Tam Thốn nhân Gian

Chương 819

Chương 819Chương 819
NHẠC PHỤ CỨU TA THÊM LẦN NỮA!
Cùng lúc đó, thân thể Bản Nguyên của Vương Bảo Nhạc bên này đã âm thầm rút lui trong lúc tộc Vị Ương xung quanh tản ra đuổi theo, chuẩn bị tìm cơ hội dùng cách biến ảo để thoát khỏi nơi này.
Hắn đã nhìn ra tuy vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ đang bị thương, lại còn bị chủy thủ có độc của mình đâm trúng, nhưng vết thương chưa mở rộng đến mức có thể để mình xông lên đấu một trận.
Cho dù dùng tới nguyền rủa thì cũng phải khổ chiến một phen, nên tuy hành động giết chóc để Yểm Mục Quyết tăng mạnh
chưa hoàn thành, nhưng sau khi cân nhắc và nhìn bộ dạng lửa giận ngút trời như muốn ăn tươi nuốt sống mình của đối phương thì Vương Bảo Nhạc vẫn quyết định không mạo hiểm nữa. Dù sao hiện tại trên người hắn cũng mang theo cả kho tài nguyên của binh doanh, lựa chọn rút lui để đảm bảo thu hoạch hiện tại mới là cách làm ổn thỏa nhất.
“Hừ, tha cho ngươi một mạng!” Vương Bảo Nhạc không cảm thấy mình làm vậy là hèn, lúc này hắn nhoáng lên một cái đang định thoát đi. Nhưng đúng lúc này, thần thức tới từ vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ kia đột nhiên quét tới từ xa, trực tiếp bao phủ bổn phương, tạo thành trấn áp khiến cho Vương Bảo Nhạc không khỏi dừng động tác lại.
Ngay khi hắn dừng lại, vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tung một chưởng đánh nát phân thân của Vương Bảo Nhạc đột nhiên quay phắt đầu lại, trong mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía tất cả tộc Vị Ương ở nơi này.
vẻ điên cuồng trong mắt ông ta khiến cho tất cả tộc Vị ương ở nơi đây đều run rẩy. Bọn họ cũng đã nhìn ra trạng thái tinh thần của vị quân đoàn trưởng nhà mình lúc này đang ở bờ vực điên cuồng. Mà sát khí trong mát ông ta cũng khiến cho hô hấp của mọi người cứng lại, có dự cảm sắp chết đến nơi.
Thực tế cũng đúng là vậy, trong lòng vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ này bây giờ đã không thể nào nhận ra đám tộc Vị Ương xung quanh đâu là thật, đâu là do tên đầu heo chết tiệt kia biến thành. Thậm chí ông ta cũng không rõ rốt cuộc trong số này ẩn chứa bao nhiêu phân thân của đối phương.
Nhưng trực giác của ông ta nói cho bản thân biết, đối phương... nhất định đang ở đây!
Mà cách tốt nhất để tìm ra đối phương chính là giết chết tất cả những người có mặt tại nơi này, như vậy sẽ có xác suất lớn tìm ra đối phương. Nhưng làm vậy thì lại quá điên cuồng, cho dù lão giả Linh Tiên
hậu kỳ này đã tức giận gần như phát cuồng tới nơi, nhưng ông ta vẫn không thể hạ quyết định được.
Ngoài ra vẫn có một điêu, ấy chính là hình như đối phương có thể biến thành vật chết. Như vậy thì rất có thể dù mình giết hết mọi người cũng chưa chắc sẽ tìm ra được tên đàu heo chết tiệt kia.
Trừ khi... phá hủy toàn bộ vạn vật trong vòng nghìn dặm, thậm chí là cả binh doanh này thì chác chắn sẽ có thể tìm ra đối phương!
Suy nghĩ này cớ lởn vởn trong đầu của ông ta, sát khí trong mắt và trên người ông ta cũng ngày càng mãnh liệt hơn, khiến cho tất cả tộc Vị Ương ở xung quanh run rẩy. Bọn chúng đều nhìn ra có điều không ổn, trong lòng vô cùng bi phẫn, đồng thời Vương Bảo Nhạc đang xen lẫn trong số này cũng phải giật mình hoảng sợ.
“Không phải chứ, đừng nói lão giả này vì muốn giết một mình ta mà mất hết lý trí đi hủy diệt toàn bộ doanh địa đấy nhé... Ta có đáng ghét tới mức đó đâu...” Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì bỗng cảm thấy mất hết tự tin, nên vẻ hoảng sợ trong mắt lại trở nên chân thật hơn nhiêu. Trong lòng hắn cũng nhanh chóng phân tích và thôi diễn xem tiếp theo mình phải làm gì mới có thể hóa giải nguy cơ sắp sửa đối mặt.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc lo lắng, những tộc Vị Ương khác cũng nơm nớp lo sợ thì vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ kia bỗng ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng dãy điên cuồng, còn giơ tay phải lên.
“Tiêu rồi!” Vương Bảo Nhạc biến sắc. Đám tộc Vị Ương xung quanh cũng hoảng sợ không kém, tất cả đều lùi lại theo bản năng, thậm chí có không ít người còn hét toáng đầy bi thiết lên.
“Quân đoàn trưởng, ngài tỉnh táo lại một chút đi!”
“Quân đoàn trưởng, tối đa chưa tới một canh giờ nữa là đám kia đều sẽ đi rồi, lão nhân gia ngài đừng nên vọng động!!”
Nhưng những lời này căn bản chẳng có bất kỳ tác dụng gì, vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia lúc này hai mắt đỏ quạch đầy tơ máu, vẻ mặt dữ tợn và bất chấp mọi thứ. Ông ta vung tay phải lên hất mạnh xuống, trực tiếp biến thành một bàn tay đánh xuống mặt đất.
Có điêu vị trí mà ông ta đánh xuống không phải phía có tộc Vị Ương mà là khu vực ở giữa binh doanh. Thủ ấn giáng xuống, mặt đất nổ tung, lại có gió lốc ầm ầm lan ra xung quanh với khí thế cuốn phăng mọi thứ, khiến cho tất cả tộc Vị Ương xung quanh Lân lượt rút lui. Theo mặt đất nổ tung, sức mạnh của vụ nổ lan ra khắp nơi, bỗng nhiên lại có một quan tài đá đột nhiên xuất hiện!
Quan tài này đen khịt một màu, nhưng nếu nhìn kĩ sẽ thấy màu sắc thật sự của nó không phải đen mà là tím. Giống như máu
tím khô đặc lại bao phủ toàn bộ thân quan tài, ngay khi xuất hiện thì vết nứt trên thân quan tài lại lan rộng ra, chỉ mới mấy giây mà cả quan tài đã chia nám xẻ bảy!
Sau khi vỡ vụn, lại có một tiếng gào rú đằy thê lương truyền ra từ trong quan tài này, cùng xuất hiện với nó còn có một thi hài đã bị lột da!
“Thiên đạo chúc phúc!!”
“Là... thiên đạo chúc phúc của binh doanh chúng ta!!” ngay khi thi hài kia xuất hiện, có không ít tộc Vị Ương ở xung quanh giật mình bật thốt. Trên thực tế, mặc dù vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia đang phát cuồng, nhưng cũng chưa tới mức muốn giết hại toàn bộ tộc nhân, ông ta cũng hiểu rõ, một khi mình làm vậy thì đời này cũng xem như chấm dứt.
Trong tộc Vị Ương thì hành vi đó cũng xem như tội ác ngập trời, ông ta không thể vì giết một tên đầu heo mà trả giá đắt như vậy được. Nhưng nỗi cám hận của ông ta
dành cho tên đâu heo Vương Bảo Nhạc cũng đã lên tới cực hạn, nên cuối cùng ông ta chọn phá hủy thiên đạo chúc phúc của binh doanh!
Ở tộc Vị Ương, mỗi binh doanh cấp bậc Hành Tinh đều được chia cho một chiếc quan tài. Tác dụng của chiếc quan tài này chính là một khi hủy diệt nó vào lúc nguy cấp sẽ có thể khiến cho tất cả tộc nhân ở gần đó được một loại chúc phúc tương tự thuật pháp và truyền tống, có thể truyền tống những người này tới một lãnh địa tộc Vị Ương khác ở gần đó nhất.
Rất ít người biết được lai lịch của nó, chỉ biết tên của nó chính là... thiên đạo chúc phúc!
Nhưng không tới lúc cùng đường thì không thể dùng tới!
Theo vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương thấy, để đánh chết một tên phá hủy binh doanh nghiêm trọng, lại trộm sạch tài nguyên trong kho hàng như thế cũng xem
như phù hợp điêu kiện để dùng tới thiên đạo chúc phúc.
Ông ta muốn dùng tính đặc thù của thiên đạo chúc phúc để tìm ra kẻ không hợp chuẩn ở xung quanh. Mà kẻ không hợp chuẩn đó nhất định chính là do tên đầu heo kia biến thành. Nếu như không có, vậy khi tất cả mọi người đã bị truyền tống đi hết thì ông ta có thể mặc sức phá hủy phạm vi nghìn dặm quanh đây.
Tất cả kể ra thì dài dòng, nhưng thực tế lại là chuyện diễn ra trong nháy mắt. Sau khi lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương ra tay, thi hài không da vừa xuất hiện rú lên một tiếng thê lương, sau đó thân thể ầm ầm nổ tung. Lại có từng tia sáng màu đỏ bắn ra từ trong cơ thể nó, nhắm thẳng về phía tất cả tộc Vị Ương ở xung quanh.
Tốc độ của những tia sáng đỏ này quá nhanh, đám tộc Vị Ương xung quanh cán bản không thể nào tránh né. Chỉ trong nháy mắt, tất cả tu sĩ tộc Vị Ương đều bị một tia sáng đỏ bắn vào mi tâm, sau khi
hóa thành dấu ấn thì biến thành sức mạnh truyền tống, muốn đưa bọn họ đi.
Ngay cả vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia cũng vậy, nhưng tu vi của ông ta vốn không hề tầm thường, sau khi cưỡng chế, ép lực truyền tống này xuống thì nghiêng đầu thả thân thức ra xung quanh, tập trung tìm kiếm manh mối.
Một màn này khiến cho nội tâm Vương Bảo Nhạc dậy sóng mãnh liệt. Hắn không thể ngờ đối phương lại còn chiêu này. Lúc này Vương Bảo Nhạc không kịp nghĩ nhiêu nữa, theo bản năng cũng triển khai biến hóa của thuật pháp Bản Nguyên muốn bắt chước tia sáng và lạc ấn kia. Nhưng... dường như thuật pháp Bản Nguyên trước kia chưa bao giờ trục trặc lại thua xa thi hài, nên... lại lần đầu thất bại, không thể nào bắt chước được!!
Tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động không yên, chẳng kịp nghĩ nhiêu nữa, trong lòng trực tiếp mặc niệm Đạo Kinh!
Cùng lúc đó, ánh mắt của vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị ương kia cũng rơi vào trên người Vương Bảo Nhạc!
Bốn mát nhìn nhau, sát khí trong mắt của vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương này như biến thành thực chất, sát khí toàn thân bốc lên ngùn ngụt.
“Chính là ngươi!!!” Lời còn đang vang vọng thì vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương này đã ầm 'âm lao ra. Khí thế điên cuồng trực tiếp hóa thành gió lốc như muốn cuốn phăng và hủy diệt tất cả, giống như chỉ có như vậy mới có thể phát tiết mối hận vô tận trong lòng ông ta đối với tên đầu heo chết tiệt đáng bầm thây vạn đoạn kia.
Vương Bảo Nhạc thầm cười khổ, nhưng cũng không chút do dự. Gần như ngay khi đối phương vọt tới, thân thể của hắn đột nhiên rút lui. Ngay khi hắn lùi lại, sức mạnh Đạo Kinh cũng đã bất ngờ giáng xuống sau vài giây giảm xóc!
Vương Bảo Nhạc quay phắt đầu lại, trong mắt đày vẻ kiêu ngạo, còn ngửa mặt lên trời rống lớn.
“Nhạc phụ, cứu ta!”
Ầm ầm ầm!
Trời xanh biến sắc, gió nổi mây cuồn, toàn bộ ngôi sao đột nhiên chấn động dữ dội. Một màn này lập tức khiến vị lão giả Linh Tiên hậu kỳ tộc Vị Ương kia lắp bắp kinh hãi. Thậm chí ngay cả Liệt Diễm Lão Tổ đang xem truyền hình trực tiếp trong vũ trụ xa xôi cũng giật mình suýt bị quả lửa trong miệng làm nghẹn chết. Hai mắt của ông trừng lớn chưa từng có, còn đứng phắt dậy, trong mắt đầy vẻ không dám tin, miệng thì thất thanh bật thốt.
Khí tức này...;
"filepos0017489958">

Bạn cần đăng nhập để bình luận