Tam Thốn nhân Gian

Chương 669

Chương 669Chương 669
NGOAN NHÂN VƯƠNG BẢO
NHẠC
Nhìn cung điện khổng lồ đột nhiên tan băng và xuất hiện trước mặt mình cùng với cột sáng đỏ phóng thẳng lên trời kia, hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập hơn. Lúc này, mái tóc của hắn bị từng đợt sóng dao động do cột sáng của đại điện phát ra làm cho tung bay, thân thể cũng phải lùi lại vài bước trong làn sóng trùng kích này.
Mặt đất xung quanh cũng rung chuyển giống như một con hung thú đã say ngủ nhiêu nám đột nhiên thức tỉnh, phát ra khí thế khiến thế giới phải rung chuyển.
So với cung điện này, dù dùng con kiến hôi để hình dung về thân hình của Vương Bảo Nhạc thì không ổn cho lắm, nhưng đúng là hắn tương đối nhỏ bé khi đứng trước nó. Dù là tạo hình, kích thước hay uy áp của tòa cung điện này đều khổng lồ đến mức khiến người ta khó mà tưởng tượng nổi.
Nếu có người đứng nhìn từ xa thì cảm giác này sẽ còn mạnh hơn. Ba tòa đại điện vốn vô cùng nguy ngoa, mà tòa đại điện phát ra cột sáng đỏ kia lại trở nên vô cùng nổi bật nhờ hai tòa đại điện đóng báng còn lại.
Hơn ba mươi giây sau, uy áp của tòa cung điện này mới dẫn tản đi. Ngoại trừ cột sáng đỏ bắn lên trời cao tạo thành từng gợn sóng hồi lâu không tiêu tan thì tất cả mọi thứ ở đây đều trở lại bình thường. Lúc này, cửa đại điện cũng từ từ mở ra, từng tia sáng đỏ cũng bắn ra.
Tuy chỉ hé một khe hở, nhưng đó là đối với bản thân đại điện này, còn với Vương Bảo Nhạc thì khe hở đó đã đủ để ba người trưởng thành sóng vai bước qua.
cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc giật mình biến sắc, nhưng bây giờ hắn đã không phải một tên tiểu tử vừa bước vào con đường tu hành nữa. Vương Bảo Nhạc không hành động thiếu suy nghĩ mà cẩn thận quan sát và phán đoán, sau đó lại nhớ tới thanh âm lạnh lùng đã vang lên khi nãy, tiếp theo dần dần kết hợp tất cả các manh mối lại với nhau, sau cùng cho ra được một đáp án.
“Đây là một cơ duyên tạo hóa!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc dần sáng lên, hừng hừng nhiệt tình, đồng thời cũng ẩn chứa bao khát vọng. Giấc mơ của hắn từ bé đến lớn chính là trở thành Tổng thống Liên bang. Hắn cũng hiểu rõ, chỉ có kẻ mạnh mới có thể thống trị Liên bang. Nếu như trở thành kẻ mạnh hơn nữa thì mới có thể thống trị số mệnh của mình.
Nhất là sau khi trải qua trận chiến cùng Du Nhiên Đạo Nhân, trải qua cảm giác bất lực khi ở trong chiến hạm Tử Đạo. Mặc dù sự theo đuổi sức mạnh và tu vi của vương
Bảo Nhạc cũng không thể hiện rõ ra mặt, nhưng trong lòng hắn vẫn vô cùng khao khát thứ đó.
Thế nên, sau khi suy tư và phán đoán, Vương Bảo Nhạc không chần chừ nữa, thân thể nhoáng lên một cái đã lao thẳng về phía đại điện. Sau khi tới gần, đứng trước khe hở cánh cửa đại điện, Vương Bảo Nhạc cắn răng bước vào trong khe cửa đày ánh sáng đỏ rực yêu dị đó.
Vừa mới bước vào thì Vương Bảo Nhạc lập tức cảm thấy hoa mắt, khi nhìn thấy rõ ràng thì hắn đã ở bên trong đại điện. Xung quanh đại điện trống trải, chỉ có ba bức tượng với một hạt châu màu đỏ trên đỉnh đầu đang phát sáng, ngoài ra lại có một vị lão giả đang khoanh chân ngồi trước mặt hắn.
Ngay khi nhìn thấy lão giả này, trong lòng Vương Bảo Nhạc run lên, theo bản năng lùi lại vài bước. Sau khi điêu chỉnh hô hấp thì hắn lập tức ôm quýên, cúi đầu thật sâu.
Bái kiến tiên bối!
Sau khi cúi dẫu, Vương Bảo Nhạc vẫn dùng khóe mắt dò xét lão giả đang khoanh chân ngồi ở đó, trong lòng thăm suy đoán thân phận của đối phương. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng phát hiện có điêu không đúng.
“Không phải người thật?”
Vương Bảo Nhạc cũng nhìn ra thân thể của lão giả này cũng không phải tồn tại thật sự mà chỉ là hư ảo, vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc dò xét, lão giả đã nhắm mắt ngồi đó không biết bao lâu chợt mở mắt ra, ánh mắt sáng như sao trời nhìn thẳng vào Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc nổ ăm, giống như bị ánh mắt đó nhìn xuyên qua thân thể, bản thân không còn bất kỳ bí mật nào nữa, tất cả mọi thứ đều bị lão giả hư ảo này nhìn thấu.
Cũng may là cảm giác này không kéo dài bao lâu. Sau khi lão giả kia thu hồi ánh mắt, Vương Bảo Nhạc cũng ướt đẫm mô hôi, hơi thở dồn dập. Trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng hoảng sợ, chẳng qua cảm giác hoảng sợ này vừa lan ra thì lão giả hư ảo kia đã cất lời.
“Tư cách phù hợp, có thể tiếp nhận khảo nghiệm di trạch, nếu có thể thừa nhận uy áp của lão phu mười giây mà không bị ảnh hưởng thì sẽ thông qua khảo hạch, nhận được một cơ duyên tiến vào Vạn Linh Huyết Trì để đ'ê cao nhục thân!”
Vừa dứt lời, căn bản không cho Vương Bảo Nhạc có cơ hội chọn đồng ý hay không thì lão giả đó đã bất ngờ giơ tay phải lên, chỉ về phía Vương Bảo Nhạc ấn một cái. Ngay khi ông vừa ấn xong thì một cỗ khí thế như gió lốc đột nhiên phát ra từ trên người ông. Khí thế này quá mạnh, vừa bộc phát đã ầm ầm đánh về phía Vương Bảo Nhạc với khí thế dời non lấp biển.
Khí thế này mạnh tới mức khiến thế giới trước mắt Vương Bảo Nhạc cũng trở nên mơ hồ, bản thân như biến thành một chiếc lá, chẳng thể làm được gì giữa cơn gió lốc này. Thậm chí, ngay cả một giây hắn cũng không chịu đựng nổi, toàn thân nổ vang, trực tiếp hôn mê ngay trong uy áp này.
Không biết qua bao lâu sau, khi Vương Bảo Nhạc tỉnh lại thì hắn đã nằm bên ngoài đại điện, xung quanh tĩnh lặng như tờ. Sau vài giây ngắn ngủi, Vương Bảo Nhạc chợt ngồi bật dậy, sau khi phần ký ức trước khi hôn mê ùa về thì hô hấp của Vương Bảo Nhạc chợt khựng lại. Hắn lập tức ngẩng đâu nhìn về phía đại điện, sau khi phát hiện cửa đại điện vẫn mở một khe thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Như vậy xem ra khảo hạch này sẽ không đóng lại vì thất bại... Cho dù thất bại thì cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, chỉ là sẽ bị đẩy ra thôi ư?”
Vương Bảo Nhạc như có điều suy nghĩ. Sau khi nhớ lại chuyện diễn ra trước khi mình hôn mê, Vương Bảo Nhạc cảm thấy đây cũng có liên quan phần nào đến chuyện mình chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng.
“Thử lại một lần nữa!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc ánh lên vẻ quyết đoán, hắn đứng dậy rồi đi vào đại điện lần nữa.
Lần này hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, vừa mới đi vào đã bộc phát tu vi, gẫm một tiếng toan dốc hết sức ngăn cản. Nhưng chỉ lát sau, khi uy áp trong đại điện đánh úp lại như gió lốc thì thân thể của Vương Bảo Nhạc lại bị thổi bay ra khỏi khe hở, trực tiếp ngã ra đất hôn mê.
Nửa canh giờ sau, Vương Bảo Nhạc từ từ tỉnh dậy. Hắn ngồi đó nhìn chòng chọc vào cung điện, trong đầu đang nghĩ xem phải làm thế nào. Chẳng mấy chốc hắn đã tổng kết được bài học rút ra từ lần trước, biết rõ làn này không dễ gì vượt qua như thế.
“Nhưng đâu nói không được dùng pháp bảo!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên. Hắn lập tức cúi đầu tìm kiếm trong túi trữ vật của mình. Chẳng bao lâu sau, hắn đã lấy ra một đống Pháp Binh. Sau khi vũ trang dãy đủ thì hán lại xông vào lần nữa. Lần này hắn đã trụ được ba giây, ngay khi tới giây thứ tư thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đã bị thổi bay ngược ra khỏi khe hở và hôn mê.
“Không phải thân thể của ta không chịu nổi mà là cảm giác của ta quá nhạy nên mới bị uy áp của đối phương ảnh hưởng. Nếu như có thể biến cảm thụ của mình chậm một chút thì chắc là vẫn còn cơ hội...” Sau khi tỉnh lại, Vương Bảo Nhạc cau mày suy nghĩ thật lâu, cuối cùng hai mắt của hắn dẫn sáng lên.
“Nếu như ta chủ động đánh mình bất tỉnh ngay sau khi vào đó thì liệu có thể không cảm nhận được uy áp nọ. Nói không chừng sẽ thông qua thì sao? Nếu như không được
nữa thì chỉ có thể dùng tới... đạo kinh mà thôi!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc đầu tiên là chờ mong, sau đó lại thở dài. Thật sự không đến bước đường cùng thì hắn không muốn dùng tới đạo kinh. Một phần là do hắn cảm thấy vị tồn tại thần bí kia tám chín phẫn mười là vừa mới thức tỉnh, nếu mà quấy rầy nữa thì có khi người ta sẽ thật sự nổi giận ấy chứ.
“Chắc là vị tồn tại kia có chứng nổi cáu khi vừa ngủ dậy... Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn Vương Bảo Nhạc ta muốn dựa vào chính bản lĩnh của mình để nhận được tạo hóa!”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì lại nhảy vào trong khe hở kia. Làn này vừa vào, không đợi cơn lốc uy áp của vị lão giả kia lan ra thì Vương Bảo Nhạc đã giơ tay đập mạnh lên trán của mình một cái.
Bịch một tiếng, Vương Bảo Nhạc đã ra sức đánh mình ngất xỉu. Thậm chí, vương Bảo
Nhạc cũng liêu mạng, trong lúc tự đánh mình thì còn bộc phát cả tu vi khiến cho bản thân hôn mê như chết. Sau khi hắn ngã phịch xuống, lão giả hư ảo kia cũng phải thộn mặt ra. Tuy rằng ông là tồn tại hư ảo nhưng cũng có linh trí, thế mà vẫn bị hành động tự đánh ngất bản thân của Vương Bảo Nhạc làm cho ngu người.
Thế nên, lúc này, cơn lốc uy áp của ông cũng phải khựng lại, phân tích và phán đoán xem Vương Bảo Nhạc như thế này có được tính là phù hợp yêu câu hay không.
Dù sao thì ông cũng chưa từng gặp phải chuyện thế này bao giờ. Nếu như bị ông trấn áp hôn mê thì thôi đi, nhưng Vương Bảo Nhạc lại tự làm mình hôn mê, giống như đã hoàn toàn đóng chặt ngũ giác, chẳng khác gì một cái xác chết. Từ góc độ nào đó thì cũng có thể xem như không bị ảnh hưởng... điều này khiến lão giả hư ảo cảm thấy rối rắm, thế là thời gian mười giây cũng nhanh chóng trôi qua.
Hồi lâu sau, lão giả nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt khó đỡ một cái rồi mới nhắm hai mắt lại.
“Thông qua!”
"filepos0014382449">

Bạn cần đăng nhập để bình luận