Tam Thốn nhân Gian

Chương 536

Chương 536Chương 536
CƯỠI KHÓI MÀ ĐI
Cái lư hương Phi Tiên Đài này, ngoại trừ ẩn chứa cảm giác tang thương xưa cũ ra thì bên trên còn có chín phù văn lớn. Ba người không hiểu hàm nghĩa của những phù ván này, nhưng cũng cảm nhận được uy áp kinh tâm động phách bên trong đó.
Khi Vương Bảo Nhạc giơ tay chạm vào lư hương Phi Tiên Đài này thì một cỗ lực hút cực mạnh đột nhiên truyền ra, chỉ hút nhẹ một cái thì đã dễ dàng kéo tu vi của hắn ra, dẫn vào bên trong Phi Tiên Đài.
Quá trình này không thể khống chế, trong cảm giác của Vương Bảo Nhạc, linh lực của mình giống như một con ngựa hoang thoát cương, lao nhanh đến chỗ Phi Tiên Đài khiến phù ván thứ nhất trong chín cái phù văn trên đó phát ra ánh sáng mờ ảo.
Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm giật mình, sau đó cũng nhanh chóng tới gần rồi giơ tay đặt lên Phi Tiên Đài. Chỉ trong nháy mắt thì linh lực trong người cũng bị rút ra truyền vào trong lư hương khiến cho ánh sáng của phù ván đàu tiên dãn rực rỡ hơn.
Dù ba người có hai Kết Đan một Trúc Cơ nhưng hình như cộng lại cũng không thể đáp ứng đủ nhu cầu linh khí cho phù ván thứ nhất. Tuy vậy, do Vương Bảo Nhạc đã có chuẩn bị từ trước nên khi cảm nhận được tu vi của Trác Nhất Phàm không chống đỡ nổi thì lập tức lấy ra ba viên linh thạch cực phẩm, ném cho Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm mỗi người một viên, viên còn lại thì hắn cầm bên tay trái để duy trì quá trình dung nhập linh khí.
Thời gian trôi qua, mặc dù sắc mặt của cả ba đã tái nhợt, thân thể run rẩy, nhưng có linh thạch cực phẩm duy trì nên vẫn miễn cưỡng giữ vững được. Vì vậy, sau khi hao phí hơn trăm viên linh thạch thì phù văn đầu tiên trong chín phù văn của Phi Tiên Đài rốt cuộc cũng sáng hẳn lên.
Sau khi nó phát sáng, một cỗ sức mạnh khổng lồ phát ra từ Phi Tiên Đài đã cắt đứt lực hút khiến thân thể của ba người chấn động, bất giác lùi lại.
Ngay khi bọn họ lùi lại thì phù văn đầu tiên phát ra ánh sáng chói mắt, toàn bộ lư hương Phi Tiên Đài ầm ầm chấn động, lân đàu khởi động lại sau mấy mươi năm.
Sau khi khởi động, tiếng 'âm ầm đinh tai nhức óc như sấm dậy vang lên, một luồng khói xanh từ từ lan ra từ miệng lư hương như muốn bay lên trời.
Nhìn từ xa, cảnh tượng này vô cùng kỳ dị, lúc này Vương Bảo Nhạc cũng lập tức mở miệng.
“Dùng khẩu quyết mà ta truyền thụ cho các ngươi để dung nhập vào khói xanh này đi!”
Trong hành trình mười ngày này, chị đẹp đã truyền thụ cho Vương Bảo Nhạc một bộ khẩu quyết. Bản thân khẩu quyết này rất đơn giản, không khó khăn gì, lại giống một mật mã cố định hơn nên sau khi hắn truyền lại cho Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng xong thì hai người nhanh chóng nhớ kỹ. Lúc này, Vương Bảo Nhạc vừa lên tiếng thì ba người lập tức bấm niệm pháp quyết, động tác vô cùng nhất quán, đồng thời trong lòng cũng mặc niệm khẩu quyết. Trên người cả ba nhanh chóng phát ra ánh sáng màu xanh, ánh sáng này ngày càng rực rỡ hơn, cuối cùng che khuất thân ảnh của bọn họ khiến cả ba như hóa thành luồng sáng xanh thật sự.
Ngay khi ánh sáng phát ra chói mắt nhất thì ba luồng sáng đột nhiên lần lượt bay lên trên miệng lư hương khổng lồ, làn khói xanh bốc lên xung quanh lập tức tới gần. Dường như có thể thấy bên trong khói xanh lúc này xuất hiện ba thân ảnh mơ hồ, đúng là ba người Vương Bảo Nhạc.
Không đợi ba người bớt kinh ngạc thì khói xanh đã nhanh chóng bốc lên, không gió vẫn bay bổng về phía xa, một đường không đếm xỉa gì tới bất kỳ ngọn núi hay biển lửa nào, trực tiếp bay xuyên qua giữa không trung với tốc độ nhanh hơn hẳn ba người Vương Bảo Nhạc rất nhiều. Mà cách hòa vào khói để di chuyển này cũng vượt khỏi tưởng tượng của ba người Vương Bảo Nhạc khiến tâm thần của họ phải rung động.
“Đây là Thương Mang Đạo Cung thật sự ư...”
Trác Nhất Phàm thì thào nói nhỏ. Triệu Nhã Mộng thì vào trạng thái thôi diễn, mặc dù tâm thẫn vẫn còn dao động nhưng cô lại suy xét nguyên lý của Phi Tiên Đài này theo bản năng.
Duy chỉ có Vương Bảo Nhạc là hai mắt sáng ngời, hắn cảm thấy nếu lợi dụng Phi Tiên Đài này thật tốt thì có lẽ... sẽ đi vào bất kỳ cấm chế nào để vơ vét bảo bối.
Mặc dù suy nghĩ của cả ba khác nhau nhưng vẫn rung động trước việc hòa vào khói để di chuyển này. Không nói tốc độ của làn khói này cực nhanh, đã tới mức nghe mà rợn người, Vương Bảo Nhạc thầm ước lượng thì tốc độ này nhanh hơn bản thân mình gấp trăm lần đổ lên. Chỉ riêng mặt đất mà họ nhìn thấy trong quá trình bay cũng đủ khiến cả ba liên tục giật mình, khó mà giảm bớt chấn động trong lòng.
Ba người bay giữa bầu trời như có được một cơ hội hiếm có, không gì sánh bằng để quan sát hơn phân nửa khu vực thân kiếm. Bọn họ thấy được biển lửa không bao phủ toàn bộ nơi này, thậm chí nhiêu nhất chỉ chiếm cứ có năm phần mà thôi, phần còn lại thì tồn tại những vùng đất khác nhau.
Ví như bọn họ đã thấy được không dưới trăm cái hố sâu, phần lớn bên trong những cái hố này đều không có dung nham, dù có thì cũng khó mà lấp đầy được. Bên trong mỗi cái hố sâu dường như cũng phát ra khí tức khủng bố khiến tim của ba người đập thình thịch.
Đồng thời, bọn họ còn nhìn thấy dấu vết của từng loại thuật pháp, thậm chí có vài khu vực còn giữ nguyên dao động thuật pháp, dù ở trong làn khói nhưng họ vẫn cảm giác được nguy cơ cực lớn.
Đây vẫn chưa là gì, chỉ lát sau, trong lúc cả ba đang bay đi thì trong biển lửa bên dưới lại có một bàn tay khổng lồ vươn lên. Bàn tay kia khác với bàn tay mà họ nhìn thấy mấy ngày trước, cái lần này chỉ có bốn ngón tay, nó vươn lên chộp về phía làn khói của ba người nhưng lại chụp hụt. Giống như làn khói này chỉ là một làn khói bình thường, dù bị đánh tan thì cũng có thể ngưng tụ lại trong nháy mắt, tiếp tục bay nhanh đi.
Một màn hữu kinh vô hiểm này khiến cho ba người hoảng sợ tim đập thình thịch nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, dần nhìn thấy một bình nguyên ở bên dưới, cùng với... vô số thi hài trên đó!
Đây... Đây...;
Tròng mắt của Vương Bảo Nhạc như muốn lọt ra ngoài, hô hấp cũng dồn dập hơn, hắn ngơ ngác nhìn bình nguyên bên dưới. Bình nguyên này quá rộng lớn, dù họ đang bay trên trời cũng không thể nhìn thấy điểm cuối của nó, số lượng thi thể ở đây cũng nhiêu đến mức khó mà đếm xuể.
Trong đó, có tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung, cũng có tộc Vị Ương. Rõ ràng hai bên từng diễn ra một trận chiến có một không hai ở nơi này khiến cho nơi đây tràn ngập tử khí, cũng có đủ loại vặn vẹo cực kỳ hỗn loạn, người có tu vi không đủ thì đừng nói là đi vào, e là vừa tới gần thì đã phát điên rồi.
Nhưng nếu thật sự có thể bình yên đi vào thì thu hoạch ở nơi này sẽ lớn đến mức đủ khiến bất kỳ người nào phất lên... Chỉ riêng giá trị của lệnh bài đã khiến Vương Bảo Nhạc khó mà tin nổi, càng không cần nói đến trên chiến trường này còn vô số túi trữ vật.
Trời ạ!
Vương Bảo Nhạc vốn còn cho rằng thu hoạch của mình đã nhiều lắm rồi, nhưng nay mới biết chút thu hoạch ấy thật sự chỉ như muối bỏ bể, chẳng hề đáng kể.
Đồng thời, những địa hình này cũng khiến cho ba người hiểu ra, nếu như không nhờ có Phi Tiên Đài này, chỉ với sức của ba người mà muốn quay về là chuyện không thể.
Đến cả khói xanh của Phi Tiên Đài này cũng phải bay chừng ba ngày, vượt qua phạm vi mà cả ba người không sao ước lượng được. Tuy chưa đến nơi quen thuộc nhưng cả ba lại thấy được một vùng biển đặc thù ở bên dưới.
Đó không phải biển lửa mà là một biển máu. Nó tồn tại bên trong biển lửa nhưng lại chia tách biên giới rõ ràng khiến cho ngọn lửa không cách nào lan vào. Thậm chí, ngay cả khói xanh bay ngang qua nơi này cũng vặn vẹo trở nên mỏng manh hơn, sau đó dàn hạ thấp xuống như bị ảnh hưởng và sắp sửa tan biến khiển ba người
Vương Bảo Nhạc lại hoảng sợ vô cùng, sau khi nhìn kỹ lại thì Triệu Nhã Mộng đột nhiên lên tiếng.
“Trong biển máu đó có một thi thể!”
Đúng là có một thi thể nổi trong biển máu. Bộ thi thể này không tính là khổng lồ gì nhưng vẫn cao hơn người bình thường rất nhiêu, ước chừng hai trượng. Quàn áo trên người vô cùng hoa lệ, đồng thời có thể thấy nó chỉ còn nửa hộp sọ.
Nếu không phải tầm mắt của ba người đủ rõ, sương mù lại bị ảnh hưởng mà hạ xuống thì e là khó mà thấy rõ.
Dù thi thể đã mất đi nửa cái đầu này đã chết nhưng vẫn phát ra khí thế rung chuyển đất trời, ảnh hưởng đến cả khói xanh. Đồng thời, rõ ràng biển máu ở nơi này cũng do nó tạo thành. Sau khi tử vong vẫn có thể tạo thành khí tượng kinh người như thế, đây là nơi kinh khủng nhất mà ba người Vương Bảo Nhạc nhìn thấy trong suốt chặng đường đi trong khói xanh này.
“Tu vi của người này lúc còn sống ít nhất cũng là Hằng Tinh cảnh! Thậm chí là mạnh hơn nữa!!”
Dựa vào kinh nghiệm của mình trong Minh Mộng, Vương Bảo Nhạc đoán ước chừng xong thì tâm thân lại chấn động mãnh liệt. Một phần là do sự cường hãn của đối phương, mặt khác là do hắn nhìn thấy trên cánh tay trái của người này có một ấn ký. Có lẽ, người khác không biết ấn ký này là gì, nhưng theo những tài liệu mà Vương Bảo Nhạc từng xem qua trong Minh Mộng thì những tu sĩ đại năng có thể ngưng tụ ấn trữ vật, mở không gian trong người để giữ đô tùy thân an toàn hơn.
“Người này hẳn là một vị trưởng lão! Tận hai mươi vạn chiến công đấy!”
"filepos0011667695">

Bạn cần đăng nhập để bình luận