Tam Thốn nhân Gian

Chương 520

Chương 520Chương 520
PHÁ CẤM
Thời gian thấm thoắt trôi qua, Vương Bảo Nhạc cũng đã dừng lại ở đây ba ngày. Trong thời gian này, hắn đã tốn hơn năm ngàn con rối. Những con rối này là phần hắn tích lũy được trong thời gian đảm nhiệm chức vụ Thành chủ ở đặc khu. Nhất là mỗi lần trình độ luyện khí của hắn tăng lên thì đều quen tay thăng cấp chúng.
Thế nên, con rối kém nhất trong số này cũng có chiến lực sánh ngang với Chân Tức, thậm chí còn có hơn trăm con sở hữu chiến lực ngang với Trúc Cơ. Đáng sợ nhất chính là những con rổi đặc thù mà hẳn luyện ra được đầu tiên, mặc dù nay chỉ còn lại hai con nhưng chiến lực đều đến trình độ Trúc Cơ đại viên mãn.
Theo tu vi của Vương Bảo Nhạc tăng cao, tác dụng của những con rối cũng không còn lớn nữa nên mới tích được nhiều như thế. Nay đám con rối này cũng phát huy tác dụng cực lớn trong việc thử cấm chế.
Cách làm của Vương Bảo Nhạc chính là... dò xét từ tất cả mọi phương hướng và góc độ, nên chỉ trong vòng ba ngày, rốt cuộc Vương Bảo Nhạc cũng tìm được điểm sơ hở trên cấm chế này.
“Tổng cộng có ba nơi bị vỡ...”
Vương Bảo Nhạc khoanh chân ngồi một bên quan sát ngọn núi này thật kỹ. Hán không biết khi nào thì nơi này sẽ biến hóa hoặc truyền tống tiếp nhưng chắc là sẽ không lâu lắm.
Hắn biết rõ mình phải làm nhanh một chút.
Tuy nhiên, việc này lại không thể nóng vội được. Theo Vương Bảo Nhạc đoán, với tu vi của mình, dù là nhục thân cũng không thể nào thừa nhận được sức mạnh của tia sáng đen trong cấm chế này. Nếu đối kháng chính diện, chỉ cân sơ sẩy chút thôi thì cũng sẽ hình thần câu diệt ngay lập tức.
“Ta chỉ muốn kiếm chút điểm chiến công thôi mà cũng khó khán như thế...”
Vương Bảo Nhạc thở dài, nhìn những cái xác cùng với lầu các bên trong, mắt hắn ánh lên vẻ quyết đoán. Cũng đành chịu thôi, vì túi trữ vật trên những cái xác là thứ mà hắn khao khát đã lâu.
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, hai mắt sáng rực nhìn chàm chằm vào ngọn núi trước mặt, canh chuẩn thời gian, cứ cách một nén nhang thì sẽ ném ra một con rối, mỗi lần con rối được ném vào bên trong cấm chế thì đều có tia sáng màu đen quét ngang qua.
Cứ thế, lại thêm bốn canh giờ trôi qua, một con rối của Vương Bảo Nhạc bay về phía ngọn núi. Mặc dù tia sáng đen cũng lóe lên nhưng vẫn khựng lại trong nháy mắt.
“Đúng là cái này!”
Giống như đã tính trước thời cơ, gần như ngay khi nó vừa khựng lại thì hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, thân thể phóng lên nhanh như chớp. Hai tay bấm niệm pháp quyết, tu vi trong cơ thể vận chuyển toàn diện, phất tay ném ra vô sổ pháp bảo quanh người hắn. Đồng thời, lại có vài món Pháp Binh vây quanh, nhất là một dải lụa trong số đó còn quấn quanh, tạo thành lớp phòng hộ vô cùng mạnh mẽ.
Tất cả những chuẩn bị lẫn thủ đoạn phòng hộ của hắn đều giống như đã chuẩn bị sẵn từ trước, diễn ra trong chớp mắt. Thân ảnh của Vương Bảo Nhạc lấy tốc độ cực nhanh lướt thằng tới chỗ ngọn núi kia giống như một ngôi sao băng.
Chỉ trong nháy mắt, thân ảnh của hắn đã chạm vào cấm chế vô hình nọ, mà tia sáng đen vốn nên xuất hiện cùng lúc đó nay cũng bị con rối của Vương Bảo Nhạc ảnh hưởng mà khựng lại, xuất hiện chênh lệch, bị chậm lại một chút.
Chỉ một chút đó cũng đủ giúp thân thể của Vương Bảo Nhạc xuyên qua cẩm chế, tiến vào bên trong núi, chẳng qua hắn không thật sự phá giải cấm chế nên dù đã vào trong thì toàn thân hắn đều dựng tóc gáy lên, phát ra tín hiệu nguy hiểm, cảm giác nguy cơ vẫn ập tới từng cơn như sóng xô bờ.
Nhưng Vương Bảo Nhạc đã bất chấp những thứ đó, sau khi xuyên qua cấm chế tiến vào ngọn núi này, hắn giơ tay phải lên, cách không trảo lấy túi trữ vật trên người những cái xác ở gần đó.
Có bốn túi trữ vật bay tới bị Vương Bảo Nhạc túm lấy. Sau đó, hắn cố dằn lòng tham xuống, thân thể đột nhiên lùi ra sau với tốc độ cực nhanh, giống hệt như lúc vào đây.
Tốc độ nhanh hơn cả ánh chớp, tất cả động tác của Vương Bảo Nhạc đều liên mạch lưu loát, rõ ràng trong mấy ngày này hắn đã thôi diễn trong đầu rất nhiêu lẫn.
Nhưng ngay khi thân ảnh của hắn rút lui toan rời khỏi phạm vi cấm chế, tia sáng đen kia đã qua thời gian sơ hở nên lập tức xuất hiện, quét ngang qua người của Vương Bảo Nhạc.
Tốc độ của tia sáng đen này còn nhanh hơn cả Vương Bảo Nhạc, đạt tới trình độ không tưởng, nhưng Vương Bảo Nhạc đã có chuẩn bị từ trước nên gần như ngay khi tia sáng đen kia xuất hiện thì pháp bảo bay quanh người hắn đã ngăn ở phía trước.
Trong nháy mắt, pháp bảo xung quanh Vương Bảo Nhạc đã va chạm với tia sáng đen này, sau đó bị cắt nhỏ như một trang giấy. Dù là hạch tâm hay toàn bộ tài liệu đều yếu ớt chằng đáng kể khi đứng trước tia sáng đen đó, tất cả đều bị cắt đôi.
Cũng may uy lực của dải lụa nọ không tầm thường, nháy mát đã uốn quanh tạo thành một cơn gió lốc, lại có thêm vài thanh Pháp Binh quanh người Vương Bảo Nhạc bộc phát uy năng ngăn cản tia sáng đen này.
Trong tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, cả dải lụa lẫn những Pháp Binh khác cũng sắp sửa không chịu nổi, rốt cuộc Vương Bảo Nhạc cũng vọt ra khỏi cấm chế này.
Tuy đã lao ra được nhưng lực phản chấn của cấm chế này vẫn vô cùng cuồng bạo khiến cho Vương Bảo Nhạc phun máu liên hồi, ánh mắt mơ hồ. Sau khi bay ra khỏi cấm chế thì hắn còn loạng choạng không thể đứng vững, há miệng phun thêm vài búng máu tươi. Dù là dải lụa hay những pháp bảo còn lại cũng mất kiểm soát, lục tục rơi xuống đất do Vương Bảo Nhạc bị thương quá nặng.
Vương Bảo Nhạc lảo đảo vài bước, nơi ngực cũng tuôn máu ào ào, ngã phịch sang một bên hôn mê bất tỉnh do vết thương quá nặng.
Sau khi Vương Bảo Nhạc ngất đi, những túi trữ vật mà hắn vừa lấy được cũng rơi xuống bên cạnh. Lúc này, tia sáng đen trong cẩm chế mới từ từ biến mất, xung quanh cũng rơi vào yên tĩnh sau khi cấm chế biến mất.
Trạng thái yên tĩnh này kéo dài tròn nửa canh giờ, xung quanh tĩnh lặng như tờ, chỉ có thân thể trọng thương của Vương Bảo Nhạc là nàm im nơi đó. Lúc này, hắn giống như hoàn toàn không còn khả năng tự vệ nữa, nếu có kẻ mang ác ý nào tới thì sẽ dễ dàng lấy mạng hắn.
Pháp Binh và túi trữ vật rơi lung tung xung quanh cũng đủ khiến những kẻ tham lam nảy sinh mưu đồ giết người đoạt bảo... Có lẽ Vương Bảo Nhạc khá may mắn, cũng có thể là kẻ khác không may mắn như thế... nên trong nửa canh giờ này không có bất kỳ kẻ nào xuất hiện, ngay cả nữ quỷ áo trắng kia cũng không tới.
Mãi cho tới nửa canh giờ sau, Vương Bảo Nhạc nằm đó đột nhiên mở mắt ra, trong mắt không hề có vẻ mù mờ như kẻ vừa mới tỉnh lại, thay vào đó là thâm thúy khôn lường.
“Xem ra xung quanh đây đúng là không có ai khác... Nữ quỷ áo trắng kia cũng đúng là muốn báo ơn, bằng như gặp kẻ có ác ý, thấy mình như thế thì không thể nào không ra tay được.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại đứng dậy, tất cả thương thế lúc trước đều là giả vờ.
Thực tế cũng đúng là vậy, lòng cảnh giác của Vương Bảo Nhạc không hề giảm bớt vì sự xuất hiện của ngọn núi này. Hán sợ quanh đây có bẫy nên mới giả như trọng thương hòng dụ kẻ khác ra mặt. Số Pháp Binh xung quanh thoạt nhìn thì giống như rơi vãi lung tung nhưng đó là pháp bảo do hắn chính tay luyện chế, một khi có kẻ ra mặt thì hắn có thể điêu khiển chúng tấn công ngay lập tức.
“Nêu đã không có ai thì mình cũng không cần phí thời gian nữa!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc vung tay thu hồi mọi thứ xung quanh lại. Hai mắt hân sáng quắc nhìn chằm chằm vào ngọn núi nọ, lúc sau Lôi Đan của hắn đột nhiên bộc phát, từng tia sét bắn ra xung quanh, lại có một ngọn lửa băng hàn bùng lên từ trong người hắn, nhục thân cũng phát ra tiếng răng rắc, là biểu hiện của việc nhục thân đã vận chuyển tới cực hạn.
Nhưng vẫn chưa xong, quanh người hắn chẳng những có dải lụa vờn quanh mà có cả kiếm quang ba màu nhanh chóng xoay tròn, khí thế lẫn cảm giác hắn mang tới cho người khác lúc này đều hơn hẳn trước kia.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, hắn lại chờ thêm một nén nhang nữa rồi ném ra mười con rối, bản thân cũng phóng tới chỗ cấm chể cùng mười con rối này.
Lân này, tốc độ của hắn còn nhanh gấp đôi trước đó, gàn như chỉ trong chớp mắt, lợi dụng sơ hở thứ hai của cấm chế này, thân thể của hắn xuyên qua tầng phòng hộ.
Phệ chủng trong cơ thể cũng bộc phát, ầm một tiếng, túi trữ vật trên mười mấy cái xác trước mặt hắn giống như bị từng bàn tay vô hình túm lấy, bay thẳng về phía hắn.
Dựa theo tính toán của Vương Bảo Nhạc trước kia, nếu lúc này quay đầu rời đi, mặc dù sẽ bị chút thương thế nhưng cũng không nghiêm trọng lắm. Lúc Vương Bảo Nhạc toan quay đàu rời đi thì đột nhiên mở to hai mắt, quay phắt đằu lại nhìn về phía chóp núi. Lúc ở bên ngoài do có cấm chế nên không nhìn rõ, nhưng vào trong này thì lại có thể nhìn thấy rõ nơi đó có một động phủ.
Kế bên động phủ là một cái xác mặc quần áo đẹp đẽ vẹn nguyên đang khoanh chân đả tọa, cùng với... một tấm lệnh bài màu tím đặt trên đùi của nó.
“Lệnh bài của đệ tử hạch tâm!”
"filepos0011355523">

Bạn cần đăng nhập để bình luận