kiến chư vị.”
Thẫn niệm chính là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề ngôn ngữ, Vương Bảo Nhạc đã tổng kết ra điêu này trong chuyến đi Lân này. Sau khi phát thần niệm ra, tua cuốn chỗ mấy cô nàng đô con kia cũng dừng lại ở tinh không ngay trước mặt Vương Bảo Nhạc. Cô nàng đô con Linh Tiên dẫn đầu đứng trên đó nhìn Vương Bảo Nhạc vài Lân mới mỉm cười.
“Hoan nghênh đã đến văn minh Thực Đằng, ngươi có thể gọi ta là Linh San.”
Mỉm cười bình thường là cách đơn giản và trực tiếp nhất trong Lân đầu tiếp xúc của những người xa lạ, ý nghĩa của nó nhiêu khi cũng rất lớn, hiệu quả thông thường cũng không tệ. Chẳng qua nhìn nụ cười đày nhiệt tình này xong thì Vương Bảo Nhạc lại cảm thấy căng thằng, bèn ướm lời hỏi thử.
Mấy cô nàng đô con của văn minh Thực Đằng này đều nhất nhất trả lời những câu hỏi của Vương Bảo Nhạc. Thái độ thằng thắn và chân thành thế này lại làm Vương Bảo Nhạc cáng thẳng hơn nữa, nhưng ít nhiêu gì cũng hiểu phần nào về vùng tinh hệ này.
Văn minh Thực Đằng đúng là một nền ván minh mẫu hệ, mặc dù ở đây cũng có tu sĩ nam, nhưng dù là số lượng hay địa vị đều nằm trong thiểu số. Đồng thời, văn minh Thực Đàng đã phân tán rất nhiêu tiểu ván minh trong cả tinh vực tộc vị Ương hệt như
bồ công anh, lại còn là thành phần trung lập trong đó. Bọn họ không chủ động nhúng tay vào chiến tranh, nhưng nếu có người trêu chọc bọn họ thì tất cả các bộ lạc sẽ liên hợp lại với nhau để đánh trả.
Nơi này chính là mộ trong rất nhiêu tinh hệ bộ lạc của văn minh Thực Đàng. Bọn họ ai nấy đều vô cùng nhiệt tình với sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc, còn mời mọc hắn lên ngôi sao nghỉ ngơi.
Vương Bảo Nhạc vổn không muốn đi, nhưng dưới sự bao trùm của vô số khí tức của cường giả Hằng Tinh và Hành Tinh, hắn chỉ có thể cắn răng đồng ý. Cuối cùng đành phải thu hồi pháp hạm, mang theo Tiểu Ngũ và con lừa bước lên tua cuốn.
SỢ con lừa nhịn không được mà ăn thứ không nên ăn, rước thêm phiên toái cho mình, nên Vương Bảo Nhạc cân nhắc một lúc rồi lại nhét con lừa đang hưng phấn vào trong túi trữ vật.
“Tiểu Ngũ thì thôi vậy, tên nhóc đó không án vậy ăn bạ.” Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, đang định hỏi mấy cồ nàng đô con kia thêm vài điêu. Nhưng lúc này mấy cô kia đều nhìn Tiểu Ngũ với ánh mắt sáng như đèn pha, lại còn xì xào bàn tán gì đó. Vương Bảo Nhạc nhìn mà thấy bực bội không thôi, bản thân Tiểu Ngũ cũng nơm nớp lo sợ, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc như muốn nói lại thôi.
Trong sự mời mọc của những nữ tu này, Vương Bảo Nhạc dẫn theo Tiểu Ngũ đi tới ngôi sao hệt như trái cây ở gần bọn họ nhất. Nơi này chẳng khác gì một ngôi sao thật sự, có núi non, sồng ngòi, không khí trong lành, linh khí nồng đậm. Nhất là cả ngôi sao đều được phủ xanh, khiến cho nơi này quanh năm đều được mây khói giăng kín, chẳng khác gì chốn bồng lai tiên cảnh.
Xuyên qua mây mù, có thể thấy loáng thoáng trên đất có không ít nhà cây. Ngoài ra Vương Bảo Nhạc còn thấy sơn mạch trên ngôi sao này lại có rất nhiều tài liệu
bằng đá với giá trị cực cao ở vãn minh Thầm Mục, thậm chí còn nầm chỏng chơ ở bên ngoài.
Đồng thời cũng có rất nhiêu cây trái sum suê, tuy Vương Bảo Nhạc không có nghiên cứu gì với việc luyện dược, nhưng đã từng nhìn thấy hình dạng của một vài loại dược thảo quý giá trong điển tịch của văn minh Thầm Mục. Sau khi nhìn lướt qua thì hắn đã thấy đến bảy tám loại cây trái quý hiểm như thế.
“Giàu tới vậy ư!” tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên. Hắn chớp mắt vài cái, thầm nghĩ không biết có thể đổi một ít ở đây hay không.
Mang theo suy nghĩ này, suốt đường đi Vương Bảo Nhạc còn nhìn thấy vài đứa bé lưng mọc cánh lấp ló sau tầng mây mù. Chúng tò mò nhìn về phía mấy người Vương Bảo Nhạc rồi lại nhanh chóng rúc về, cười đùa khúc khích cùng nhau.
cảnh tượng này khiến cho người khác bất giác cảm thấy lòng mình dịu lại, Vương Bảo Nhạc cũng thầm thở ra một hơi. Hắn nhìn ra bầu không khí của toàn bộ văn minh Thực Đẳng này cũng giống với những gì mình tìm hiểu được trước đó. Theo những gì Vương Bảo Nhạc đọc được trên điển tịch ở ván minh Thầm Mục, nói chung, chỉ càn mình không phạm phải điêu kiêng kị gì ở nền văn minh đầy thiện ý này thì chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì cả.
Thực tế cũng đúng như vậy, khi Vương Bảo Nhạc được mời vào điện đón khách trên một trong những đỉnh núi của ngôi sao này, dù là linh quả hay rượu ngon và vô số đồ ăn thức uống ngon lành khác mà Vương Bảo Nhạc chưa từng nhìn thấy hay nghe nói tới đều được các nữ tu của ván minh Thực Đẳng lũ lượt đưa lên.
Những nữ tu này đều vạm vỡ cao lớn, khí thế bừng bừng, Vương Bảo Nhạc nhìn quen rồi nên cảm giác giật mình cũng giảm đi phần nào. Sau một hồi suy tư, hắn lại
khách khí ôm quýên nói với cô nàng đô con Linh San đang tiếp đãi mình.
“Linh San tiên bối, không biết ở nơi này có cho giao dịch tài liệu hay không?”
Cô Linh San kia nghe xong thì mỉm cười, tay phải nhấc lên, một tấm thẻ ngọc xuất hiện trong tay. Cô lại đưa thẻ ngọc cho Vương Bảo Nhạc.
“Long Nam Tử đạo hữu, văn minh Thực Đằng bọn ta là ván minh trung lập, đồng thời cũng cung cấp giao dịch đồng giá cho các nền văn minh khác. Chỉ cần ngươi có đủ thực thạch thì có thể đổi tất cả mọi thứ ở đây.”
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì hai mắt sáng rực lên, sau khi nhận lấy thẻ ngọc xem xét thì tim của hắn lại đập nhanh hơn. Toàn bộ chủng loạt vật phẩm trong này đã nằm ngoài phạm vi hiểu biết của hắn, có không ít tài liệu mà hắn chưa từng nghe nói đến bao giờ.
Mỗi loại đều có một lượng thực thạch tương ứng, từ một đến mấy nghìn thậm chí là mấy trăm nghìn đều có. Trong đó, thứ đắt đỏ nhất lại là một hạt Hằng Tinh đan!
Giá cả lên đến ba trám vạn thực thạch!
Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn vài lần rồi lại ngẩng dẫu lên, khách khí hỏi cô Linh San nọ.
“Linh San tiên bối, không biết tỉ lệ đổi thực thạch với linh thạch là bao nhiêu?”
Linh San mỉm cười nghe Vương Bảo Nhạc hỏi xong mới lắc đầu đáp.
“Long Nam Tử, linh thạch không thể đổi thực thạch được. Đây là một vật phẩm đặc biệt của văn minh Thực Đẳng bọn ta, muốn đổi nó thì chỉ có một, ấy chính là... dùng sinh mạng bản nguyên để đổi!”
"filepos0017159748">

Bạn cần đăng nhập để bình luận