Tam Thốn nhân Gian

Chương 658

Chương 658Chương 658
VẠN KIẾP THIÊN
SINH
Tiếng gầm này còn lớn hơn cả sấm rền, trực tiếp nổ tung ngay trong hang động, vang vọng bốn bề. Mấy bức tường xung quanh đều rung chuyển, ngay cả cái kén ở bên trên cũng lung lay, càng không cần phải nói tới hồ nước màu vàng ở bên dưới. Mặt nước như bị cuồng phong quét qua, từng đợt sóng lớn nổi lên, tâm thẫn của Vương Bảo Nhạc cũng chấn động mãnh liệt.
Cùng lúc đó, trong tiếng gẫm này, Du Nhiên Đạo Nhân tức giận đến mức hai mắt đỏ ngầu cũng phóng thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc như sấm chớp. Tay phải của ông ta giơ lên, một cỗ tu vi Thông Thần ăm 'âm bộc phát, tạo thành sức mạnh áp đảo như muốn đánh Vương Bảo Nhạc chết ngay tại
chỗ để thân thể hắn nổ tung và trả lại toàn bộ linh khí đã hấp thu trước đó.
Nguy cơ mãnh liệt thoáng cái đã dấy còi cảnh báo trong đầu Vương Bảo Nhạc. Hai mắt của Vương Bảo Nhạc mở bừng ra, cảm nhận được lúc này phân thân của mình đã tiến vào bên trong cái kén, lao thẳng tới tầng thứ hai. Nếu như hắn muốn rời khỏi thì chỉ cần một suy nghĩ là có thể nháy mắt trao đổi vị trí với phân thân, nhờ đó chạy thoát khỏi nơi đây.
Nhưng Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, dù mình trốn được một lần, nhưng nếu sức mạnh quấy nhiễu trong chiến hạm không giảm đến mức có thể truyền tống ra ngoài thì mình vẫn chỉ có một con đường chết mà thôi.
Chỉ có một cách để rời khỏi nơi này, ấy chính là khiến cho sức mạnh quấy nhiễu ờ nơi này mất hiệu lực. Không chỉ giảm hiệu lực đến mức có thể giúp Triệu Nhã Mộng rời khỏi đây, mà còn phải mất hiệu lực đến mức khiến bản thể của mình cũng có thể
dùng bùa truýên tống rời đi.
Trừ khi phân thân của hắn có thể tìm được Triệu Nhã Mộng trong thời gian cực ngắn này, nhưng rõ ràng điêu này chẳng thực tể chút nào, cán bản không có đủ thời gian để làm vậy
Mà những suy nghĩ đó cũng chỉ lướt nhanh qua đâu của Vương Bảo Nhạc, trong mắt hắn ánh lên vẻ quyết đoán. Ngay khi Du Nhiên Đạo Nhân lửa giận bừng bừng ập tới thì Vương Bảo Nhạc chợt hét lớn một tiếng, hắn giữ Chúc Đoạt Đế Khải của mình tiếp tục hấp thu. Đồng thời, đống mỡ trong cơ thể của hắn lúc này cũng bị thiêu cháy điên cuồng.
Loại thuật pháp tự thiêu đốt mỡ của mình là do Vương Bảo Nhạc nghĩ ra khi phệ chủng của hắn xảy ra dị biển, điên cuồng hấp thu mọi thứ khi chiến đấu cùng Độc Cô Lâm. Về sau, Vương Bảo Nhạc đã thử mô phỏng lại nhiêu lần, có điêu do thời gian trước hắn vẫn luôn mi nhon nên không thể chính thức thi triển.
Nhưng hôm nay, theo lớp mỡ trong cơ thể bạo táng, hiện tại hắn đã béo đến mức ngay cả đứng dậy cũng khó. Thế nên, lần này thi triển khi đám mỡ trong cơ thể bị thiêu đốt, trên người Vương Bảo Nhạc lập tức bộc phát khí tức vô cùng khổng lồ.
Mặc dù khí tức này rẩt khổng lồ, nhưng nếu tính toán linh khí theo đơn vị đo thì lượng linh khí của hắn lúc này đã vượt xa Nguyên Anh. Thậm chí, cũng không thua gì đám người Du Nhiên Đạo Nhân, nhưng dù sao đây cũng không phải do chính Vương Bảo Nhạc tự mình tu luyện, tối đa chỉ xem như giữ lại ở trong mỡ mà thôi.
Vậy nên, dù số lượng vô cùng khổng lồ, nhưng chất lượng lại khó mà sánh bằng. Nếu như ví linh khí trên người Du Nhiên Đạo Nhân là báng thì linh khí của Vương Bảo Nhạc chính là sương.
sương có dày đến mấy thì cũng có thể bị xuyên qua, trừ khi sương mù này hóa thành nước lại có thể ngăn cản, hoặc là hóa thành báng luôn thì mới có thể đối kháng chính diện.
Ngoài ra, còn có một điểm khác hẳn, ấy chính là ở vấn đề điêu khiển. Du Nhiên Đạo Nhân có thể điêu khiển linh khí thuộc về tu vi Thông Thần của hắn thiên biến vạn hóa, nhưng Vương Bảo Nhạc lại khó mà điêu khiển linh khí do mình phóng ra lúc này một cách tinh vi được, thiên biến vạn hóa gì đó thì càng không cần phải nói, còn lâu mới làm được.
Trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ những điểm này nên linh khí khổng lồ do hắn thiêu đốt lớp mỡ để phóng ra cũng không bị hắn dùng để triển khai thuật pháp gì cả, hắn cũng không cố gắng điêu khiển linh khí này để ngăn cản Du Nhiên Đạo Nhân.
Điêu duy nhất hắn làm chính là dồn hết chỗ linh khí khổng lồ đến mức kinh người này vào trong cổ tay của mình, dung nhập vào sáu hạt châu trên cổ tay.
Theo linh khí ồ ạt ùa vào, bốn viên trong số sáu hạt châu này như hóa thành một dòng xoáy. Chúng điên cuồng hấp thu linh khí, phát ra những ánh sáng chói mắt với màu sắc khác hẳn nhau, theo thứ tự là đỏ, xanh, đen, vàng.
Lại có uy áp mãnh liệt đột nhiên bao trùm khắp nơi đây!
Vòng tay hạt châu ngưng tụ sáu thần thông này chính là tuyệt chiêu của Vương Bảo Nhạc. Tuy hắn không thể điều khiển số lượng linh khí vượt quá phạm vi khống chế của mình một cách thuận tiện để đối địch được, nhưng truyền chúng vào trong vòng tay, từ đó kích phát thần thông ở bên trong thì Vương Bảo Nhạc vẫn có thể làm được.
Nhất là vòng tay này rất đặc thù, bản thân đã có lạc ấn thẫn thông, từ góc độ nào đó mà nói thì ở trong tay của những người có tu vi khác nhau thì uy lực mà nó có thể phô bày cũng hoàn toàn khác hẳn.
Nó giống như một vật dẫn, hấp thu linh khí khổng lồ được tạo ra từ việc thiêu đốt lớp mỡ của bản thân Vương Bảo Nhạc, bộc phát ra sức mạnh lớn hơn nữa. Từ mức độ nào đó mà nói thì giống như đang hấp thu sương mù lại rồi luyện chế nó thành lưỡi dao bằng băng vậy.
Cách ứng đối này chính là thứ duy nhất mà Vương Bảo Nhạc có thể nghĩ ra được. Hắn cũng dốc hết toàn lực để thiêu đốt lớp mỡ trong người đưa vào trong vòng tay. Gần như ngay khi uy áp Thông Thần mang theo cơn giận ngút trời của Du Nhiên Đạo Nhân ầm ầm đánh về phía Vương Bảo Nhạc, muốn đánh cho hán tan xương nát thịt thì Vương Bảo Nhạc chợt ngẩng phắt đàu dậy, mở miệng nói ra hai chữ.
“Vạn Kiếp!”
Ngay khi hai chữ Vạn Kiếp này ra khỏi miệng, hạt châu ngôi sao phát ra ánh sáng màu đen trong bốn hạt châu trên vòng tay của thân thể Vương Bảo Nhạc nằm trong Chúc Đoạt Đế Khải lại càng sáng chói hơn, có một con bồ câu màu đen đột nhiên bay ra từ bên trong.
Con chim bồ câu đen này vừa xuất hiện thì lập tức phình to, nháy mắt đá hóa thành kích cỡ lớn bằng Chúc Đoạt Để Khải, nó vừa bao phủ xung quanh, vừa phóng thẳng tới chỗ Du Nhiên Đạo Nhân.
Du Nhiên Đạo Nhân đang bừng bừng lửa giận phóng nhanh tới vốn cũng không xem Vương Bảo Nhạc ra gì, nhưng ngay khi nhìn thấy con chim bồ câu nọ thì thân thể của ông ta lại mất không chế mà run lên bần bật.
Một cảm giác như linh hồn bị khóa chặt, giống như căn bản không thể tránh né, không thể thoát thân, không thể đối kháng chợt dâng lên trong đầu ông ta. cảm giác này thậm chí còn làm Du Nhiên Đạo Nhân thấy toàn thân lạnh toát.
Du Nhiên Đạo Nhân lập tức bấm niệm pháp quyết chỉ một cái về phía trước, vô số khói đen đột nhiên xuất hiện, tạo thành một hình tộc Vị Ương ở trước mặt ông ta rồi đè về phía con chim bồ câu nọ. Nhưng quỷ dị nhất chính là ngay khi hai bên va chạm thì con bồ câu kia lại tự động biến mất, giống như không có bất kỳ thương tổn nào. Nhưng... ngay khi nó biến mất thì giữa mi tâm của Du Nhiên Đạo Nhân bỗng chốc xuất hiện một ấn kỳ bồ câu màu đen.
Ấn ký này xuất hiện không đau không ngứa gì, nhưng lại khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân cảm thấy hoảng sợ, đồng thời cũng có cảm giác nguy cơ nói không nên lời xuất hiện. Cảm giác này vừa hiện lên thì lại có một lực bài xích phát ra từ hồ nước, từ cái kén kia, từ các vách tường xung quanh,
thậm chí là từ trong chiến y Tử Đạo mà Vương Bảo Nhạc đang hấp thu.
Giống như bỏ qua Vương Bảo Nhạc, ngay khi lực bài xích này vừa bộc phát thì chỉ toàn đổ về phía Du Nhiên Đạo Nhân, giống như mọi thứ trong hang động này đều tràn ngập ác ý với ông ta ngay giờ phút này.
Biểu hiện bên ngoài của ác ý này chính là hồ nước vàng kia đột nhiên bùng nổ, vô số phẫn tay chân cụt bay ra khỏi đó, lao thẳng tới chỗ Du Nhiên Đạo Nhân. Đồng thời, cái kén ở bên trên cũng rục rịch, lại có vô số tay chân cụt chui ra từ bên trong và phóng tới chỗ Du Nhiên Đạo Nhân.
Không dừng lại ở đó, thậm chí vách tường xung quanh cũng bắt đầu sụp đổ, vô số đá tảng bắn về phía Du Nhiên Đạo Nhân.
Chuyện này khiến cho Du Nhiên Đạo Nhân giật mình không thôi, cảm giác nguy cơ là một chuyện, quan trọng hơn là tất cả những thứ này lại khiển Du Nhiên Đạo Nhân cảm thấy hoang đường tột bậc.
Lúc này, khí thế trên người Du Nhiên Đạo Nhân bộc phát, ông ta phất tay một cái, khói đen bên ngoài cơ thể hóa thành gió lốc cuốn phăng mọi thứ bao gồm tay chân cụt và đá tảng kia, sau đó cất bước tiếp tục phóng về phía Vương Bảo Nhạc.
Nhưng hành vi của Du Nhiên Đạo Nhân giống như đã chọc giận con bồ câu màu đen do thân thông Vạn Kiếp ngưng tụ thành, nên con bồ câu đen ở mi tâm của Du Nhiên Đạo Nhân lại lóe sáng, thậm chí là muốn mở hai mắt ra. Sức mạnh bài xích đến từ xung quanh lại ầm 'âm bộc phát, trong chiến y bên cạnh Vương Bảo Nhạc cũng phát ra uy áp vô hình ập tới. Toàn thân của Du Nhiên Đạo Nhân chấn động mãnh liệt, trên mặt đầy vẻ hoảng sợ và không dám tin, như bị lực xung kích vô hình nào đó đánh thẳng vào mặt, lập tức lùi lại.
Vương Bảo Nhạc Lân đầu tiên dùng tới Vạn Kiếp nên cũng bị biến hóa và lực bài xích bất ngờ này dọa sợ. Hắn lập tức triển khai hạt châu thần thông thứ hai.
Thiên Sinh!
Theo thanh âm của hắn truýên ra, hạt châu ngôi sao thứ hai lóe sáng, một cảm giác ấm áp quen thuộc nháy mắt xuất hiện trong thân thể Vương Bảo Nhạc. Cùng lúc đó, giống như mức độ kích hoạt thần thông Thiên Sinh làn này vượt xa trước kia nên trên mi tâm của hắn cũng xuất hiện một dấu ấn bồ câu.
Dấu ấn này vừa ra thì thân thể Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên ấm áp, đồng thời một cảm giác đẫy thiện ý và chấp nhận đến từ hang động này lập tức xuất hiện trong cảm thụ của Vương Bảo Nhạc.
Rõ ràng nhất chính là tới từ chiến y Tử Đạo. Lúc trước, khi Vương Bảo Nhạc hấp thu nó thì đầy trở ngại và bài xích, bản năng không cho phép Vương Bảo Nhạc hấp thu, làm Vương Bảo Nhạc phải dùng phệ chủng để cưỡng chế hấp thu. Nhưng nay-cam giác bài xích và trở ngại này đã biến mất, giống như chẳng còn chút ngăn cản
nào đối với Vương Bảo Nhạc, thậm chí còn hoan nghênh hắn.
Biến hóa này lập tức khiến Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, nhưng chỉ nháy mắt hắn đã mừng rỡ, trong mắt đầy vẻ hưng phấn và vui mừng!
“Tiểu Du Du, có biết đây là đâu không, đây chính là... Nhà của ba ba ngươi đây! Xem ba ba trấn áp ngươi kiểu gì nhé!”
"filepos0014166361">

Bạn cần đăng nhập để bình luận