Tam Thốn nhân Gian

Chương 406

Chương 406Chương 406
TRƯỜNG SINH CÔNG!
ííó ý gì?”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc cảm thấy hồ nghi, phát hiện ánh mắt của Kim Đa Minh có gì đó là lạ, nhưng đối phương vốn đang nói chuyện đàng hoàng, nay đột nhiên lại đề cập tới chuyện bọn họ có một cô con gái. Nếu như chỉ là tự thuật thì thôi, nhưng lúc nói mấy lời này thì ánh mắt của hắn nhìn mình lại đầy thâm ý.
“Ngươi nói em gái nhà họ Triệu đấy à? Ta cũng quen biết cô ấy, nhưng đây là bí mật. Ngươi cũng biết tình hình của cô ấy khá đặc biệt nên chúng ta hiểu với nhau là được.”
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một lúc, đột nhiên ho khan rồi vờ vịt.
Hắn vừa nói xong thì Kim Đa Minh lập tức giật mình, kinh ngạc khó mà tin nổi, thậm chí còn có vẻ là lạ. Hắn chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn do dự nói.
“Bảo Nhạc à... Con gái nhà Vực chủ lúc còn bé ta chỉ gặp có một lần, nghe nói từ năm bảy tuổi đã được đưa lên cổ kiếm đồng xanh tu hành rồi, đến nay vẫn chưa hề quay về... Sao ngươi lại quen thế?”
Vương Bảo Nhạc há hốc mồm, nhưng lời của Kim Đa Minh khiến hắn thở phào một hơi, biết là mình đã nhạy cảm quá mức, tuy nhiên, vẫn có phần tiếc nuối. Khi nãy, hắn thậm chí còn nghi con gái của Vực chủ là Triệu Nhã Mộng nữa.
Dù sao thì cả hai đều là họ Triệu, địa vị của Triệu Nhã Mộng cũng cực kỳ thần bí, tuy nay hắn đã đến chính tam tước mà vẫn không thể điêu tra ra được. Lúc này, Vương Bảo Nhạc vừa tiếc nuối vừa tranh thủ bẻ lái chủ đề, hỏi về chuyện căn cứ thí nghiệm bom phản linh.
Kim Đa Minh lại nhìn Vương Bảo Nhạc vài cái nhưng cũng thức thời không hỏi tiếp về chuyện này, dù vậy, trong lòng cũng vô cùng đắc ý v'ê kỹ thuật diễn kịch của mình, đồng thời lại hả hê thầm nghĩ, ai mượn Vương Bảo Nhạc ngươi suốt ngày lôi con lừa kia ra chọc quê ta, nay cuối cùng ta cũng báo được thù, chuyện con gái của Vực chủ ở trên cổ kiếm đồng xanh là do hắn bịa mà thôi.
Kim Đa Minh cũng biết nói nhiêu thì dễ lộ nên đến điểm thì dừng, bắt đâu nói về kế hoạch của mình cùng với chi tiết liên quan đến căn cứ thí nghiệm bom phản linh, Vương Bảo Nhạc càng nghe thì hai mắt càng sáng hơn. Hán đã ý thức được tầm quan trọng của căn cứ thí nghiệm này đối với tân thành.
Có thể nói, một khi xây dựng cán cứ ở tân thành thì Liên bang nhất định phải phái rất nhiêu nhân viên phòng hộ và nghiên cứu tới đây, điêu này sẽ giúp tăng mạnh giá trị và phòng hộ của tân thành. Theo đó, cũng tăng thêm tầm quan trọng của tân
thành lên, thậm chí ở một mức độ nào đó còn bao gồm cả việc duy trì và mở rộng quyền lợi của Vương Bảo Nhạc... Những chuyện khác dù Kim Đa Minh chưa nói rõ nhưng Vương Bảo Nhạc cũng ý thức được vì sao đến cả Kim Đa Minh cũng phải động lòng như thế.
Thực tế thì nội bộ tập đoàn Tam Nguyệt khá phức tạp, bao nhiêu người cạnh tranh, tuy Kim Đa Minh có quyền kế thừa nhưng lại không phải duy nhất. Mặc dù không biết tập đoàn Tam Nguyệt sẽ dùng cách gì để kiểm tra và chọn ra người kế thừa, nhưng nhất định sẽ có liên quan đến thành tựu và sức mạnh trong tay của người đó. Vậy nên, một khi hạng mục quan trọng như căn cứ thí nghiệm bom phản linh được xây dựng trong khu của Kim Đa Minh thì nhất định sẽ mang tới lợi ích cực lớn cho hắn.
Có thể nói, đây là một việc ai nấy đều có lợi khiến Vương Bảo Nhạc cũng phải rục rịch suy tư. Kim Đa Minh lại mời Vương Bảo Nhạc cùng mình đến chủ thành Sao Hỏa để
tham quan căn cứ thí nghiệm ở đó, đồng thời bái phỏng Triệu Phẩm Phương.
“Nhưng chuyện này vẫn rất lạ, theo lý thì Kim Đa Minh tự mình đi thăm hỏi và bái phỏng là được, tại sao lại kéo mình theo chứ?”
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì vẫn lấy làm khó hiểu, nhưng sau khi nhìn tướng mạo của Kim Đa Minh xong thì hắn đã hiểu ngay.
“Nhất định là vì mình đẹp trai nhất Liên bang, thân phận lẫn địa vị đều như mặt trời giữa trưa, xem như thanh niên anh hào, thanh danh hiển hách khắp Liên bang, lại đẹp trai banh nóc nên hắn cảm thấy có mình đi cùng sẽ táng xác suất thành công lên, muốn mượn thế của mình đây mà!”
Vương Bảo Nhạc sờ cằm, trong lòng vô cùng đắc ý, lại vỗ vai Kim Đa Minh vài cái, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng và ý bảo sau này đừng như thế nữa.
Ánh mắt này khiến Kim Đa Minh cảm thấy chột dạ, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, sau khi xác định mình không lòi đuôi thì cũng mỉm cười, dù vậy, ít nhiêu gì cũng bị vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc làm cho thót hết cả tim.
“Tiên sư, tên Vương Bảo Nhạc này làm Thành chủ xong thì thông minh hơn xưa nhiều rồi, lại còn học được cả thủ đoạn quyền mưu. Chắc là hắn không phát hiện tại sao mình lại mượn thế hắn đấy chứ? Chắc là không phát hiện rồi, dù có đoán được mình mượn thế hắn thì chắc cũng không đoán được lý do đâu, bàng không vẻ mặt của hắn chắc chắn sẽ không phải thế này.”
Nghĩ tới đây, Kim Đa Minh lại thấy yên tâm hơn, mỉm cười đáp lại Vương Bảo Nhạc. Hai người nhìn nhau cười toe toét, quyết định sẽ cùng nhau tới chủ thành Sao Hỏa.
Bởi vì chuyện này cần phải giữ bí mật nên cả hai chỉ báo cho Lâm Thiên Hạo và Khổng Đạo biết để họ chuẩn bị sẵn tâm lý
chứ không báo cho Lý Uyển Nhi biết, chiêu hôm đó lại lên đường rời khỏi tân thành.
Lý Uyển Nhi không hề phát hiện chuyện Vương Bảo Nhạc đã rời đi, thậm chí ngoại trừ mấy người Lâm Thiên Hạo và một phân tu sĩ của bốn đạo viện ra thì toàn bộ tân thành đều không ai hay biết.
Nhưng con lừa lại biết rõ, gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc vừa rời khỏi thì con lừa đang nép mình nấp trong một góc đường, thân thể hoàn toàn hòa làm một với hoàn cảnh xung quanh chẳng khác gì tắc kè đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sau khi đánh hơi vài cái thì nó vẫy đuôi ra chiêu vui sướng, tiếp tục nhìn chàm chằm vào một tòa nhà ở phía trước.
Sau thời gian tìm kiếm liên tục, nó một đường đánh hơi, lần mò theo mùi của thức án và đến được nơi này, nhưng bây giờ cảm nhận được bên trong khá nguy hiểm nên nó không manh động mà muốn ôm cây đợi thỏ, chờ có thời cơ thì sẽ phóng lên ngoạm một cái với tốc độ nhanh nhất rồi bỏ chạy.
Lúc này, trong căn nhà mà con lừa đang theo dõi có một thanh niên mặc áo lam đang khoanh chân ngồi trong phòng, trước mặt hắn có ba tu sĩ trung niên mặt lạnh ngồi xổm ở đó không nhúc nhích.
Thanh niên áo lam không nhìn ba tu sĩ trước mặt mà nhắm mắt lại, ngón trỏ tay phải gõ nhẹ lên đầu gối như đang suy nghĩ gì đó, hồi lâu sau mới mỉm cười.
“Lão gia Hỏa Thuyền Linh kia năm đó bị thương quá nặng nên đến nay ý thức chính vẫn say ngủ không thể tỉnh lại, chỉ có một phần nhỏ ý thức lan ra bên ngoài... Lại còn nói đã cảm nhận được khí tức của minh tử... Trong tân thành bây giờ, người phù hợp với miêu tả của hắn nhất chỉ có Thành chủ Vương Bảo Nhạc của nơi này mà thôi.”
“Đúng là vớ vẩn, Minh Tông đã bị tiêu diệt từ lâu, trận chiến năm ấy vô cùng thảm thiết, làm sao còn minh tử nào xuất hiện được nữa! Cũng chỉ có lão gia Hỏa Thuyền Linh đó quá chấp nhất với quá khứ huy hoàng từng bao quát tinh không, nắm giữ
luân hồi, chiêu hồn dẫn độ của Minh Tông khi xưa mà thôi!”
“Nhưng nói ra thì trận pháp của tân thành này cũng thú vị lắm, lại có thể ngưng tụ Minh Khí... Xem ra vẫn phải chú ý tới thân phận của tên Vương Bảo Nhạc này mới được. Tuy nhiên, muốn thử thân phận của hắn thì phải tốn không ít bản nguyên của ta, nhưng tám, chín phần mười thì tên Vương Bảo Nhạc này không phải minh tử rồi, nếu kiểm tra thì lại lãng phí quá.”
Trong lúc trầm ngâm suy nghĩ, thanh niên áo lam này đột nhiên mỉm cười, thoạt nhìn có vẻ vô cùng âm lãnh và tà ác.
“Mặc kệ hắn có phải hay không, ta cũng phải triển khai kế hoạch của mình. Nếu như hắn có thể phát giác thì hãy kiểm tra cũng chưa muộn!”
Trong lòng thanh niên áo lam vẫn không tin chuyện trên đời này còn minh tử nên sau khi kiểm tra toàn diện tân thành thật kĩ thì hắn bắt đầu tiến hành bước đầu của kế hoạch.
Ấy chính là... làm ô nhiễm Bảo Nhạc đại trận có thể ngưng tụ Minh Khí của tân thành Sao Hỏa!
Một khi thành công thì hắn có thể thông qua Bảo Nhạc đại trận này, gián tiếp giành được quyền khống chế đại trận Sao Hỏa. Dù sao thì cả hai cũng dung hợp với nhau giúp hán giành được quýên hạn cao nhất của đại trận Sao Hỏa trong phạm vi tân thành này mà không ai có thể phát hiện ra, đến lúc quan trọng nó sẽ có tác dụng rất lớn.
Cách ô nhiễm Bảo Nhạc đại trận chính là đầu tiên phải vấy bẩn tu sĩ trong tân thành. Một khi vấy bẩn được đám tu sĩ này thì có thể mượn đặc tính liên tục hấp thu khí tức của thành viên trong tân thành của đại trận Sao Hỏa để hấp thu khí tức ô nhiễm trên người họ, khi nó ngày càng nhiêu thì mọi chuyện xem như thành công.
Đây là sơ hở duy nhất mà hắn tìm được sau khi quan sát đại trận!
“Cách nhanh và tốt nhất chính là sáng tạo một bộ công pháp, dùng nó để thu nạp tín đồ!”
Thanh niên áo lam mỉm cười, nhìn về phía ba tu sĩ trung niên mặt không chút biểu tình kia.
Ba người này là ba nguồn lây nhiễm mà hẳn đã cẩn thận chọn lựa ra trong thời gian gần đây, cũng là nhóm người đầu tiên bị hắn điêu khiển trực tiếp, bọn họ đến từ các khu khác nhau, ngay cả bối cảnh cũng khác.
Sau khi hắn nhìn qua, ba người kia như có phát giác nên đều ngẩng đầu lên, gương mặt vốn cứng nhắc lạnh tanh nay lại thả lỏng ra, đồng thời trong mắt lại lộ ra vẻ cuồng nhiệt.
“Đi đi, dùng thân phận của các ngươi để truyền bá bộ công pháp mà bản tọa đã truyền thụ ra ngoài!”
“Công pháp này tên là Trường Sinh Công!”
Thanh niên áo lam thản nhiên nói, ba tu sĩ cuồng nhiệt trước mặt hắn lập tức đứng dậy, ôm quýên cúi đầu.
“Tuân lệnh quốc sư!”
"filepos0009096526">

Bạn cần đăng nhập để bình luận