Tam Thốn nhân Gian

Chương 284

Chương 284Chương 284
TIẾNG KHÓC VÀ Sư TÔN
Mội người có mặt ở đây đều cáng thẳng tột độ, da đầu run lên, bầu không khí giương cung bạt kiếm. Lúc này, trong đầu Vương Bảo Nhạc lại kinh hãi khôn tả. Hắn không dám tin vào những gì vừa nhìn thấy, cảm giác kinh hoàng khó tả khiến tim hắn đập rộn lên, hô hấp cũng dồn dập hơn.
"Chuyện gì thế này, mình vừa nổi sát ý với Trần Tuệ thì Dạ Tiên vương đã diệt ả giúp mình à?"
Vương Bảo Nhạc giật mình, nghĩ đến chuyện Thanh Liên có thể đánh thức Dạ Tiên Vương. Hắn lập tức xem xét, sau đó phát hiện đài sen vốn có năm hạt của Thanh Liên nay đã mất đi một hạt.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc cho ra một suy đoán khiến bản thân mình cũng phải khiếp sợ không thôi.
"Chẳng lẽ, dùng hạt sen thì có thể khống chế Dạ Tiên vương này ư?"
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, sau đó lập tức nhìn quanh để tìm kiếm bóng dáng của lão bà kia. Tiếc rằng bà ta không có ở đây, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối. Sau đó, hắn lại ngẩng đầu lên nhìn những tu sĩ Kết Đan bay trên trời, phát hiện ngoại trừ Tổng thống Liên bang, người của bốn đạo viện và nghị viên hội ra thì toàn là những gương mặt xa lạ, lúc này hắn mới bỏ ý định thử. Sau khi tỉnh táo lại, hắn mới phân tích một lượt, trong lòng cũng đã có đáp án.
"Trừ khi là có nhiêu hạt sen, bằng không thì chẳng thể khống chế Dạ Tiên vương được lâu, một hạt sen một giây ư?"
Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một phen, đồng thời cũng hiểu rõ không thể cho bất kỳ kẻ nào biết về việc này. Hắn không
muốn đi cược nhân tính của kẻ khác!
"Cả Thanh Liên của mình cũng phải thay đổi một chút mới được..." Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc bỏ hẳn suy nghĩ đi dùng hạt sen để điêu khiển Dạ Tiên vương giết chết lão bà kia, hắn dùng cách cũ trong quê hương Linh Tức. Chằng mấy chốc, phệ chủng trong cơ thể bắt đầu trở nên mơ hồ, tiếp theo Thanh Liên cũng bị che giấu.
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc thì quyết định huyễn hóa ra một bình thuốc để thay thế, xem nó như khí vật hoàn chỉnh Trúc Cơ của mình, vậy thì cũng có thể giải thích việc thương thế của hắn khỏi hẳn, dù sao thì tác dụng của bình thuốc cũng là chứa đan dược. Vừa lấy được bình thuốc, bên trong lại có đan dược chữa thương thì cũng xem như hợp lý, cùng lắm thì xem như mình may mắn, mà ai cũng biết chuyện Vương Bảo Nhạc có vận khí nghịch thiên lúc ở trong quê hương Linh Tức còn gì.
Lúc Vương Bảo Nhạc đang ngụy trang Thanh Liên trong cơ thể thì trên bầu trời, Tổng thống Liên bang lại kết nối Lân nữa,
ánh mắt của Dạ Tiên vương cũng từ từ thu hồi từ chỗ Trần Tuệ về.
Hắn đứng giữa không trung, nhìn về phía cổ kiếm đồng xanh trên Mặt Trời, im lặng hồi lâu, một lúc lâu sau trong mắt hắn đột nhiên lóe ra hắc quang, thân thể lao vút lên!
Trong tiếng nổ mạnh, Mặt Trăng rung chuyển dữ dội, Dạ Tiên vương vọt lên khiến mặt đất nổ tung, chín sợi xích sắt trên người hắn bị kéo căng, khiến cho thân thể của hắn bị khựng lại sau khi bay lên một đoạn ngắn.
Ngay khi hắn dừng lại, Mặt Trăng bộc phát chấn động hoàn toàn, mặt đất nứt toác ra, mọi bồn địa đều nổ tung, bầu trời ầm ầm, dường như toàn bộ Mặt Trăng đều bị hắn kéo lên hẳn mấy trượng!!! Thậm chí, tinh không xung quanh Mặt Trăng cũng xuất hiện vô số gợn sóng, toàn bộ Mặt Trăng đều rung chuyển, từng vết nứt khổng lồ cũng 'âm 'âm lan ra không ngừng.
cảnh tượng này khiến cho tất cả những người có mặt trên Mặt Trăng đều kinh hãi, Tổng thống Liên bang lại càng ra sức thôi phát thần binh khiến hồng quang bộc phát, cố gắng ổn định tình hình.
Nhưng sau khi Dạ Tiên vương bị xích sắt níu lại thì giãy giụa không ngừng, như muốn kéo đứt xích sắt để thoát ra, nếu không được thì hắn sẽ kéo theo cả Mặt Trăng để đi!
Mắt thấy nguy cơ sắp giáng xuống, bỗng nhiên xích sắt trên người Dạ Tiên vương phát ra ánh sáng màu tím, ánh sáng này men theo xích sắt bao phủ khắp người Dạ Tiên vương khiến hắn như gánh chịu đau đớn dữ dội, giơ tay ôm đầu kêu rên.
Tiếng kêu này khiến bốn phương rung chuyển, tất cả Chân Tức xung quanh cán bản không thể chống cự lại được, chỉ trong nháy mắt đã nổ nát đầu, ngay cả Trúc Cơ cũng thất khiểu đổ máu, lục phủ ngũ tạng của Vương Bảo Nhạc cũng quay cuồng, khóe miệng rỉ máu, đến Kết Đan cũng tái
mặt, vội vàng lùi lại. Đây là trong tình huống có thần binh bảo vệ, nếu không thì ắt hẳn hậu quả còn thảm thiết hơn nhiêu.
Hồi lâu sau, tiếng kêu rên kia mới yếu dần, Dạ Tiên vương như mất hết sức lực, phát hiện không thể làm được gì, thân thể của hắn từ từ rơi xuống, đôi mắt khép lại dần như sắp say ngủ lần nữa. Mặc dù vậy, hắn vẫn giãy giụa mở miệng như muốn nói gì đó nhưng chỉ phát ra được những tiếng ô ô.
Trong thanh âm ẩn chứa nỗi bi thương vô ngân, rơi vào tai những người ở đây lại khiến họ giật mình, cảm ứng được sự bi ai vô hạn. Nỗi thê lương như trơ mắt nhìn quê hương bị phá hủy, như thể cả đời này chẳng thể trả thù, đến chết cũng không nguôi được chấp niệm lẫn bi thương, lại như bi ai do hổ thẹn và cuồng điên mang đến!
Tất cả những cảm xúc này lại hóa thành tiếng khóc ô ô vang khắp bốn phương, nhưng xót xa hơn cả là nước mắt của hắn đã cạn khô giữa thương đau vô hạn này. Trong tiếng khóc này, hắn từ từ cúi đầu xuống, cuối cùng quỳ lạy cổ kiếm đồng xanh trên Mặt Trời.
Mọi người đều lặng đi. Vương Bảo Nhạc cũng nhìn Dạ Tiên vương, thấy hắn quỳ xuống liên tục dập đầu, luôn miệng phát ra tiếng ô ô, cảm giác kia khiến cho Vương Bảo Nhạc cảm thấy lòng nặng trĩu.
Tiếng ô ô này quanh quẩn hồi lâu, rổt cuộc cũng có hai chữ mơ hồ vang ra nhưng đó không phải ngôn ngữ của Trái Đất nên chẳng ai nghe hiểu, ngoại trừ... Vương Bảo Nhạc!
Có lẽ vì chị đẹp kia hoặc do Thanh Liên nên hắn có thể nghe hiểu được hai từ này.
Đó là... Sư tôn!!
Dạ Tiên Vương này khóc nức nở quỳ lạy cổ kiếm đồng xanh trên vầng dương, trong lúc đau thương vô ngần này... hắn lại nói ra hai chữ khiến hắn nhung nhớ, lại như hổ thẹn và bao cảm xúc ngổn ngang khác...
"Sư tôn..."
Hồi lâu sau, trong tiếng khóc và hai chữ sư tôn vang vọng này, thân thể của Dạ Tiên vương mới từ từ rơi vào giữa hố sâu, sau đó không phát ra tiếng động nào nữa.
Mãi mà vẫn không có ai lên tiếng, đến khi xác định Dạ Tiên Vương đã say ngủ thì Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước ở giữa không trung mới thở phào một hơi. Các tu sĩ Kết Đan ở xung quanh cũng vậy, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi. Đối với họ mà nói thì lúc nãy đúng là hạo kiếp sinh tử.
"Bây giờ đã đến lúc xử lý chuyện ở đây rồi! Trong vòng ba canh giờ, các vị hãy tìm đệ tử của mình đưa về căn cứ, thống nhất điêu tra. Trước khi chuyện này có kết quả thì không mở phong ấn, bất kỳ kẻ nào cũng không được rời khỏi!"
Đoan Mộc Tước đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nhìn những thi thể bị giết chết xung quanh, lại đảo qua những tu sĩ Trúc Cơ thất khiếu đổ máu nhưng vẫn còn thoi thóp khác, đồng thời cũng nhìn về phía Vương Bảo Nhạc. Sau khi gật đâu một cái với Vương Bảo Nhạc thì hắn lập tức rời đi.
Cùng lúc đó, những người khác cũng tản ra đi tìm đệ tử của thế lực mình. Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu đứng bên cạnh Đoan Mộc Tước cất bước đi đến chỗ Vương Bảo Nhạc, ánh mắt của ông đầy vẻ phức tạp, Vương Bảo Nhạc cũng im lặng không nói gì-
Hán đã không còn là một Chân Tức cảnh không hiểu chuyện khi mới vào bí cảnh Mặt Trăng rồi, sau khi trải qua tranh đoạt cùng đại thụ, nghe những chuyện bọn họ nói thì hắn đã gần như đoán được chân tướng trong đợt dị biến của bí cảnh Mặt Trăng rồi.
Bí cảnh Mặt Trăng lần này là một cái bẫy!!
Hắn không chắc mình có nên tin rằng bốn đạo viện hoàn toàn chẳng hay biết gì về việc này hay không!
Tông chủ của Đạo viện Phiêu Miễu muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi thôi, sau đó dẫn Vương Bảo Nhạc rời đi, an bài cho hắn ở lại cán cứ của bốn đạo viện. Chẳng mấy chốc lại có Kết Đan của bốn đạo viện ra ra vào vào, lần lượt đưa đệ tử của mình về.
Vương Bảo Nhạc nhìn thấy Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng, cả hai đều đã Trúc Cơ, hơn nữa trông bộ dạng thì không hề tầm thường, nhất là Triệu Nhã Mộng, cô cho Vương Bảo Nhạc một loại cảm giác rằng bản thân cô cũng là Trúc Cơ khí vật hoàn chỉnh!
Mấy người Tràn Vũ Đồng cũng đã quay về, lúc mọi người quay lại đây thì trong khu rừng ở phần sau của bí cảnh Mặt Trăng lại diễn ra một trận tranh đấu.
Trong tiếng nổ mạnh, sắc mặt của trung niên áo đen do đại thụ hóa thành tái nhợt, lảo đảo lùi lại. Khu rừng trước mặt hắn ta có hồng quang lan tỏa, bao phủ lấy hắn, Xích Tinh thì lơ lửng ngay giữa mi tâm của hắn.
Thân ảnh của Đoan Mộc Tước từ từ bước ra, đến trước mặt của trung niên áo đen. Trung niên áo đen nhìn Đoan Mộc Tước với vẻ mặt phức tạp, từ bỏ việc chống cự, chỉ thở dài mà rang.
"Chằng trách năm đó ngươi có thể từ một kẻ không hề được xem trọng trong số những người được đề cử, trở thành kẻ được muôn người chú mục, đè bẹp bao kẻ cùng lứa, trở thành Tổng thống Liên Bang... Đoan Mộc Tước, ta vốn cho rằng ngươi chỉ có hai thủ đoạn để ngăn cản ta, nhưng ta đã quá xem thường ngươi rồi. Không ngờ ngươi vẫn còn thủ đoạn thứ ba..."
"Ta không biết trước đó ngươi tìm được quả của cây mẹ kiểu gì, lại còn hạ kịch độc và cấm chế vào đó... Nhưng lần này ta chịu thua, tâm phục khẩu phục!"
"Nói đi, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì!”
Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước hờ hững mở lời.
Trung niên áo đen ra vẻ cười khổ, thở dài một hơi, sau đó kể lại mọi chuyện theo kiểu chín thật một giả. Riêng chỉ có chuyện của Vương Bảo Nhạc là hắn ta giấu giếm phần nào vì Vương Bảo Nhạc bây giờ là cơ hội duy nhất giúp hắn thoát khỏi Tổng thống Liên bang, đồng thời cũng là mấu chốt để hắn trở thành Nguyên Anh về sau. Dù sao thì Vương Bảo Nhạc cũng hấp thu nhiêu sinh cơ như thế nên vì bản thân mình, hắn cũng phải gián tiếp che giấu, bảo vệ Vương Bảo Nhạc một phen.
Cùng lúc này, trong một bồn địa ở phần trước của Mặt Trăng, Tông chủ Tinh Hà Lạc Nhật Tông tay cầm pháp binh cấp chín nhìn về phía một tu sĩ trung niên mặt không biểu tình, thân mặc trường bào đen, tay cũng cầm một thanh trường thương pháp binh cấp chín phát ra khí tức kinh người đang bước tới.
"Lý Khải Đạo, ngươi thân là nghị viên trưởng của nghị viên hội, cần gì phải móc nối với Đạo viện Bạch Lộc chứ. Huống hồ, nếu hai ta quyết chiến thì cũng chẳng ai nắm chắc được phân thắng, đã vậy thì hà tất phải ra tay!"
Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông nhíu mày, khoan thai mở miệng.
"Hứa Tông chủ, dám chơi dám chịu, thế cục đã định rồi, ngươi càn gì phải cứng đầu không phục chứ? Với sự thông minh của ngươi thì chắc hằn cũng hiểu, quả của cây mẹ chỉ có mộc chủng mới có thể dùng, tu sĩ nhân loại dùng xong thì cũng thành công cốc, chỉ có thể cường thân kiện thể, bằng không thì sao có thể tồn tại được đến bây giờ? Chưa kể nó đã bị động tay động chân, cho dù người tu luyện mộc pháp như ngươi có thể hấp thu tấn chức Nguyên Anh thì cũng chỉ làm áo cưới cho người ta mà thôi."
Lý Khải Đạo thản nhiên nói.
Tông chủ của Tinh Hà Lạc Nhật Tông im lặng, hồi lâu mới thở dài một tiếng.
"Bản tông bế quan nửa giáp không ra mặt, thế đã đủ chưa!"
"Không đủ, phải một giáp*!"
(*) Một giáp là 60 nám.
"filepos0006726827">

Bạn cần đăng nhập để bình luận