Tam Thốn nhân Gian

Chương 679

Chương 679Chương 679
BA CON ĐƯỜNG
Bởi vì xung quanh bị linh vụ bao phủ, Vương Bảo Nhạc lại đang tập trung hấp thu linh khí trùng kích tu vi đến lúc mấu chốt nên không hề biết gì về chuyện có một thi thể muốn mở mắt ra.
Như vậy cũng là chuyện tốt đối với hắn, nếu như người khác ở vào trạng thái của hắn, nhìn thấy có thi thể mở mắt thì chắc chắn sẽ bị dọa nhảy dựng lên, nhẹ thì gián đoạn tu luyện, nặng thì... linh lực hỗn loạn.
Đồng thời, dường như thi thể vừa động đậy lông mi kia cũng không hoàn toàn tỉnh lại, chỉ rung rinh vài cái rồi dừng lại, nên xét từ một góc độ nào đó thì Vương Bảo Nhạc cũng không hề bị quấy rầy. Hắn vẫn điên cuồng hấp thu, bắt dẫu trùng kích cảnh giới.
Hắn lên tinh thần, tích lũy tu vi đến Nguyên Anh trung kỳ. Nếu là bình thường, dưới tiên đề công pháp chưa đạt, những tu sĩ khác muốn làm được điêu này không phải là chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa, cần phải chuẩn bị nhiêu thứ, vì ở bất cứ cảnh giới nào thì công pháp cũng là thứ rất quan trọng. Thế nhưng Vương Bảo Nhạc lại khác, lúc này điểm đặc biệt của Tinh Thần Nguyên Anh cũng phát huy tác dụng.
Ngay cả khi không có công pháp, chỉ hấp thu tích lũy về lượng thì Vương Bảo Nhạc cũng có thể khiến cho tu vi của mình không ngừng tăng lên. Tuy rằng do chưa tu hành công pháp Nguyên Anh nên kiều tu vi này của Vương Bảo Nhạc chỉ được xem như đột phá nhưng không thể coi là tấn thăng thật sự, nhưng chỉ cần hắn chọn được công pháp thích hợp, sau đó tu luyện bổ sung là có thể đột phá, không có ảnh hưởng gì cả.
Vương Bảo Nhạc không thiếu công pháp, dù là ký ức trong Minh Mộng, thần thông
đổi được trong Thương Mang Đạo Cung, hoặc là thu hoạch của hắn từ Vạn Pháp Chi Nhãn lúc trước đều có thể khiến cho con đường tu luyện Nguyên Anh của hắn sau này của hắn trở nên rõ ràng hơn.
Cho nên, hắn không cần đi hỏi chị đẹp mà tự tổng hợp ra bảy tám phương án trong não hải của mình. Với Vương Bảo Nhạc, mỗi một phương án đều có cả lợi lẫn hại. Cũng chính vì có quá nhiêu sự lựa chọn nên hắn mới không thể quyết định ngay, định bụng quay về Liên bang trước, sau đó cẩn thận cân nhác rồi mới lựa chọn.
Công pháp Nguyên Anh vô cùng quan trọng, nó có thể quyết định phương hướng tương lai của một tu sĩ. Mỗi phương án hắn tổng hợp ra đều không giống bình thường, tựu chung thì có ba con đường để lựa chọn.
Con đường đầu tiên là lấy nhục thân làm trọng, linh lực là phụ, từ đó tạo nên một con đường lực mở sơn hà, tay hái sao trời. Con đường tu luyện này có ba loại công
pháp, loại nào cũng khiến Vương Bảo Nhạc thấy thích thú.
Còn một con đường nữa là lấy thần thông làm chính, tăng sự nhạy bén của tu sĩ với pháp tắc thiên địa, khiến cho tốc độ tu luyện của tu sĩ càng ngày càng nhanh. Tát đậu thành binh, hô phong hoán vũ, phối hợp với đặc tính của Tinh Thần Nguyên Anh, khiến tu sĩ vượt xa người cùng cảnh giới, thậm chí còn sinh ra uy lực trấn áp. Con đường này cũng có ba loại công pháp, Vương Bảo Nhạc càn phải phân tích thật kĩ.
Con đường cuối cùng là con đường khiến cho Vương Bảo Nhạc phân vân nhất, bởi vì con đường này không liên quan đến nhục thân, không liên quan đến sự nhạy cảm của tu sĩ với pháp tắc thiên địa mà chỉ có... giết chóc!
Dùng giết chóc để chứng đạo, một khi bước lên con đường này, trong cảnh giới Nguyên Anh, sát khí ngập trời, xem vạn vật trong trời đất như chó rơm.
về phần công pháp thì chỉ có một, đó chính là... Yểm Mục Quyết.
Một khi tu luyện công pháp này, bên ngoài cơ thể sẽ ngưng tụ ra một con mắt màu trắng trông như thực thể, bay lơ lửng quanh người. Khi trở thành thần thông chi pháp, công pháp tu luyện này cũng khác với những công pháp khác, chỉ cần duy nhất một thứ, đó chính là... giết chóc.
Mỗi khi giết một người sẽ huyễn hóa ra một con mắt màu trắng, đồng thời tu vi sẽ táng thêm một tia, đó chính là Yểm Mục.
Một khi giết chóc nghịch thiên, người tu luyện môn công pháp này sẽ bạo phát tu vi, hư không bốn phương thậm chí tám hướng xung quanh đều sẽ huyễn hóa ra vô số con mắt.
Mà mỗi Yểm Mục đều có khả năng phá pháp, hơn nữa còn có uy thế nhiếp thần, cùng lúc tiêu diệt tất cả lực sát thương đánh tới, có thể so với sức mạnh tự nổ của người bị tiêu diệt và chuyển hóa thành Yểm Mục.
Có thể nói đây là một môn công pháp tồn tại chỉ vì giết chóc, càng giết càng mạnh, càng giết càng điên cuồng.
Công pháp này không đến từ Vạn Pháp Chi Nhãn, cũng không phải thu hoạch từ Thương Mang Đạo Cung, thậm chí đến cả chị đẹp cũng không biết, bởi vì pháp quyết này có nguồn gốc từ ghi chép xa xưa ở kho điển tịch Minh Tông trong Minh Mộng của Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc hãy còn nhớ rõ, trong điển tịch của Minh Tông từng miêu tả công pháp này như sau. Đây là công pháp thất truyền của một nền ván minh tu chân cổ. Bởi vì chỉ có khẩu quyết cảnh giới Nguyên Anh, không có phần sau nên dù có uy lực kinh người nhưng cũng đành liệt vào hàng ngũ công pháp dang dở.
“Tạm thời không cân nhắc đển con đường này nữa...”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, gác hết những suy nghĩ này qua một bên rồi toàn
lực hấp thu linh dịch trong ao. Bất luận chọn con đường nào thì bây giờ hắn cũng phải cố hểt sức để hấp thu, nâng tu vi lên đến Nguyên Anh trung kỳ, đặt nền móng vững chắc cho những lựa chọn sau này
Sau khi quyết định, sức hút của phệ chủng trong người Vương Bảo Nhạc lại táng lên. Tiểu Nguyên Anh béo mập lơ lửng trên đỉnh đầu hắn cũng nhanh chóng dùng hai cánh tay béo ú kết pháp quyết, hành động nhanh đến mức chỉ nhìn thấy tàn ảnh. Chẳng mấy chốc, cơ thể của hắn đã hấp thu một lượng lớn linh dịch như đang nuốt chửng lấy, sau khi vào trong cơ thể, linh dịch không ngừng bùng nổ, hóa thành linh lực thúc đẩy tu vi táng lên.
Dưới sự bồi bổ của linh dịch kinh người, không đến nửa nén nhang, trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc đã vang lên tiếng cạch cạch, đó là âm thanh báo hiệu hấp thu vượt quá cực hạn chứa đựng của cơ thể. Cùng lúc đó, tổng lượng linh lực trong người hắn cũng dừng lại tại đây, vượt qua
cực hạn Nguyên Anh sơ kỳ, đạt đến mức độ Nguyên Anh trung kỳ.
Mà Nguyên Anh của hắn hiện giờ không còn béo nữa mà đã tròn lẳn, thậm chí, nếu chỉ nhìn qua còn không nhận ra đó là Nguyên Anh...
Đến lúc này, Vương Bảo Nhạc có cảm giác cả tinh thần và nhục thân đều không chịu nổi nữa, nhưng nếu cứ kết thúc như thế này thì hắn lại không cam tâm.
“Chẳng dễ gì ta mới vào được, không thể chỉ hút một chút như thế này được!”
Vương Bảo Nhạc mở mắt nhìn cái ao trước mặt, những thứ mà hắn hấp thu được còn không đến một phần nghìn. Lúc này, hai mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ kiên quyết, hắn quyết định tàn nhẫn với bản thân một chút.
Béo thì cứ việc béo, ta cứ tiếp tục hút!
Sau khi thầm nghĩ, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, phệ chủng trong cơ thể của hắn lại bộc phát, linh khí kinh người ập vào với khí thế như dời núi lấp biển.
Nểu như Nguyên Anh và cơ thể hiện tại không thề chứa được nhiều như thế, Vương Bảo Nhạc bèn chọn cách quen thuộc với bản thân nhất, đó chính là... chuyển linh lực này thành lớp mỡ để lưu trữ trong người.
Đối với những người khác, có lẽ biện pháp này sẽ tồn tại một số vấn đề, nhưng với một kẻ có phệ chủng như Vương Bảo Nhạc thì nó lại vô cùng đơn giản, chỉ cần cơ thể không phát nổ thì hắn có thể hấp thu không ngừng.
Vậy nên, chẳng mấy chốc, cơ thể của Vương Bảo Nhạc đã béo lên trông thấy. Linh uy mà hắn tỏa ra cũng dần dần khiển người ta kinh hãi, thậm chí, nếu để tu sĩ Nguyên Anh khác nhìn thấy thì chắc chắn cũng phải hoảng sợ. Với những tu sĩ Nguyên Anh bình thường, cảm giác áp bức
mà linh lực của Vương Bảo Nhạc sinh ra hiện giờ có thể nói là vô cùng khủng bố.
Mãi cho đến một nén nhang sau, hô hấp của Vương Bảo Nhạc bắt đầu trở nên khó nhọc, cơ thể của hắn hiện giờ cũng gần giống Nguyên Anh, sắp biển thành một quả cầu thịt khổng lồ tới nơi. Thậm chí, đến ngũ quan anh tuấn cũng biến mất, cho dù người quen nhìn thấy thì e là cũng không thể nhận ra hắn ngay được, Vương Bảo Nhạc có lòng nhưng không đủ sức, chỉ đành dừng việc hấp thu lại.
“Không thể hấp thu tiếp nữa, nếu như còn tiếp tục thì ta sẽ không bay nổi mất...”
Vương Bảo Nhạc mở mắt ra một cách khó nhọc, nhìn bụng của mình rồi lại liếc sang ao, cắn ráng hấp thu thêm một lúc nữa, cuối cùng khó khăn lắm mới dừng lại được, lấy mấy con rối trong túi trữ vật của mình ra.
“Ta không hút nổi nữa, nhưng mấy con rối thì chắc là có thể!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ kiên định. Hắn kết pháp quyết, ngâm mấy con rối này trong linh dịch, thôi thúc linh phôi của con rối, biến bọn chúng thành vật chứa để đựng linh dịch.
Sau đó, hắn lại lấy ra mấy chiếc bình, có lớn có nhỏ để bắt đầu lấy linh dịch. Nhưng cho dù hắn có làm hết mọi thứ thì linh dịch ở đây vẫn quá nhiều, Vương Bảo Nhạc đắn đo một hồi. Trong khi hắn nghĩ tới nghĩ lui, thi thể nhúc nhích lông mi nằm trên lá sen lúc này nhúc nhích cả mí mắt, hí mắt ra, để lộ ánh sáng trắng yếu ớt bên trong.
Đúng lúc này, Vương Bảo Nhạc đột nhiên vỗ bụng một cái.
“Sao ta lại quên mất Đế Khải cơ chứ!”
Tâm thẫn của Vương Bảo Nhạc chấn động, vội kết pháp quyết, nhiều đường kinh mạch màu đỏ lan ra vây quanh hắn. Sau khi chúng huyễn hóa thành thân ảnh màu đỏ thì Vương Bảo Nhạc lập tức bắt đầu thi triển Chúc Đoạt chi pháp.
Chúc Đoạt chi pháp vốn là thôn phệ, mà Đế Khải là một tồn tại như vật chứa ngoài cơ thể, vì thế vào lúc này, sự kết hợp của Chúc Đoạt và Để Khải trong đại điện thứ ba này vô cùng đáng sợ. Sau khi vận chuyển, một lượng lớn linh dịch ập tới, không ngừng đổ xuống. Đế Khải của Vương Bảo Nhạc thay đổi rõ rệt, huyểt mạch màu đỏ càng ngày càng nhiều. Đến cuối cùng, chúng chằng chịt nối kín với nhau, thân ảnh màu đỏ được hình thành lúc trước trở nên cao lớn khiển người ta có cảm giác dữ tợn kinh khủng.
Càng không nói tới chuyện nhờ sự hấp thụ này, Đế Khải từng tan vỡ cũng khôi phục lại một cách hoàn mỹ, thậm chí hóa cốt tầng thứ hai cũng xuất hiện lần nữa. Có thể nhìn thấy, bên trong thân ảnh màu đỏ của Đế Khải xuất hiện những sợi màu trắng, số tơ màu trắng này càng ngày càng nhiều, đã vượt qua mức độ khi Vương Bảo Nhạc giao chiến với Du Nhiên Đạo Nhân. Cuối cùng, những sợi tơ trắng này ngưng tụ lại, hóa thành khung xương.
"filepos0014586220">

Bạn cần đăng nhập để bình luận