Tam Thốn nhân Gian

Chương 803

Chương 803Chương 803
HY SINH TO LỚN!
Sau khi nghe nữ tu Linh San của văn minh Thực Đằng này nói xong, Vương Bảo Nhạc lại trợn trừng hai mắt. Hắn nhịn không được mà hít sâu một hơi, sau đó nhìn cô nàng đô con này thật kĩ rồi thì thào.
“Như thế cũng được á?”
Vương Bảo Nhạc cảm thấy mình xem như được mở rộng tầm mắt, nói cho dễ hiểu thì cách duy nhất để đổi lấy thực thạch chính là để lại huyết mạch ở ván minh Thực Đằng. Bởi vì văn minh Thực Đẳng là một xã hội mẫu hệ, nên bọn họ rất cố chấp với huyết mạch, thu gom huyết mạch của tất cả sinh vật ưu tú trong vũ trụ để dung nhập vào nền ván minh của mình, khiến bản thân văn minh liên tục tiến hóa và phát triển, từ đó đi đến cực hạn.
Mặc dù theo Vương Bảo Nhạc thấy thì cách làm này khá tối cổ, nhưng văn minh Thực Đẳng đã có đại năng hằng Tinh, rõ ràng trình độ của họ cao hơn Liên Bang rất nhiều, thế nên Vương Bảo Nhạc cũng chẳng có tư cách để bình luận gì cả. Hắn chỉ có thể cảm khái, vũ trụ to lớn với đủ loại văn minh, cũng tạo thành nhiều lối phát triển người khác khó mà hiểu được.
Chẳng qua... sau khi Vương Bảo Nhạc hỏi giá cả rõ ràng xong, lại nhìn thẻ ngọc trong tay mình, mới phát hiện muốn đổi được lượng tài nguyên khiến mình hài lòng thì cần phải có ít nhất hơn mười vạn thực thạch...
Dù giảm bớt một ít, hạ nhu cầu cần mua tới mức thấp nhất thì cũng phải có cỡ một vạn thực thạch. Nếu vậy... Độ khó để lấy được nó lại tăng cao, bởi vì bình thường một phần sinh mạng bản nguyên chỉ có thể đổi được một thực thạch mà thôi.
“Nên đạo hữu có hứng thú trao đổi với văn minh Thực Đằng bọn ta hay không?” sau
khi trả lời tất cả những chuyện mà Vương Bảo Nhạc muốn biết, Linh San nhìn hắn rồi hỏi với vẻ chờ mong.
Nhưng cô vừa nói xong, không đợi Vương Bảo Nhạc trả lời thì sắc mặt của cô chợt thay đổi, giống như đang có đại năng nào đó truyền âm cho cô vậy. Đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng cảm nhận được một ánh mắt đến từ tinh không lướt qua người mình thật kĩ.
Vương Bảo Nhạc thầm rùng mình, sắc mặt của Linh San lộ rõ vẻ thất vọng, sau đó lại nhìn Vương Bảo Nhạc rồi lắc đầu thở dài.
“Vị đạo hữu này, thân thể của ngươi khá đặc thù... nên e là ngươi không đạt yêu cầu rồi.” Sau khi uyển chuyển lên tiếng xong, Linh San lại nhìn sang Tiểu Ngũ vẫn luôn cúi đầu nép sát vào người Vương Bảo Nhạc như trốn tránh cái gì đó, ánh mắt thoắt cái đã sáng rực lại.
“Nhưng... vị đạo hữu này lại rất hợp với yêu cầu của văn minh Thực Đàng bọn ta.
Nếu như hắn đồng ý trao đổi thì bọn ta có thể trả hai viên thực thạch để đồi lấy một phần sinh mạng bản nguyên!”
Linh San vừa nói xong thì Tiểu Ngũ lập tức tái mặt, Vương Bảo Nhạc cũng mở to hai mắt.
“Ba ba, tha cho ta đi...” Tiều Ngũ run rẩy chực khóc, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng thấy khó chịu vô cùng. Tuy rằng hắn biết rõ tình huống của bản thân, đoán là vị đại năng Hàng Tinh kia đã đoán ra thân thể hiện tại của mình không phải thân thể thật sự, nên khi nãy Linh San mới nói như thế. Nhưng hắn vẫn cảm thấy hình như phương diện nào đó của mình đã bị người ta so sánh rồi đánh giá kém.
“Hừ, cũng là vì nhục thân của ta không ở đây, nếu không thì có khi văn minh Thực Đằng này sẽ lẩy ra cả vạn thực thạch đề đối lấy một phần bản nguyên ấy chứ. Dù sao ta cũng là tổng thống Liên Bang, là sư đệ của Trần Thanh Tử, là Minh Tử duy nhất hiện giờ mà!” Vương Bảo Nhạc nghĩ như vậy thì
trong lòng lại đầy kiêu ngạo, xem như miễn cưỡng lấy lại cân bằng. Sau đó hắn lập tức suy xét về lời đề nghị của Linh San, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Ngũ cũng sáng rực lên, nhưng lại lắc đầu theo bản năng.
“Không được!”
Tiểu Ngũ nghe vậy thì lập tức cảm động, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ ba ba vẫn rất tốt với mình...
Nhưng hắn vừa nghĩ vậy thì Vương Bảo Nhạc đã nói tiếp.
“Đứa con nuôi này của ta có bối cảnh lớn lắm, là vương tử của Huyền Trần đế quốc, còn là đích hệ có huyết mạch tinh thuần đấy. Một thực thạch thật sự không đủ đâu, ít nhất cũng phải nám viên chứ!”
“Ba ba đừng như vậy mà, ta vẫn là trẻ con thôi!!” nghe Vương Bảo Nhạc đổi giọng như thế, Tiểu Ngũ sợ đến dựng hết cả tóc gáy. Trong đầu hắn hiện lên đủ chuyện mà mình từng nghe về văn minh Thực Đằng này, bản năng chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng tốc độ của Vương Bảo Nhạc lại nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã áp sát đè vai của Tiểu Ngũ xuống, trên mặt là nụ cười dịu dàng xen lẫn chờ mong và vui mừng.
“Tiểu Ngũ à, không phải lúc trước ngươi từng nói mình có mười vạn phi tử à. Hôm nay chút việc này thì có xá chi đâu, ba ba không cần ngươi dùng hết sức lực như khi chinh phục mười vạn phi tử kia, chỉ cần dùng 10% là đủ rồi. Đi đi, đổi mười vạn thực thạch về đây cho ta.”
“Ba ba ngươi nghe ta nói đi, ta thật sự không được đâu, ta...” Tiểu Ngũ khóc lóc ôm đùi Vương Bảo Nhạc, nói gì cũng không chịu buông ra, tiếng khóc thê thảm, vẻ mặt chỉ toàn hoảng sợ.
Vương Bảo Nhạc nhìn mà mềm lòng, thở dài quay sang nhìn Linh San.
“Đây là đứa con mà ta thương nhất đấy, nên ta chỉ có một yêu cầu thôi, các cô... Nhớ lượng sức mà làm đấy nhé!”
Vương Bảo Nhạc thầm cảm khái, trộm nghĩ mình vẫn mềm lòng quá, không nỡ nhìn người khác khóc. Nói xong thì hắn lại khoát tay, kiên quyết ngoảnh đầu đi.
“Ta giao hắn cho các cô đấy!”
Nghe Vương Bảo Nhạc đồng ý, Linh San và mấy nữ tu bên cạnh cô ta lập tức mừng rỡ. Sau khi bàn bạc và dò xét Tiểu Ngũ một phen, thậm chí các cô còn truyền âm cho trưởng bối trong tộc. Sau khi xác nhận xong thì các cô đều vô cùng hài lòng với Tiểu Ngũ, Linh San mỉm cười.
“Đạo hữu cứ yên tâm, ván minh Thực Đàng bọn ta không phải Lân đầu giao dịch với người khác, sẽ không làm hại gì cho quý tử của đạo hữu. Sẽ có các tộc muội chuyên phụ trách việc này qua đây đưa hắn đi.” Nói đoạn, Linh San giơ tay phải lên bấm quyết. Khoảng không trống trải bên cạnh đột nhiên xuất hiện một dòng xoáy khổng Lô.
Dòng xoáy này ầm ầm xoay chuyển như láng không mở ra một lối đi, hơn mười thân ảnh duyên dáng bước ra từ bên trong. Những cô gái này đều có làn da trắng như tuyết, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thậm chí có mấy cô đúng là trang quốc sắc chi hương. Chuyện khiến Vương Bảo Nhạc trợn mắt há mồm nhất là những cô gái này đều có vẻ e ấp, thẹn thùng thật sự chứ không hề giả tạo. Dù là khí chất hay cái khác đều vô cùng thuần khiết.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc nhìn mà ngu người, hết nhìn các cô rồi lại quay sang nhìn mấy người tu sĩ Linh San, đầu óc đặc quánh lại. Tiểu Ngũ bên kia lúc này cũng mở to hai mắt, nuốt nước bọt ừng ực. Hắn không than khóc nữa mà lập tức nghiêm mặt lại, nhanh chóng đứng dậy chỉnh trang lại quần áo rồi mới ôm quyền, cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc.
“Ba ba có lệnh, dù thế nào đi nữa thì con đây cũng phải hoàn thành!” Nói xong, hắn vội xoay người, chủ động đi về phía những cô gái kia như sợ Vương Bảo Nhạc sẽ đổi ý.
Bước chân tung táng như bay, Vương Bảo Nhạc nhìn mà trong lòng lại đắng chát.
Nhưng việc đến nước này rồi, Vương Bảo Nhạc cũng không nghĩ tới chuyện ngán cản làm gì. Hán được Linh San an bài cho nghỉ lại chỗ một tòa lầu các. Trước khi đi, Linh San mới nói với Vương Bảo Nhạc là vì lượng giao dịch Lân này khá lớn, nên ít nhất cũng phải chờ chừng nửa tháng.
Vương Bảo Nhạc tỏ vẻ có thể thông cảm cho việc này, nên nửa tháng tiếp theo, mặc dù vẫn không thấy bóng dáng Tiểu Ngũ đâu, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn tham quan khắp văn minh Thực Đằng này một lượt dưới sự hướng dẫn của tu sĩ nơi đây. Nhất là Vương Bảo Nhạc rất có hứng thú với luyện khí của ván minh Thực Đằng. Mà bản thân vị tu sĩ Linh San kia cũng có tạo nghệ nhất định ở phương diện luyện khí, trong lúc trò chuyện và chia sẻ tâm đắc cùng Vương Bảo Nhạc thì cả hai đều thu hoạch được không ít.
Cứ như vậy, nửa tháng từ từ trôi qua. Cho đến khi Vương Bảo Nhạc đã đi gần hết vãn minh Thực Đằng, tạo nghệ luyện khí cũng táng lên không ít thì Tiểu Ngũ mới quay lại.
Tuy không đến mức thay đổi hoàn toàn, nhưng cũng không khá hơn là bao. Vành mắt thâm đen trông như nguyên khí đại thương, được hai nữ tu đỡ quay về. Vừa thấy Vương Bảo Nhạc thì Tiểu Ngũ đã ném cho hắn một tấm thẻ ngọc.
“Ba ba, ta đã cố gắng hết sức rồi, để ta nghỉ ngơi một chút đi...”
Vương Bảo Nhạc thấy Tiểu Ngũ như vậy thì vô cùng xúc động, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nhất là khi thấy số lượng thực thạch trong thẻ ngọc lại vượt quá con số mình yêu cầu, đến tận mười sáu vạn thì Vương Bảo Nhạc lại càng cảm động hơn.
Thậm chí ngay cả hai nữ tu đỡ Tiểu Ngũ quay về cũng phải đứng bên cạnh cảm khái.
“Năm ngày trước vị đạo hữu này đã hoàn thành số lượng giao dịch rồi, nhưng hắn lại nói muốn để phụ thân của mình vui lòng nên cứ nhất nhất đòi tiếp tục, ý chí cỡ này đúng là hiếm có.”
Nghe đối phương nói vậy, vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc dần thay đổi, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiêu nữa. Sau khi thu xếp cho Tiểu Ngũ nghỉ ngơi xong thì hắn lập tức liên lạc với Linh San để đổi. Chằng bao lâu sau, Vương Bảo Nhạc đã dùng hết toàn bộ mười sáu vạn thực thạch này để mua cả đống tài liệu quý giá.
Sau khi làm xong những việc này, trong ánh mắt bịn rịn không nỡ xa rời của Tiểu Ngũ, Vương Bảo Nhạc nói lời tạm biệt cùng tu sĩ của ván minh Thực Đàng để rời khỏi vùng tinh hệ này. Hắn tiếp tục bước vào tinh không, bay thẳng về phía xa.
"filepos0017178663">

Bạn cần đăng nhập để bình luận