Tam Thốn nhân Gian

Chương 416

Chương 416Chương 416
GÕ CỬA LÚC NỬA ĐÊM
Thấy mình chỉ bàng mị lực nhân cách đã khiến cho Lý Tú thân phục như thế, Vương Bảo Nhạc cảm thấy sau này ngoại trừ có đủ phẩm chất của người đẹp trai nhất Liên bang ra thì mình vẫn còn có ưu điểm khác cho người ta học theo.
Trong lúc tâm trạng đang hân hoan, sau khi tiễn Lý Tú đi, giao vài việc vặt vãnh khác cho các Khu trưởng phụ trách thì Vương Bảo Nhạc lại bế quan để nghiên cứu ý thiên trong Pháp Binh.
Lúc trước, hắn có được cảm ngộ ở cán cứ thí nghiệm bom phản linh, mặc dù sau khi quay về cũng có tìm hiểu một chút, nhưng thời gian chưa được bao lâu. Lần này, Vương Bảo Nhạc định phải hoàn toàn nắm
vững được ý thiên, đồng thời hắn cũng không dám chậm trễ việc tu luyện. Hắn cảm giác được mình đã đến rất gần lúc đột phá tới Trúc Cơ đại viên mãn.
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc vẫn tiến hành luyện chế pháp khí bản mệnh, sau khi làm xong mọi thứ, hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy một thanh phi kiếm màu tím, một thanh trường đao màu đen ra. Ngay khi được lấy ra, hai thanh Pháp Binh này lập tức phát ra từng đợt uy áp vô cùng kinh người. Lúc trước, Vương Bảo Nhạc không biết nguồn gốc của uy áp này là gì, còn tưởng ràng đây là do khí linh phát ra.
Nhưng bây giờ biết được ý thiên là gì thì Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ, Pháp Binh chẳng qua chỉ là vật dẫn, ngay cả khí linh cũng vậy. Thứ thật sự phát ra uy áp khiến cho Pháp Binh có uy lực kinh thiên thế này lại là thần linh đã từng tồn tại!
“Cái gọi là thần linh, có lẽ chính là một vài hung thú cường hãn, cũng có thể là tu hành giả khi xưa chăng?”
Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ. Hắn trầm ngâm một lúc rồi lại thử cảm ứng hai thanh Pháp Binh này, dường như thấy được bóng dáng tung hoành thiên địa của hai vị thần linh này khi xưa.
Dù đây chỉ là ảo tưởng của chính bản thân Vương Bảo Nhạc nhưng hắn hiểu rõ con đường hiện tại mình đang đi là chính xác. Nếu như khó mà cảm ứng được ý chí của các vị thăn linh đã qua đời giữa trời đất thì mượn hai thanh Pháp Binh này để thử cũng là một cách.
Trong lúc cảm thụ và minh tưởng, Vương Bảo Nhạc dần dần khiến mình và hai thanh Pháp Binh này dung hợp lại với nhau, đi tìm kiếm ý chí và dấu vết của nó bên trong, từ đó có thể cảm ứng được ý chí của những thần linh khác và triệu hoán tới.
Quá trình này dài đằng đẵng, dù Vương Bảo Nhạc biết hướng đi là chính xác nhưng cũng càn có đủ thời gian để chính thức nắm giữ được bước ý thiên này.
Hắn hiểu là không thể nóng vội được, hắn có lòng tin, cứ tiếp tục như thế thì thành công chỉ là việc sớm hay muộn mà thôi. Trong lúc hắn ngồi đả tọa, cảm ngộ thì thời gian lại từng ngày trôi qua.
Chẳng mấy chốc đã qua ba ngày.
Trong ba ngày này, Vương Bảo Nhạc gác hết mọi chuyện sang một bên, một lòng tập trong vào việc cảm ngộ Pháp Binh, dần dần, ý thức giống như thật sự dung hợp cùng Pháp Binh, rời khỏi tân thành, lang thang khắp đất trời Sao Hỏa. Trong lúc lang thang khắp nơi, hắn như loáng thoáng nghe thấy những tiếng nỉ non, lại như thấy được vài thân ảnh hư ảo và cảm nhận được ý chí còn sót lại của những vị thần linh đã từng tồn tại trên Sao Hỏa này.
Có điêu, tất cả quá mơ hồ, Vương Bảo Nhạc cũng chỉ có thể cảm nhận được loáng thoáng mà thôi. Hắn cũng muốn dẫn dắt chúng nhưng lại không thể làm được, như thể chính bản thân hắn cũng trở thành một cỗ ý chí giống hệt như thế, liên tục lang thang trong pháp tắc thiên địa.
Không biết qua bao lâu, trong lúc đang lang thang, Vương Bảo Nhạc đột nhiên run lên. Hắn cảm nhận được ở phía xa như có một cỗ ý chí vô cùng khủng bố, mạnh mẽ hơn hết thảy!
Ý chí này quá mạnh mẽ, giống như một vầng thái dương, những ý chí khác đứng trước nó chỉ le lói như đom đóm. Vương Bảo Nhạc chỉ thoáng chạm nhẹ một cái thì thân thể đã run rẩy, trong đầu như vang lên vô số tiếng gào rú chao đảo đất trời.
“Giết, giết, giết, giết!!”
Tiếng gào rú phát ra từ trong ý chí này cuồng bạo vô cùng, sát khí như có thể hủy thiên diệt địa. Vương Bảo Nhạc căn bản không thể nào chịu nổi, run rẩy phun ra một búng máu, hai mắt đột nhiên mở ra. Hắn thở dốc một lúc mới ngẩng đàu lên như xuyên qua vách tường nhìn thẳng lên bầu trời Sao Hỏa.
CĐÓ là ý chí của vị thần linh nào?;
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, tâm thần rung động hồi lâu mới miễn cưỡng dàn xuống được. Hắn vừa nhớ tới sự cường hãn và điên cuồng của cỗ ý chí kia thì lại thấy tim vẫn đập thình thịch.
“Khi nãy xem như chính là ý thiên rồi nhỉ... Hoặc nên nói, đây chính là thần du* trong truyền thuyết trước khi kỷ Linh Nguyên tới?”
(*) Thần du: Đi vào cõi thần thiên.
Vương Bảo Nhạc xoa mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng hãy còn sợ hãi, đồng thời ý thức được ý thiên cũng có nguy hiểm, tuy vậy, vẫn sinh ra tò mò và khát vọng đối với ý chí điên cuồng kia.
“Nếu như có thề dẫn dắt nó tới để làm vật dẫn thì... Pháp Binh loa của mình có thể thành công rồi!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lập tức tràn đây mong chờ. Hắn nghĩ chắc trình tự của mình trước đó đã bị sai, lẽ ra phải chuẩn bị vật dẫn xong xuôi mới phải, làm thế cũng giống như gài bẫy sẵn vậy...
“Không đúng, mình là đại sư, tư tưởng phải đoan chính... Thứ mình tạo ra không phải bẫy, mình đây là làm cho một vị thần linh đã mất được xuất hiện lại chốn nhân gian, giúp họ tái sinh!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ vậy thì lập tức sinh ra cảm giác như gánh vác sứ mệnh trọng đại, cũng rất hài lòng với giác ngộ của mình.
Trong lúc lấy làm hài lòng với bản thân, Vương Bảo Nhạc kết thúc bế quan, trong đầu nhanh chóng liệt kê những tài liệu cần thiết để chế tác vật dẫn cho Pháp Binh. Mấy tài liệu này chủ yếu có hai mặt, một là tài liệu luyện khí quý hiếm, còn lại chính là khí linh.
Đối với Vương Bảo Nhạc mà nói, dù hắn thân là Thành chủ nhưng cả hai cái đều rất khó mà đạt được. Trong lúc hắn đang nghĩ xem phải bắt tay vào làm từ đâu thì chợt giật mình một cái, ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa mật thất.
Gần như ngay khi hắn vừa nhìn tới thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên ở bên ngoài, tiếng gõ cửa rất dồn dập, thậm chí còn khiến trận pháp giản dị trong phòng của hắn bị khởi động.
“Sao cô ẩy lại tới thế này?”
Vương Bảo Nhạc giật mình, thông qua trận pháp, dù ở trong mật thất nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, người đứng bên ngoài lúc này chính là hàng xóm của hắn... Lý Uyển Nhi.
Bây giờ là đêm hôm khuya khoắt, bên ngoài thì tối đen, Lý Uyển Nhi đột nhiên tìm đến khiến Vương Bảo Nhạc thoáng nhíu mày lẩy làm khó hiểu. Sau khi suy nghĩ một lúc, thấy tiếng gõ cửa ngày càng dồn dập, Lý Uyển Nhi lại còn truýên âm cho hắn, nội dung chỉ có một câu...
“Giúp ta với...”
Sau khi những lời này vang lên thì tiếng gõ cửa đột nhiên ngưng bặt, thông qua trận pháp, Vương Bảo Nhạc nhìn thấy Lý Uyển Nhi ở bên ngoài đã ngã xuống ngất xỉu.
Vương Bảo Nhạc lập tức biến sắc, vội vàng đứng dậy đi ra khỏi mật thất, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, tu vi vận chuyển, thậm chí còn lấy cả hai thanh Pháp Binh ra và thông báo cho người hộ đạo Kết Đan của bốn đạo viện, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Ngay khi cửa phòng mở ra, dù không cảm giác được uy hiếp ở bên ngoài nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn vung hai thanh Pháp Binh lên tạo thành uy áp quét thẳng ra ngoài.
Mãi cho tới khi xác định không có nguy hiểm gì thì hắn mới nghi hoặc đi tới chỗ Lý Uyển Nhi đang hôn mê bất tỉnh, nhìn kỹ thì sắc mặt của cô tái nhợt, thân thể lạnh ngắt, mất đi ý thức, môi còn bầm tím.
“Trúng độc ư?”
Vương Bảo Nhạc ngẩn ra, cúi đầu đặt tay lên trán Lý Uyển Nhi.
Nhưng ngay khi tay của hắn chạm vào da thịt của Lý Uyển Nhi thì Vương Bảo Nhạc chợt mở to hai mắt, hô hấp dồn dập, trên mặt đầy vẻ không dám tin.
Hắn không dám chần chừ, lập tức ôm Lý Uyển Nhi vào trong phòng, đồng thời cũng thông báo cho cường giả Kết Đan của bốn đạo viện, nhờ họ đứng bên ngoài bảo vệ, sau khi làm xong hết thảy thì Vương Bảo Nhạc mới ôm Lý Uyển Nhi đi thẳng vào mật thất.
Mãi cho tới khi bước vào mật thất thì sắc mặt của hắn sa sầm xuống, nhíu mày nhìn chằm chằm vào Lý Uyển Nhi đang hôn mê.
“Trên người cô ấy không hề phát ra chút minh khí nào nhưng trong cơ thể chẳng khác gì một chiếc lọ chứa đây minh khí, vô cùng hỗn loạn, chỉ cần sơ sẩy một chút thì sẽ phát nổ!!”
Đây chính là điểm khiến Vương Bảo Nhạc biến sắc, rõ ràng lúc trước khi gặp Lý Uyển Nhi hắn không hề thấy chút minh khí nào trên người cô. Dù bây giờ nhìn qua thì cũng không thể cảm ứng ra được, chỉ khi đụng chạm, chuyển linh khí vào người xem xét thì mới nhìn ra mánh khóe.
“Sao cô ấy lại bị như thế? Lẽ nào, cô ấy cũng luyện Trường Sinh công... Nhưng nếu tu luyện thì sao lại khác với mọi người chứ?
Trong lòng sinh ra đủ loại nghi hoặc, tuy vậy, Vương Bảo Nhạc vẫn không chút chần chừ, không nói đến chuyện Lý Uyển Nhi là Phó Thành chủ, dù cả hai người có mâu thuẫn nhưng chỉ riêng phẫn tình nghĩa xưa kia thì Vương Bảo Nhạc cũng không thể thấy chết mà không cứu được.
Thế nên, hắn hít sâu một hơi, tay phải đặt lên trán Lý Uyển Nhi Lân nữa, phệ chủng trong cơ thể bộc phát, tạo thành lực hút cực mạnh để hấp thu minh khí trong cơ thể Lý Uyển Nhi nhằm hóa giải nguy cơ!
"filepos0009309409">

Bạn cần đăng nhập để bình luận