Tam Thốn nhân Gian

Chương 505

Chương 505Chương 505
PHẾ TÍCH DƯỚI ĐÁY BIỂN
/rảnh vỡ của mặt nạ?!”
"*■ ¥ ^"Hai mắt của Vương Bảo Nhạc lóe sáng.
Đến nay, hắn chỉ mới tìm thấy có một mảnh vỡ của mặt nạ ở Trái Đất mà thôi, sau khi dung hợp với mặt nạ thì rõ ràng chị đẹp đã trở nên linh động hơn hẳn.
Bên trong căn cứ thí nghiệm ở Sao Hỏa cũng có một mảnh, nhưng với thân phận lẫn địa vị của hân hiện tại thì không cách nào lấy được. Tuy vậy, Vương Bảo Nhạc cũng chẳng lo lắng lắm, hắn biết rõ, chỉ cần thân phận hoặc tu vi của mình đủ thì lấy được nó chẳng khó khăn gì.
Thế nên, mảnh vỡ mà chị đẹp phát hiện lúc này chính là mảnh thứ ba mà hắn gặp được.
Sau khi cảm giác được vẻ sốt ruột của chị đẹp, Vương Bảo Nhạc tính toán thời gian mình còn ở lại đây, sau đó hắn lập tức lặn nhanh xuống dưới. Trong quá trình lặn xuống, hắn cảm giác được nhiệt độ ở nơi này còn đáng sợ hơn, đồng thời cũng có áp lực cực mạnh ập tới từ bốn phương tám hướng.
Cỗ áp lực này rất cuồng bạo khiến thân thể của Vương Bảo Nhạc run lên, tim đập thình thịch. Hắn cắn răng tiếp tục lặn xuống. Cứ thế, trong lúc nhiệt độ liên tục gia tăng, áp lực không ngừng giáng xuống, Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng tiếp cận phần đáy của biển lửa.
Đến khi Vương Bảo Nhạc lờ mờ thấy bên dưới đáy biển lửa ở đây có một phế tích khổng lồ thông qua tầm nhìn của con muỗi màu xám, còn chưa kịp nhìn rõ hơn thì con muỗi màu xám đã run lên như sắp sửa không chịu nổi, Vương Bảo Nhạc lập tức thu hồi nó về. Mặc dù xung quanh vẫn bị nham thạch nóng cháy ngăn chặn tầm nhìn nhưng hắn vẫn lặn xuống hơn mười trượng nữa.
Hơn mười trượng đó cũng là cực hạn của Vương Bảo Nhạc hiện tại. Hắn cảm nhận được một cỗ uy áp mãnh liệt và nhiệt độ cực kì kinh người. Dù thân thể Kết Đan nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng đáng sợ, thậm chí trong lòng còn có dự cảm, nếu lặn xuống thêm chừng mười trượng nữa thì mình nhất định sẽ không thể chịu nổi, bị biển lửa này nhấm chìm, thần hình câu diệt.
“Chị đẹp ơi, không phải em không muốn giúp chị mà là... Em không xuống tiếp được nữa!”
Vương Bảo Nhạc bất đắc dĩ nói thầm trong đầu, thân thể cũng trồi lên mặt biển. Lần này, hắn lặn xuống quá sâu nên linh khí trong cơ thể cũng sắp sửa cạn sạch, may mà thân thể của Vương Bảo Nhạc cường hãn, cuối cùng cũng thoát ra khỏi biển lửa trước khi linh khí trong cơ thể khô kiệt hoàn toàn, Vương Bảo Nhạc bay lên giữa không trung, thở hông hộc một lúc, tu vi trong cơ thể vận chuyển, phệ chủng cũng bộc phát, hấp thu linh khí xung quanh.
Hồi lâu sau sắc mặt của hắn mới dần khôi phục lại, tu vi trong cơ thể cũng từ từ ổn định, Vương Bảo Nhạc cúi đău nhìn biển lửa bên dưới, trong lòng cũng thấy tiếc nuối, đang định rời đi nhưng giọng nói của chị đẹp đột nhiên vang lên trong đầu hắn.
“Bảo Nhạc, ta cho ngươi một phối phương pháp khí, ngươi cứ dựa theo phối phương này thì sẽ luyện chế ra một chiếc linh chu tích hỏa đặc biệt. Pháp khí này vào khoảng cấp sáu, với tạo nghệ luyện khí của ngươi thì đủ để luyện chế. Dựa vào chiếc linh chu này là ngươi có thể lặn xuống đủ sâu trong biển lửa rồi!”
Nói đoạn, trong đầu Vương Bảo Nhạc đột nhiên xuất hiện phối phương và cách luyện chế món pháp khí này. Vương Bảo Nhạc chớp mắt nhìn vài cái, tính ra thì đây là lần thứ hai chị đẹp cho hắn phối phương luyện chế pháp khí, cái đàu tiên chính là vỏ kiếm bản mệnh.
“Gấp tới vậy ư?”
Vương Bảo Nhạc nghe ra vẻ nghiêm giọng và tâm trạng nôn nóng muốn có được mảnh vỡ đó của chị đẹp, sau khi suy nghĩ một lúc, cũng như thôi diễn độ khó khi luyện chế pháp khí này thì mới gật đầu.
“Được rồi! Nếu chị đã lên tiếng thì dù có nhảy vào núi đao biển lửa, thập tử vô sinh, Vương Bảo Nhạc em cũng quyết không từ nan, em...”
Vương Bảo Nhạc vừa nói vừa vỗ ngực ra vẻ thấy chết không sờn nên chị nhất định phải nhớ kỹ ân tình của em, còn chưa nói xong thì chị đẹp đã bất đắc dĩ nói.
“Được rồi, ngươi đừng có giả bộ nữa! Chẳng phải là muốn nịnh nọt thôi à, ngươi còn non và xanh lắm! Tóm lại, ngươi cứ nghe ta thì không sai đi đâu được. Trên Trái Đất thì tạm không nhắc tới, nhưng ở trong Thương Mang Đạo Cung trên cổ kiếm đồng xanh này, có ta bảo kê thì ngươi có thể tung hoành thỏa thích!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, thứ hắn muốn chính là câu nói này nên tranh thủ khen thêm vài câu. Ở nơi xa lạ thế này khiến hắn không có cảm giác an toàn, bản thân lại có suy đoán về thân phận và lai lịch của chị đẹp nên hôm nay có được cơ hội thì lập tức lôi kéo làm thân.
Dường như chị đẹp cũng rất thích cảm giác được người ta nịnh nọt, cứ thế, Vương Bảo Nhạc một đường nịnh nọt đi thẳng. Hán không quay về Thanh Hỏa đảo mà quay về đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, sau khi giao nhiệm vụ Hỏa Liệt thú xong thì dùng chiến công nhận được đổi lấy một vài tài liệu.
Có điêu chiến công quá ít, khó mà đổi đủ tài liệu cần thiết để luyện chế pháp khí, sau khi suy nghĩ một lúc, Vương Bảo Nhạc chỉ đành đi tìm vị tu sĩ béo lúc trước, thế chấp một món Pháp Binh cho hắn ta để vay ít chiến công, lúc này mới đổi đủ tài liệu cần thiết.
Khi quay về Thanh Hỏa đảo thì đã là chiều muộn, Vương Bảo Nhạc vội vàng đi vào động phủ và bắt đầu bế quan luyện chế. Tuy đối với Vương Bảo Nhạc thì pháp khí này khá xa lạ, cũng là lần đầu tiên luyện thử nhưng tạo nghệ luyện chế pháp khí của hắn cực kì cao, Pháp Binh hắn còn luyện ra được, nên chỉ nghiên cứu một phen thì lập tức bắt tay vào làm, tốn hết một ngày trời. Đến chiêu hôm sau, hán hài lòng nhìn chiếc linh chu màu xanh lam lớn hơn một trượng ở trước mặt.
Chiếc linh chu này chính là pháp khí mà chị đẹp đã cho hắn phối phương, tên thì không rõ là gì nhưng từ trong ra ngoài đều tràn ngập sức mạnh phong ấn, giống như có thể phong ấn khí lưu bên ngoài, tạo thành không gian tách biệt ở bên trong, cũng có thể chống lại áp lực mạnh.
Nguyên lý của nó thì Vương Bảo Nhạc cũng không hiểu rõ lắm, nó cũng cần cho thêm binh sa vào trong lúc luyện chế giống vỏ kiếm nên Vương Bảo Nhạc không thể nào nắm chắc tất cả chi tiết bên trong. Tuy nhiên, dựa vào kinh nghiệm sẵn có thì hân cảm nhận được kiểu luyện chế cần cho thêm binh sa này hẳn là thuộc về một hệ thống khác. Còn Pháp Binh Liên bang thì đương nhiên là được thay đổi và tách ra từ hệ thống này.
“Tiếp theo chính là đi thử để xem tác dụng của chiếc linh chu này có lợi hại thật như chị đẹp đã nói hay không. Nếu thật sự không tệ thì có thể đặt cái tên thật hay cho nó.”
Vương Bảo Nhạc sờ chiếc linh chu trước mặt, thoạt nhìn có vẻ rất thỏa mãn, nhưng thật ra trong lòng hắn lại đang nhỏ máu. Vì luyện chế thứ này mà hắn mất tổng cộng hơn bảy trăm chiến công, ngoại trừ ba mươi chiến công sẵn có thì số còn lại toàn do hắn thế chấp đồ để vay.
“Vì chị đẹp, mình xem như dốc hết cả gia sản rồi!” Vương Bảo Nhạc thổn thức nhìn sắc trời bên ngoài.
Hiện tại đã sắp tới hoàng hôn, rất thích hợp để xuống biển lửa nên hắn cũng không chần chừ nữa, mang linh chu bay ra ngoài, đi tới nơi lần trước rồi chui vào linh chu, điêu khiển nó lặn xuống biển.
Vừa vào biển lửa thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảm giác được sự khác biệt. Bên ngoài chiếc linh chu phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lại còn đẩy nham thạch nóng chảy ra khiến cho dung nham trong phạm vi mấy trượng xung quanh linh chu đều tự động tách ra. Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy mừng rỡ.
Đúng là hữu hiệu!
Hắn hưng phấn, lập tức điêu khiển linh chu lặn xuống dưới. Thời gian trôi qua, tốc độ di chuyển của chiếc linh chu ngày càng nhanh hơn, cuối cùng hắn cũng đi tới độ sâu mà trước đó hắn chịu không nổi, vì có chiếc linh chu nên lẫn này hắn cảm thấy nhẹ nhàng, dễ chịu hơn Tân trước nhiêu.
“Chính là ở phía dưới!”
Trong lúc Vương Bảo Nhạc định lặn xuống tiếp thì giọng nói sốt sắng của chị đẹp lại vang lên trong đầu. Vương Bảo Nhạc nghe xong thì gật đầu tiếp tục lặn xuống. Dần dần, hắn thấy bên dưới biển nham thạch xuất hiện một cái bóng khổng lô, rõ ràng đây là một khu phế tích với phạm vi rất lớn.
Thậm chí, có thể thấy vài thi thể chưa bị cháy thành tro nằm dưới đống đổ nát của phế tích...
Tất cả khiến cho Vương Bảo Nhạc giật mình kinh ngạc. Hắn nhìn ra được phong cách kiến trúc của những tòa Tâu các đổ nát bên dưới rất giống với đảo chính của Thương Mang Đạo Cung khiến người ta dễ dàng nhận ra, nơi này... rõ ràng cũng là một phần của Thương Mang Đạo Cung trước khi cổ kiếm đồng xanh đâm vào mặt trời và bị nhấn chìm trong biển lửa!
Giống như suy đoán của hắn lúc trước, mặt đất bị biển lửa bao phủ nên những hòn đảo nhô lên giữa biển lửa hiện nay, thật ra trước kia đều là các ngọn núi.
Cảm khái xong, Vương Bảo Nhạc lại lạc quan nhìn quanh, điêu khiển chiếc linh chu từ từ hạ xuống. Sau khi đi vào khu vực phế tích thì hắn cảm giác được nhiệt độ cao và áp lực lớn xung quanh lập tức biến mất, dù nơi này đã biến thành phế tích nhưng vẫn có tâng phòng hộ, ngán cản biển lửa ở bên ngoài.
Những thi thể kia còn nguyên vẹn cũng không phải vì khi còn sống họ mạnh tới cỡ nào, mà là vì biển lửa đã bị cản lại ở bên ngoài nên mới được giữ nguyên.
Sau khi hiểu ra thì Vương Bảo Nhạc bước ra khỏi linh chu. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, hắn nhìn quanh quất một lúc rồi lại nhìn biển lửa bên trên, sau đó dè dặt tới gần một cái xác. Mặc dù người nọ đã chết rất nhiêu năm nhưng vẫn còn đầy đủ, thậm chí trên người vẫn còn sót lại một tia khí tức Kết Đan, chứng minh thân phận tu sĩ Kết Đan của hắn khi còn sống.
“Tu sĩ Kết Đan đã khá lắm rồi, nói không chừng lại có đồ tốt ấy chứ.”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên đầy vẻ chờ mong, sau đó ngồi xổm xuống tìm kiếm, phát hiện không có túi trữ vật và lệnh bài thì chợt nhíu mày thì thào.
“Nghèo tới vậy cơ à... Hay là đã bị ai khác nhanh chân tới trước lấy mất rồi?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng có thể hiểu được. Dù sao thì người có tu vi cao hơn hắn trong Thương Mang Đạo Cung này cũng còn nhiêu, đương nhiên cũng sẽ có người có thể dựa vào pháp khí để lặn xuống biển lửa tìm kiếm.
Nhưng hắn vừa nói xong thì chị đẹp lại lên tiếng thúc giục.
“Ngươi tìm cái gì trên người tên tạp dịch này thể hả? Mau đi tới đi, ta cảm nhận được mảnh vỡ đang ở trong tàn điện cách ngươi ba trăm trượng đấy!”
"filepos0011069881">

Bạn cần đăng nhập để bình luận