Tam Thốn nhân Gian

Chương 309

Chương 309Chương 309
BÙNG NỔ!
Nhìn cả đám béo ú đó, Lý Vô Trần cũng phải giật mình hoảng hốt. Hắn từng thấy bộ dạng của Vương Bảo Nhạc lúc ở đạo viện, lúc này thấy cả đám béo ú kia hắn lại có ảo giác như đang nhìn thấy một trăm Vương Bảo Nhạc đang lao tới.
Tất cả khiến hắn thở dốc, đồng thời cũng kịp thời phản ứng, sắc mặt lập tức khó coi vô cùng, lòng thấy bất an. Sau khi thấy học tử của mình bị khí thế của đối phương dọa lùi thì mặt hắn sa sầm, lập tức trừng mắt quét qua một cái mới khiến cho những học tử bị dọa sợ của Học viện Hỏa Linh giật mình dừng bước, không dám la nữa nhưng trong lòng cả đám vẫn nao nao, ánh mắt nhìn vóc dáng bồ tượng của đám Kim Đa Trí, tim cứ đập thình thịch...
Thấy cả đám bé ú chạy như lăn, phát ra khí huyết kinh người dường kia, hai bình luận viên cũng trợn mắt há mồm. Bọn họ thật sự không ngờ Học viện Đạo Lam lại xuất hiện kiểu này.
Nhất là, bé ú nào cũng nghênh ngang, diễu võ dương oai, bộ dạng như thể ông đây là thiên hạ vô địch khiến cả hai càng ngu người hơn, nữ bình luận viên kia hít sâu vài hơi mới miễn cưỡng nói tiếp.
"Học tử của Học viện Đạo Lam khí thế kinh người, nhất là khí huyết mạnh mẽ nằm ngoài dự đoán của mọi người, lòng tin căng tràn như nắm chắc chiến thắng trong tay..."
Cô nói đến đây thì thấy Vương Bảo Nhạc bước ra, như tìm được cứu tinh và chủ đề để giới thiệu nên nói ngay.
"Người dẫn đội của Học viện Đạo Lam cũng là Phó Viện trưởng, tên của hắn cũng chẳng xa lạ gì, hắn chính là... Vương Bảo Nhạc!"
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu ưỡn ngực, thong dong bước ra. Hắn vừa xuất hiện thì đám Kim Đa Trí đã hô to.
"Viện trưởng uy vũ!!"
"Viện trưởng vô địch!! Đánh bại Lý Vô Trần!"
Mấy tiếng hoan hô này lại át cả lời giới thiệu khiến cho hai bình luận viên xấu hổ toan nói tiếp, nào ngờ Vương Bảo Nhạc giơ tay phải lên một cái, trực tiếp lấy ra một cái loa lớn, ngang nhiên mở miệng. Cái loa phóng đại tiếng nói lên lớn gấp mấy lần tiếng giải thích, vang khắp bốn phương.
"Đừng nói nhiêu nữa, trực tiếp bắt đầu! Học viện Đạo Lam, hãy bộc phát khí huyết của các ngươi! Trận chiến này, chúng ta..."
"Tất thắng!"
Đáp lại Vương Bảo Nhạc là tiếng hét lớn của hơn một trăm học tử, gân xanh nổi lên, khí huyết trong cơ thể ầm ầm bộc phát.
Trong số học tử tham gia của Học viện Đạo Lam chỉ có năm người đã tới Bổ Mạch cảnh, mà người đột phá đến Phong Thân thì có đến ba mươi mốt, những người còn lại đều là Khí Huyết đỉnh phong. Lúc này, cả đám đồng thanh hét lớn và bộc phát, hơn năm mươi học tử Khí Huyết đỉnh phong kia trực tiếp đột phá trong lúc hét lớn, tu vi táng cao, bước vào Phong Thân!!
Cảnh tượng này khiến toàn trường bùng nổ.
"Đột phá rồi!"
"Hơn năm mươi người... Những học tử này mỗi người đều không hề tầm thường, Khí Huyết đỉnh phong của họ đã hơn hẳn người thường, nay đột phá lại càng kinh người hơn!!"
"Vương Bảo Nhạc này đúng là đáng SỢ!"
Tất cả khán giả đều giật mình kinh hô, phụ huynh của các học tử này thấy con mình đột phá trước mặt bao người như thế thì tâm trạng vô cùng mừng rỡ và vui sướng.
Thực ra, sau đợt đặc huấn của Vương Bảo Nhạc thì hơn nám mươi người này đã có thể đột phá từ mấy ngày trước nhưng lại bị Vương Bảo Nhạc ngán cản. Hắn muốn mang đến kích thích cực lớn cho Học viện Hỏa Linh và cả cao tầng của họ!
Trận chiến của cổ Võ với họ chỉ như trẻ con đánh nhau nên chắc hẳn họ sẽ không có hứng thú gì nhiều, nếu vậy thì khó mà có ấn tượng sâu sắc được.
Nhưng nếu như hơn năm mươi học tử đột phá ngay trước mắt mọi người cùng một lúc thì khác, đủ để khiến mọi người xem trọng, đồng thời, cũng xem như tặng cho Học viện Hỏa Linh một món quà lớn khiến họ tuyệt vọng trước khi khai chiến, vừa chèn ép khí thế của họ, lại thắng chắc trận này!
Điêu này cũng tốt cho các học tử đó, đột phá trước mặt Vực chủ có ý nghĩa khác hẳn với đột phá một mình. Sau khi đột phá lại đại thắng, tạo nền tảng hoàn mỹ cho lòng tin về sau nên mới phải bộc phát lúc này.
Hiệu quả cũng vô cùng kinh người, sau khi bộc phát, tu vi lần lượt đột phá, khí huyết trong sân đâu chỉ mạnh hơn gấp mười, vừa khiến bát phương rung chuyển, lại khiến cho đám tuyển thủ của Học viện Hỏa Linh bị dọa ngu người.
Hai bình luận viên cũng giật mình ngơ ngác, nghẹn họng nhìn trân trối, sắc mặt của Lý Vô Trần đã biến thành màu đen, lại nhìn đám học tử của Học viện Hỏa Linh lúc này đều tái mặt, hô hấp rối loạn, còn chưa chiến đấu thì đã nhụt chí hoàn toàn.
Hơn một trăm bé ú kia không đáng sợ nhưng một trám người đều là Phong Thân cảnh, khí huyết lại vượt qua người cùng cảnh giới khiến ai nhìn thấy cũng phải hoảng sợ.
Nhưng thời gian không cho phép cả bọn ngẩn ngơ lâu, trận đấu cũng không cho phép bọn họ nhận thua ngay khi vừa bắt đầu... Đám học tử của Học viện Đạo Lam vất vả chịu đựng suốt ba tháng khổ tu và điên cuồng, lúc này ai nấy đều kích động muốn được bùng nổ để phát tiết nên sau khi Vương Bảo Nhạc ra lệnh đột phá thì cả bọn đều nhào thẳng tới chỗ học tử của Học viện Hỏa Linh.
Bình luận viên còn chưa ra khỏi sân thì trận hỗn chiến này đã bùng nổ. Tiếng ầm ầm vang vọng bốn phương, tiếng gào to giận dữ, tiếng gầm gừ, tiếng kêu thảm và rên rỉ cũng liên tục vang lên.
Học tử của Học viện Đạo Lam như sói như hổ, điên cuồng nhào tới như hổ đói vồ mồi. Học viện Hỏa Linh cán bản không đủ sức chống trả, miễn cưỡng đỡ đòn, liên tục lùi lại, khán giả ngồi xem cũng nín thở theo dõi nhưng dù nhìn kiểu gì đi nữa thì Học viện Hỏa Linh đều không có cửa thắng.
Lý Vô Trần đứng ở phía sau sốt ruột nói.
"Tiến hành kế hoạch thứ ba, kết trận!!"
Lý Vô Trần vừa lên tiếng thì cả đám học tử của Học viện Hỏa Linh run rẩy bắt đầu bày trận theo lúc luyện tập. Người của những thế lực khác đang ngồi xem đều thầm gật đâu, cho rằng Lý Vô Trần làm rất đúng, lý ra phải dựa vào trận pháp để triệt tiêu khí thế của Học viện Đạo Lam.
"Chưa ăn cơm đấy à? Cho các ngươi một phút, sau một phút mà đối thủ còn một người đứng thẳng thì sau này các ngươi không phải môn đồ của Vương Bảo Nhạc ta nữa, bắt đầu tính giờ!"
Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng thì hơn một trăm tuyển thủ của Học viện Đạo Lam đều thở hồng hộc, hai mắt đỏ ngầu. Nhất là Kim Đa Trí, nghĩ tới chuyện bị khai trừ là hắn lập tức nóng đàu, gào to một tiếng, thân thể núc ních như ngọn núi xông tới, bắt đầu bẻ ngón tay!
Những người khác cũng thế, cả đám sốt ruột nên điên cuồng thấy rõ như được chiến thần nhập thể, dựa vào ưu thế thể trọng và tu vi của mình, lăn đùng đùng vào giữa trận pháp của đối phương như một quả lựu đạn, tung hoành bốn phía, quét gọn đối thủ như gió cuốn mây tan, một đường bẻ ngón tay, bẻ cổ tay như sói vào bầy dê.
Tiếng kêu la thảm thiết và khóc lóc liên tục vang vọng cả sân vận động, cảnh tượng này lập tức khiến cho tất cả khán giả xung quanh đều trợn mắt há mồm, dẫu óc mít đặc... đồng thời cũng khiến cho học tử của Học viện Hỏa Linh phát điên, thậm chí còn khóc rống lên.
"Vô sỉ, các ngươi đúng là vô sỉ mà!!"
"Buông tay ta ra... Đau quá!"
"Ta sai rồi, ta sai rồi, đừng đánh nữa..."
"Ba ơi, cứu con..."
Đủ kiểu kêu thảm và cầu cứu vang lên bốn phía.
Kim Đa Trí lao thoăn thoắt lên, trực tiếp túm lấy đối thủ một mất một còn từng đánh hắn lúc ở ngoài khách sạn Chiến Phủ, vừa bẻ ngón tay của hắn vừa hét lớn.
"Kêu ba cũng vô dụng!"
Cao tầng của Sao Hỏa ở xung quanh, thậm chí đến cả Vực chủ và đại thụ cũng ngơ ngác nhìn cảnh quần chiến trên sân, nhưng chẳng mẩy chốc lại có cảnh tượng khiến họ hết hồn hơn xuất hiện.
Mấy nữ sinh lấy Chu Mị dẫn dẫu ỷ vào thân thể tráng kiện, khí thế hung tàn xung phong nhào lên, ngoại trừ bẻ ngón tay và cổ tay ra thì họ còn chơi thêm một chiêu... đá đũng quần!
Mục tiêu của Chu Mị chính là người hay bắt nạt cô, thậm chí còn ỷ ba mình là người của Bộ Vực kỷ mà trấn lột của cô. Trước kia, Chu Mị rất yếu đuối nên không dám nói với ai, nhưng bây giờ đã khác, cô lao thẳng lên, tìm được cơ hội thì tung thẳng một cước trúng mục tiêu.
"Cho ngươi dám bắt nạt ta!"
Học tử của học viện Hỏa Linh bị Chu Mị đá đũng quần tái mặt, ôm hạ bộ ngã vật ra đất, tiếng hét còn thảm hơn những người khác.
Cảnh tượng này khiến cho không ít cao tâng của Sao Hỏa ngơ ngác. Một tu sĩ thân thiết ngồi kế mẹ của Chu Mị trên khán đài nhịn không được mà quay sang hỏi.
'Kia... Là Mị Nhi ư?'
"filepos0007241720">

Bạn cần đăng nhập để bình luận