Tam Thốn nhân Gian

Chương 703

Chương 703Chương 703
DẠ TIÊN VƯƠNG
Theo tiếng găm truyền đến, toàn bộ Mặt Trăng khẽ rung lên. Chúng tu đến bái kiến Vương Bảo Nhạc ở nơi này nhao nhao biến sắc, thậm chí có không ít người còn sợ hãi ra mặt.
Với tư cách là một trong các thế lực đang đóng quân trên Mặt Tráng, bọn họ hiểu rõ sự kỳ dị của Mặt Trăng, biết mặt trước của Mặt Tráng thì bình thường, trong khi mặt sau của nó thì tràn đầy nguy cơ và ở sâu trong đó có một cự thi đang ngủ say.
Cự thi này đã thức dậy hai lần kể từ sau khi cổ kiếm đồng xanh tiến vào hệ Mặt Trời, chuôi kiếm sụp đổ và rơi xuống Mặt Tráng. Lần thứ nhất cách hiện tại hàng thập kỷ, còn lần thứ hai... mới chỉ vài năm trước.
Cũng chính lăn đó, uy áp kinh khủng mà cự thi này bộc phát ra và sợi xích sắt trên
người nó cũng như tư thế cúi lạy về phía cổ kiểm đồng xanh đã khiển cho tâm thần của mọi người bị chấn động mãnh liệt.
Có thể nói, sự tồn tại của cự thi này không chỉ làm táng lên đáng kể tính thiếu ổn định của Mặt Tráng, mà ở một mức độ nào đó nó còn làm cho chiến lực của Mặt Tráng xuất hiện những biến số chưa được biết đến vượt quá bình thường.
Lúc này, trong khi mọi người vẫn chưa hểt chấn động, trong mắt Vương Bảo Nhạc đã ánh lên tia sáng, hắn nói một cách thản nhiên.
“Khởi động toàn bộ sức mạnh của Mặt Tráng, giờ này ba ngày sau, chúng ta sẽ rời khỏi quỹ đạo Trái Đất để đi đển Sao Kim, không được chậm trễ!”
Nói xong, cơ thể Vương Bảo Nhạc nhoáng một cái rồi đạp không lao thằng đến nơi cự thi phát ra tiếng gẫm, tốc độ cực nhanh tạo thành từng tiếng rít, chỉ trong phút chốc đã biển mất khỏi tầm mắt của mọi người. Mặc
dù người đã đi nhưng giọng nói của hắn vẫn vang vọng trong khu vực sân bay.
“Tuân lệnh!”
Cho dù Vương Bảo Nhạc đã rời đi nhưng uy hiếp mà hắn mang đển lúc trước vẫn còn đó. Hầu hết mọi người ở đây đều cúi đàu nhận mệnh theo bản năng. Cho đến khi lời nói truyền ra, bọn họ mới ngẩng đàu lên, nhao nhao nhìn về phía Vương Bảo Nhạc rời đi.
“Vương Bảo Nhạc vừa đến thì cự thi kia đã gầm lên. Ta có dự cảm trên Mặt Tráng sáp xảy ra biển cố lớn rồi!”
“Ta nhớ ra rồi, lần trước, xác chết tỉnh lại là thí luyện Trúc Cơ của đệ tử các thể lực trong Liên bang... Khi đó vương nghị viên cũng ở đây...”
“Đúng vậy. Ta nhớ, lúc đó, suýt chút nữa thì vương Thành chủ đã chết ở đây. Vị trưởng lão Tinh Hà Lạc Nhật Tông lẩy đi vật Trúc Cơ của hắn đển nay vẫn bị trấn áp đấy!”
Nghị viên hay Thành chủ đều là thân phận của Vương Bảo Nhạc, do đó không có sự cụ thể về mặt xưng hô. Lúc này, mọi người đều sợ hãi và cáng thẳng. Mặc dù lòng tràn đầy lo lắng, nhưng họ cũng không dám không thực hiện mệnh lệnh trước khi rời đi của Vương Bảo Nhạc. Thế là theo mệnh lệnh của các cấp truyền xuống, chẳng bao lâu sau toàn bộ Mặt Tráng bắt đầu rung động.
Rung động này không giống như rung động do tiếng gầm của cự thi gây ra. Cái sau không có quy luật, trong khi cái trước có tàn số trước sau như một. Đây là lực phản chẩn do tất cả các thiết bị động lực trên Mặt Trăng Lân lượt khởi động tạo ra.
Theo thiết bị động lực trên Mặt Trăng khởi động, trong sự chuẩn bị gióng trống khua chiêng này, Vương Bảo Nhạc lao đi với tốc độ kinh người ở mặt trước của Mặt Trăng, trong tiếng rít gào thậm chí còn cuốn lên từng trận gió lốc quét qua mặt đất, đồng thời khiến cho những con nguyệt thú có thể sánh với tu sĩ cổ Võ cảnh ở mặt trước
của Mặt Trăng run rẩy, hoảng sợ trốn tránh.
Chẳng những nguyệt thú sợ hãi mà ngay cả dơi dạ nguyệt sau khi cảm nhận được khí tức của Vương Bảo Nhạc từ xa cũng phát ra tiếng kêu, thậm chí không dám bay nữa mà nhao nhao đáp xuống mặt đất ra sức đào đất, chui vào bên trong rồi vẫn không ngừng run rẩy.
Năm đó, khi Vương Bảo Nhạc tới đây, hắn không để ý lắm đến hai loại sinh vật kỳ lạ tồn tại trên Mặt Tráng này, thậm chí đến giờ hắn cũng chẳng thèm nhìn chúng. Lúc này, hắn phóng vụt qua như một cơn gió, nhưng chỉ sau vài giây, thân ảnh xuất hiện ở mặt trước Mặt Tráng và sáp sửa tới gần khu vực phía sau chợt dừng lại.
Lúc này, trên mặt đất phía dưới hắn đột nhiên xuất hiện trên một trăm con nguyệt cổ khổng lồ giống như con giun. Loại sinh vật này giống như loài côn trùng tử thần sa mạc trong truyền thuyết, mỗi con có kích thước hàng chục thậm chí hàng trám
trượng, tu vi có thể so với Chân Tức tầng ba, tàng bốn. Nám đó, sự xuất hiện hàng loạt của chúng đã khiến Vương Bảo Nhạc kinh hãi, nhưng giờ đây...
Hắn mới chỉ đứng giữa không trung mà những con nguyệt cổ trên mặt đất đã run rẩy nẳm rạp xuống, đến đầu cũng không dám ngẩng lên, thậm chí còn có rất nhiêu con không thể khống chế phần đuôi tiết ra chất lỏng.
Nhìn những con nguyệt cổ này, Vương Bảo Nhạc lắc đầu, đang định đi tiếp thì thần sắc biến đổi. Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên phải, ở phía chân trời cuối đất của phía bên phải hắn có một màn sương liên tục ngưng tụ, lan tràn ra xung quanh hán giống như đang dời sông lấp biển.
“Mê Tung Vụ!”
Vương Bảo Nhạc khẽ mỉm cười, có chút cảm khái. Nếu như bí cảnh Mặt Tráng nám đó không có Mê Tung Vụ này, sợ là hài cốt của hắn đến nay đã biến thành tro bụi rồi.
Lúc này lại nhìn thấy Mê Tung Vụ, Vương Bảo Nhạc cảm thấy có chút thân thương, dứt khoát tiến thẳng đến phía Mê Tung Vụ. Với tốc độ của hắn, gàn như chỉ trong chớp mắt là đã đi đển bên cạnh Mê Tung Vụ, đứng đó mặc kệ cho màn sương mù lan qua hắn.
Khi mọi thứ ở trước mặt bị sương mù bao phủ, Vương Bảo Nhạc có thể cảm nhận được rõ ràng trong màn sương này có những luồng sức mạnh truyền tống giống như một cơn sóng lớn rơi lên người hắn, sắp sửa cuốn hắn đi.
“Thú vị lắm!”
Vương Bảo Nhạc lẩm bẩm. Mặc dù năm đó đã nghiên cứu ra Mê Vụ Châu, nhưng vẫn chưa biết được nguyên lý của Mê Tung Vụ, chỉ có thể xem như là dựa vào đặc tính của nó mà thôi. Đến nay tu vi đã tăng lên, hơn nữa hắn còn có thể cảm nhận được sau khi cự thi gầm lên thì nó lại im lặng, cho nên hắn không sốt ruột mà dứt khoát đi thẳng vào trong Mê Tung Vụ này.
Còn những luồng sức mạnh truyền tống rơi lên trên người hắn thì giống như đã trở thành một dòng suối nhỏ, Vương Bảo Nhạc không cần phải vận chuyển tu vi mà chỉ cần dựa vào cơ thể cất bước đi về phía trước là có thể dễ dàng thoát khỏi truyền tống. Thế nhưng chỉ lát sau, sự thích thú của Vương Bảo Nhạc đã trở nên mạnh mẽ hơn, bởi vì hắn phát hiện ra hắn càng tiến về phía trước thì sức mạnh truyền tống ở đây sẽ càng lớn hơn. Cuối cùng, nó thậm chí còn mơ hồ làm lung lay hình dạng của hắn khiến Vương Bảo Nhạc đành phải vận chuyển tu vi thì mới áp chế được nó.
“Lúc trước không nhìn ra được gì, không biết bây giờ ta có thể nhìn ra Mê Tung Vụ này rốt cuộc là gì hay không!” Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, chợt tản thần niệm ra, càn quét xung quanh màn sương mù này.
Trong chớp mắt, màn sương mù này được phản ánh trong tâm trí của Vương Bảo Nhạc. Theo sự điêu khiển thẫn niệm của mình, sương mù được phóng đại lên mức vô tận, cho đến khi thần niệm của vương
Bảo Nhạc phóng đến gần chín phần, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy kết cấu của sương mù. Ngay khi nhìn thấy nó, đồng tử của hắn chợt co rút lại.
“Đây là...”
Dưới thần niệm của hắn, thứ hình thành nên lớp sương mù này là những con côn trùng nhỏ như vi khuẩn.
Nói chính xác, không phải là côn trùng sống, mà là xác côn trùng.
Những con côn trùng này có thân hình dài và mảnh, cơ thể nửa trong suốt có màu hơi vàng, có hai râu trước và sau, hơn nữa cơ thể được chia làm ba phần.
“Đây là côn trùng gì vậy, không ngờ xác của bọn chúng lại có năng lượng truyền tống!”
Vương Bảo Nhạc giật mình giơ tay phải lên, phệ chủng trong cơ thể chợt vận chuyển, thậm chí Tinh Thần Nguyên Anh cũng mở mắt. Theo tu vi và phệ chủng đồng thời bộc
phát, một lực hút khổng lồ đột nhiên lan ra từ trên tay của Vương Bảo Nhạc .
Khi lực hút bộc phát, sương mù ở xung quanh bị biển dạng và lan rộng ra. Nó hội tụ về phía Vương Bảo Nhạc và tạo thành một vòng xoáy. Đồng thời, trong sự khuếch tán toàn diện đến từ sức mạnh của phệ chủng, ngày càng có nhiêu sương mù được kéo tới. Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc đang đứng im tại chỗ như thể đã biển thành một vòng xoáy, làm rung chuyển toàn bộ Mê Tung Vụ, khiển cho sương mù trong phạm vi này không còn lan ra nữa mà tiếp tục hội tụ về phía hắn.
Nhìn từ bên ngoài, có thể thấy, làn sương mù này ngày càng loãng hơn còn thân ảnh của Vương Bảo Nhạc ở trong đó thì ngày càng rõ ràng hơn. Đến cuối cùng, khi khu vực xung quanh đã hoàn toàn trở nên thoáng đãng, trên tay phải của Vương Bảo Nhạc đã có thêm một quả càu nhỏ màu vàng giống như nắm đấm.
Quan sát quả càu trong tay thật kĩ, Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc, hán không nhận ra những con côn trùng kia, nhưng hắn lại có trực giác có thể thứ này có giá trị khác. Hắn phong ấn nó lại rồi thẳng tay ném vào trong túi trữ vật, sau đó cơ thể nhoáng lên bay ra ngoài, bay qua mặt trước của Mặt Tráng, bước vào phía sau Mặt Trăng, đi qua chiến trường của nám đó.
Suốt dọc đường cho dù đó là nguyệt linh khắp người mọc đầy mắt hay là nguyệt tiên cao hơn một tầng thì tất cả đều dừng lại sau khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc. Chỉ là cái trước thì run rẩy và sợ hãi, trong khi cái sau... sau khi dừng lại bèn cúi lạy Vương Bảo Nhạc giống như cúng bái.
Cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc im lặng cảm nhận được Thanh Liên trong phệ chủng lắc lư nhẹ, cho đến khi thân ảnh của hắn xuất hiện ở trung tâm mặt sau của Mặt Tráng, bước vào sơn cốc mà hắn đã tìm được đường sống trong cõi chết.
Đứng ở đây, nhìn sơn cốc lúc trước đã trở thành phế tích, biến thành hang động, Vương Bảo Nhạc trầm mặc một hồi lâu. Hắn cúi đầu nhìn xuống vực sâu của hang, mãi một lúc sau mới lẩm bẩm.
“Dạ Tiên vương, ngươi... vẫn còn thần trí chứ?”
"filepos0015087993">

Bạn cần đăng nhập để bình luận