Tam Thốn nhân Gian

Chương 784

Chương 784Chương 784
TỚI ĐÁNH TA NÈ!
Nghĩ tới đây, hai mắt Vương Bảo Nhạc lóe ánh tinh mang, tay phải bấm niệm pháp quyết khiến Hình Tiên Chấn Thiên Tráo bên ngoài thân thể phát ra ánh sáng chói lóa. Song chỉ một chớp mắt sau, ánh sáng này đã ảm đạm hẳn đi, trong vài giây, Hình Tiên Chấn Thiên Tráo trở nên gần như trong suốt, cảm giác tồn tại giảm thấp đến cực điểm.
“Năng lực ẩn thân của Hình Tiên Chẩn Thiên Tráo nhà ta đã được thi triển ra rồi đấy!”
Vương Bảo Nhạc đẳng hắng một tiếng, cảm thấy cảnh này hơi quen quen, không khỏi nhớ tới năm xưa mình cũng đã làm một hành động tương tự khi còn ở học Đạo viện Phiêu Miễu.
“Chẳng lẽ trở thành Tổng thống Liên bang chỉ là do ta Lâm đường lạc lối, thực tế ta phải đi buôn mới đúng? Bởi vậy nên Tạ Hải Dương mới nhiệt tình với ta như vậy ư?”
Vương Bảo Nhạc cảm khái từ tận đáy lòng nhưng bước chân thì lại chẳng mảy may dừng lại. Hắn bước đi thoăn thoắt trên chiến trường cực lớn với vô số quân đoàn như một ánh sao băng.
Chỉ chớp mắt sau, Vương Bảo Nhạc đã xông thẳng vào giữa một đám tu sĩ đối địch. Hắn vừa mới vào thì đã có tu sĩ đối địch giết chóc đỏ mắt hung hãn ra tay. Bảy, tám món pháp khí phát ra khí thể sắc bén đáp xuống trước mặt Vương Bảo Nhạc trong tiếng vang 'âm 'âm.
Ngay khi những pháp khí này đáp xuống, trước người Vương Bảo Nhạc đột nhiên xuất hiện từng lớp màng ánh sáng, phải đến hơn hai vạn tầng chồng chất lên nhau với tốc độ cực nhanh. Màng sáng va thẳng vào những món pháp khí kia hệt như chủ động đón đ'âu, tạo nên âm thanh vang rền
tứ phía. Pháp khí rung lên rồi vỡ toang từ bên trong nhưng lại bị phản lực đè ép mặt ngoài không cho vỡ vụn ngay tức khắc. Chúng bị lực phản chấn 170% cuốn ngược lại, bay mãi về trước mặt chủ nhân của chính mình rồi mới đột ngột nổ tung.
Tuy tiếng kêu thảm thiết đau đớn truyền đến từ khắp mọi nơi bị bao phủ bởi âm thanh ầm ĩ trên chiến trường, nhưng hình ảnh bảy tám tu sĩ hộc máu rút lui như bị trọng thương vẫn gây sợ hãi trong một phạm vi nho nhỏ.
Không đợi đám tu sĩ đối địch đang khiếp sợ kịp hành động, Vương Bảo Nhạc đã tiếp tục di chuyển vào trong đám người. Hắn đi đến đâu, những tiếng kêu thảm thiết đớn đau không ngừng truyền ra đến đó. Hắn hệt như một con nhím mình đầy gai, ngươi không đánh hắn, hắn cũng đánh ngươi, mà ngươi đánh hắn thì ngươi chết chắc.
Mới đầu, sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc chỉ mang lại một chút xao động nhỏ bé. Nhưng hắn hùng hổ lao lên trên chiến
trường, đi qua đi lại nhanh thoăn thoắt, gần như tất cả mọi người đều tấn công hắn rồi lại đều kêu thảm rút lui. Ai không dốc hết toàn lực để đánh Vương Bảo Nhạc thì cùng lắm chỉ bị trọng thương, nhưng hễ ai mà dồn sức đánh hắn cho háng thì cơ bản đều ngắc ngoải.
Nếu chỉ như thế thì cũng thôi. Nhưng để táng khí thế cho Hình Tiên Chấn Thiên Tráo đặng sau này tiện bề chào giá cho cao, Vương Bảo Nhạc còn vừa lao hùng hục vừa gào lên rõ to, cứ như sợ người ta không để ý đến hắn vậy.
“Tới đánh ta đi nè, đừng có chạy!”
“Một đám thỏ đế, chạy gì mà chạy, thẳng nào là đàn ông thì đến đánh ta đi này!”
“Đạo hữu, hãy dùng đòn sát thủ mạnh nhất của ngươi mà nện ta đi!”
Giọng nói của Vương Bảo Nhạc vang vọng bốn b'ê, đã thế hắn lại còn lao đi thoăn thoắt làm tiếng gào càng thêm lan rộng. Tiếng gào phối hợp với hành vi của vương
Bảo Nhạc khiến hắn hiện thân trong mắt người khác với dáng vẻ bỉ ổi không bút nào hình dung được...
Thế là dần dà, theo động tĩnh mà Vương Bảo Nhạc gây ra, hắn trở thành một con cá nheo quẫy lên cơn sóng ngày càng lan rộng trên chiến trường... Cuối cùng, dưới tiếng kêu la thảm thiết, tất cả mọi người vừa thấy hắn xuất hiện đã tái mặt chạy mất dép, và làn sóng lớn ấy đương nhiên cũng khiển cường giả đang giao chiến của cả hai bên chú ý.
Chỉ một loáng sau, một lão giả có tu vi Thông Thần đại viên mãn đến từ quân đoàn thứ năm lao thẳng về phía Vương Bảo Nhạc. Trước đó, ông ta giao chiến ở phía xa, không biết tình hình chiến đấu ở chỗ Vương Bảo Nhạc cho nên khi phóng về phía hắn còn hô lên những lời rất kiêu ngạo.
“Chỉ là một tên nhãi Thông Thẫn trung kỳ, ỷ vào một cái Hình Tiên Chấn Thiên Tráo cấp cao mà dám lớn lối như vậy sao? Để
lão phu đây dạy ngươi cách làm người!
Giọng nói của ông ta rền vang trên chiến trường, thân mình thì lao về phía Vương Bảo Nhạc như một ánh sao báng. Thấy lão giả đến gần và nghe những gì ông ta nói, Vương Bảo Nhạc mừng rơn, sợ đối phương đổi ý, bèn mau mắn chủ động vọt tới với tốc độ nhanh đến cực hạn.
Thế là trong chớp mắt, hai người đã va chạm với nhau ở giữa không trung, tiếng rung chuyển vang vọng tứ phía. Lão giả kia trợn tròn hai mắt, não hải chấn động ong ong, hai tay và hai chân nổ tung theo cú rung lắc mãnh liệt của cơ thể, sau đó ngã lộn ngược về phía sau, miệng hộc máu tung tóe, phát ra tiếng kêu la thảm thiết đến mức tất cả những ai nghe và nhìn thấy đều run rẩy chân tay.
Mà Vương Bảo Nhạc chỉ trợn mắt lên nhìn rồi cũng che tay lên ngực kêu rên, thân thể lảo đảo lùi về phía sau, thậm chí Hình Tiên Chấn Thiên Tráo bên ngoài cơ thể dường như cũng sắp sụp đổ.
Tuy trông hơi giả dối, nhưng không phải tất cả mọi người đều phản ứng nhanh. Một vài người đã lập tức tỏ vẻ tham lam với Hình Tiên Chấn Thiên Tráo của Vương Bảo Nhạc, thân thể nhoáng lên một cái, tấn công về phía hắn.
Nhưng chỉ một khoảnh khắc sau, ngay khi bọn họ đến gần, Hình Tiên Chấn Thiên Tráo đang u ám đã lấp lánh trở lại, tiếng vang cùng tiếng kêu hòa quyện vào nhau, bao nhiêu tu sĩ thèm muốn Hình Tiên Chấn Thiên Tráo đều ngã lộn ngược.
“Vô sỉ! Quá vô sỉ!”
Người ta còn chưa kịp mở miệng thì Vương Bảo Nhạc đã dẫn đ'âu la làng, nhưng rõ ràng hiệu quả đã kém đến không thể kém hơn được nữa. Sau đó, dù Vương Bảo Nhạc có giả vờ yếu ớt đến mức nào thì cũng chẳng ai tin. Hắn chỉ đành thở dài một hơi não ruột rồi lại khôi phục dáng vẻ háng hái bừng bừng, làm mọi người xung quanh mắng thầm trong dạ.
Mắng thì mắng nhưng chẳng có cách nào, đánh không đánh được, chỉ có thể tránh né mà thôi... Thể là một lát sau, trên chiến trường xuất hiện một cảnh tượng kì dị. Một đám người đang chém giết hăng say, bỗng Long Nam Tử vừa hô to vừa xông đến, chỉ trong chớp mắt, cả phe địch lẫn phe ta đều rút lui sạch sẽ, thu lại tất cả thần thông...
Vương Bảo Nhạc như một dải phân cách hình người chia tất cả những nơi mình đi qua thành hai nửa, đồng thời bị hết thảy mọi người tránh né y hệt ôn thần. Trên thực tế, dù có là người mình thì cũng phải sợ hết hồn với Vương Bảo Nhạc bọc cái vỏ nhím Hình Tiên Chấn Thiên Tráo, bởi vì Hình Tiên Chấn Thiên Tráo phản kích đâu có phân biệt địch ta.
Vương Bảo Nhạc cũng bó tay. Thấy người xung quanh đều né mình như né tà, hắn đành thở dài ngẩng lên, nhìn về phía hai vị Giả Tiên đang giao chiến nơi chân trời xa, suy nghĩ một lát rồi lao về phía đó.
Hắn còn chưa tới gần, hai vị Giả Tiên đã vác giò chạy thẳng... không đánh nhau nữa.
Bọn họ không phải là kẻ ngốc. Họ nhận ra Vương Bảo Nhạc có gì đó sai sai từ lâu rồi, lại liên tưởng đến tình cảnh không rõ sống chết của Linh Đào Thượng Nhân và mấy câu nói muộn phiên cực điểm của Thủy Vân Đạo Sư trước khi đi thì đã lờ mờ đoán ra đáp án.
“Hèn quá đi mất!”
Vương Bảo Nhạc vỗ trán, muốn khoe Hình Tiên Chấn Thiên Tráo lắm mà chẳng tìm được cơ hội nào. Thế là hắn nhìn bốn phía, cuối cùng ánh mắt găm thẳng vào nơi cao nhất, Xích Long Đạo Nhân và Láng u Tiên Tử đang giao chiến trong tiếng nổ vang trời.
“Không biết Hình Tiên Chấn Thiên Tráo có chơi lại vị Linh Tiên kia không nhỉ!? Trên lý thuyết thì hẳn là được đấy!” Vương Bảo Nhạc nheo mắt đầy kích động, nhưng cuối
cùng lại không làm thế. Không phải hắn không muốn, mà là thời gian kết thúc cuộc thi đấu khiêu chiến đã điểm rồi.
Thi đấu khiêu chiến không phải đánh mãi không ngừng, mà chỉ tiến hành trong hai tiếng đồng hồ thôi. Trong vòng hai tiếng, phe nào chiếm cứ được lãnh địa của đối phương hoặc làm đối phương thần phục thì giành chiến thắng.
Bây giờ, tuy Xích Long Đạo Nhân đã giữ chân Lăng u Tiên Tử, nhưng những người khác vẫn không thể chiếm lĩnh thành công, thể là tiếng chuông vang lên, cuộc chơi kểt thúc.
Không thể không nói tác dụng của Vương Bảo Nhạc mang ý nghĩa cực lớn trong trận chiến này. Nhưng khi cuộc thi đấu kết thúc, không ai để ý thấy trên tế đàn dưới chân nữ tu mặt trứng ngỗng, có mấy phù văn nhỏ bé không bắt mắt đang sáng lấp lánh biển thành ảm đạm.
Mấy phù văn này chính là đòn sát thủ của quân đoàn Báng Phượng, Vương Bảo Nhạc chỉ là một điều bất ngờ, theo kế hoạch ban đầu của họ, đòn sát thủ do mấy phù văn này tạo nên có thể kéo dài đến tận khi cuộc khiêu chiến kết thúc.
Khi cuộc khiêu chiến chấm dứt, các vị cường giả đại năng đang tập trung ánh mắt về phía này đều nhìn Vương Bảo Nhạc đày thâm ý. Bỗng nhiên, giọng nói của lão tổ Chưởng Thiên Hình Tiên Tông vang lên, quanh quẩn trong thiên địa.
“Quân đoàn Băng Phượng không cần khiêu chiến nữa, trực tiếp xếp thứ năm, các quân đoàn khác tiếp tục theo thứ tự.”
“Long Nam Tử, trưa mai ngươi có thể đến bái kiến!”
"filepos0016799407">

Bạn cần đăng nhập để bình luận