Tam Thốn nhân Gian

Chương 702

Chương 702Chương 702
PHÁO ĐÀI MẶT TRĂNG
Thời gian từ từ trôi đi theo dòng suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc, chuyện hắn và Phùng Thu Nhiên tới đây cũng truyền đến tai các tu sĩ Liên bang ở phòng tuyến Sao Kim. Đồng thời, do Đoan Mộc Tước cố ý tuyên truyền nên không chỉ riêng Sao Kim mà gần như tất cả các cư dân của Sao Hỏa và Trái Đất đều biết Vương Bảo Nhạc đã quay về rồi.
Họ cũng biết chuyện tu vi của Vương Bảo Nhạc tấn tháng và Thái thượng Trưởng lão Phùng Thu Nhiên của đạo cung gia nhập chiến tuyến. Tất cả những điều này khiến cho mọi người trong Liên bang phấn chấn, kích động, nhất là trong phòng tuyến Sao Kim.
Những lời nói của Vương Bảo Nhạc trong cảng hàng không cũng truýên ra khắp nơi khiến cho càng ngày càng có nhiều tu sĩ Sao Kim sôi bầu nhiệt huyết, ý chí chiến đấu cũng dâng cao dào dạt.
Mẩy ngày sau khi Vương Bảo Nhạc trở về, liên tục có người đến thám viếng, bất kể là Liên bang bách tử trên cổ kiếm đồng xanh, cố nhân đại thụ, Hứa Tông chủ hay người phụ trách của các thế lực lớn trong Liên bang đều tỏ ý thân thiết trong chuyến thăm viếng, hơn nữa còn rất cung kính.
Nếu như là lúc khác, người quen đọc tự truyện quan lớn như Vương Bảo Nhạc chắc chắn sẽ thuận theo đó mà mở rộng mối quan hệ của mình, nhưng hiện giờ hắn không có tâm trạng để làm việc này. Vậy nên, mấy ngày sau, Vương Bảo Nhạc đã tuyên bố bế quan.
Trong thời gian Vương Bảo Nhạc bế quan thì những trận xung đột quy mô nhỏ cũng diễn ra ngày một thường xuyên hơn. Dưới sự giám sát sít sao của trận pháp hệ Mặt
Trời, tất cả dị tượng đều cho thấy... sự chuẩn bị của đạo cung và tộc Vị Ương đã sắp xong xuôi, cuộc chiến Sao Kim không còn xa nữa.
Cho đến khi Vương Bảo Nhạc bế quan ngày thứ mười, Khổng Đạo hoàn thành nhiệm vụ của bản thân và quay về. Trong số bạn bè và chiến hữu của Vương Bảo Nhạc, hắn là người quay về đầu tiên.
Vừa mới trở về thì hắn lập tức đển gặp Vương Bảo Nhạc, câu đâu tiên mà Khổng Đạo nói sau khi hai người chạm mặt chính là...
“Bảo Nhạc, Trác Nhất Phàm mất tích rồi!”
Nghe vậy, trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên ánh sáng lạnh. Hắn lại hỏi han kĩ càng, biết được ngày đó, trong chiến hạm của tộc Vị Ương ở cổ kiếm đồng xanh, Khổng Đạo trốn vào trong một chiếc thuyền mới thoát khỏi cảnh chém giết, sau đó nhân lúc Du Nhiên Đạo Nhân ra ngoài và sức mạnh ngăn chặn truyền tống của chiến hạm
được nới lỏng mà trốn thoát.
Sau khi trở lại Thương Mang Đạo Cung, tuy rằng không đuổi kịp truýên tống của mấy người Triệu Nhã Mộng, nhưng dựa vào mối quan hệ trong đạo cung, tặng hết tất cả tích góp của mình, Khổng Đạo mới có thể bỏ trốn trước khi Du Nhiên Đạo Nhân trở lại.
“Ta vẫn còn may mắn, lúc trở về thì phòng tuyến Sao Thủy vẫn còn, hơn nữa Tổng thống Đoan Mộc Tước chưa đề ra phương án cho nổ Sao Thủy, nếu không thì...”
Khổng Đạo nói đến đây mà trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
“Sau khi trở về thì ta lập tức đi tìm mấy người Triệu Nhã Mộng, mọi người nói chuyện với nhau thì mới nhận ra không ai nhìn thấy Trác Nhất Phàm. Bây giờ ngươi cũng về rồi, nhưng Trác Nhất Phàm vẫn mất tích, cả anh trai Trác Nhất Tiên của hắn cũng không thấy đâu nữa!”
Khổng Đạo nói xong thì nhìn sang Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc trầm mặc, hồi lâu sau hắn thở dài một tiếng. Nếu như vào lúc không có chiến tranh, cộng với thân phận Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung của hắn thì chuyện tìm người này không hề khó.
Nhưng bây giờ đang ở trong thời kỳ chiến tranh, chuyện này chỉ có thể trông cậy vào số mệnh của chính Trác Nhất Phàm mà thôi. Tuy Vương Bảo Nhạc rất lo lắng, nhưng chỉ đành gác chuyện này sang một bên. Hắn trao đổi với Khổng Đạo một phen, thấy Khổng Đạo mệt mỏi, còn có ám thương nên đưa cho hắn mấy lọ thuốc đựng đầy linh dịch, cả hai cũng chấm dứt cuộc trò chuyện tại đây.
Cùng với việc xung đột giữa tu sĩ Liên bang và đạo cung không ngừng leo thang và dữ dội hơn, sau khi tu chỉnh xong, Khổng Đạo nhanh chóng được sắp xếp ra ngoài thực hiện nhiệm vụ với những người khác. Thực
tế, trong phòng tuyến Sao Kim, những tu sĩ Kểt Đan như Khổng Đạo đều vô cùng bận rộn, có quá nhiêu việc cần bọn họ xử lý.
Bất luận là tiểu đội được phái ra ngoài duy trì trận pháp hay trinh thám và cứu viện đều lấy tu sĩ Kết Đan làm thể lực chính. Cho dù Vương Bảo Nhạc mang về nhiêu công pháp khiến cho không ít tu sĩ bị kẹt ờ Kết Đan đại viên mãn có được cảm ngộ nhưng cho tới hiện nay, trừ Hứa Tông chủ, đại thụ, Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn, Liên bang cũng chỉ có thêm ba tu sĩ Nguyên Anh mà thôi.
Một người là cha của Lý Uyển Nhi, nghị viên trưởng của nghị viên hội, một người khác là tộc lão của Ngũ Thế Thiên Tộc, còn người cuối cùng... không phải là người thuộc bốn đạo viện, cũng không phải là tập đoàn Tam Nguyệt, càng không phải là tông lão của Vũ Hóa Tiên Thiên Tông mà là một người nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nếu như nghĩ kĩ thì nó lại hợp tình hợp lý, đó chính là... cha của Lâm Thiên Hạo, Thành chủ thành Phiêu Miễu, Lâm Hữu!
vốn Lâm Hữu chỉ là một trong số rất nhiêu nghị viên, tuy rằng hắn là một nhân vật lớn trong Liên bang, đứng đầu một thành. Xét cho cùng, hắn vẫn thiếu chút trọng lượng, nhưng từ thời khắc đột phá kia, tẩt cả mọi thứ đều thay đổi, không còn ai dám phớt lờ một nghị viên vừa trẻ tuổi vừa có tư chất kinh người như thế nữa.
Đặc biệt là bản thân Lâm Hữu cũng có điểm độc đáo khi đối nhân xử thế, còn được cha của Lý Uyển Nhi cất nhắc làm phó nghị trưởng của nghị viên hội, quýên cao chức trọng. Ngay cả địa vị của thành Phiêu Miễu và các đệ tử ở đó đều được nâng cao lên nhiêu.
Tính cả Lâm Hữu và Vương Bảo Nhạc, Liên bang tổng cộng có tám Nguyên Anh, trong đó phòng tuyến Sao Kim có nám người, ba người còn lại một người bảo vệ Trái Đất, hai người đóng quân ở Sao Hỏa, lúc này đang làm hộ pháp cho Vực chủ Sao Hỏa bế quan táng tốc tu hành. Cứ như vậy, vai trò của Kết Đan tự nhiên sẽ táng lên.
Không chỉ Khổng Đạo, tất cả các tu sĩ Kểt Đan khác đều vô cùng bận rộn, ví dụ như Triệu Nhã Mộng. Cho dù có thân phận không tầm thường cũng phải đi thực hiện nhiệm vụ, thỉnh thoảng có thể truyền âm với Vương Bảo Nhạc, cho đến giờ vẫn chưa quay về.
Đến cả Vương Bảo Nhạc cũng không thể cứ bế quan mãi được. Sau khi Khổng Đạo rời đi không lâu, Vương Bảo Nhạc cũng đi thực hiện nhiệm vụ mà Lý Hành Văn và Đoan Mộc Tước cùng sắp xếp.
“Đi đển Mặt Trăng, hộ tống nó... đến phòng tuyến Sao Kim!”
Mặt Tráng là một tồn tại như vệ tinh của Trái Đẩt, với khoa học kỹ thuật ngày nay, người ta đã xây xong cán cứ hoàn thiện trên đó từ lâu. Ngoài việc được võ trang mạnh mẽ ra, căn cứ còn có thể thay đổi quỹ đạo Mặt Trăng, tung hoành trong vũ trụ tựa như một pháo đài chiến tinh.
Kế hoạch ban đâu là dùng Mặt Trăng như trợ lực cho Sao Hỏa lúc chiến đấu, nhưng sau khi thương lượng, Đoan Mộc Tước và Lý Hành Văn vẫn quyết định phát động nó sớm hơn, hỗ trợ cho cuộc chiến Sao Kim.
Tuy ràng nhiệm vụ này có ý nghĩa vô cùng trọng đại nhưng thật ra lại không nguy hiềm. Cho dù quãng đường từ Mặt Tráng đến Sao Kim cũng rất xa, nhưng lại nằm trong phạm vi trận pháp hệ Mặt Trời, về cơ bản sẽ không gặp phải uy hiếp và ngăn cản từ phía đạo cung.
Sở dĩ để cho Vương Bảo Nhạc đi hộ tống cũng là bởi vì chuyện này có ý nghĩa tiêu biểu. Cho dù chỉ là nói miệng nhưng tự tay điêu khiển Mặt Trăng rời khỏi quỹ đạo của Trái Đất để tham chiến cũng khiến cho dân chúng kích động, về mặt thị giác, để cho họ tận mắt chứng kiến Mặt Trăng rời đi, điều này sẽ khiến cho uy vọng của Vương Bảo Nhạc tăng cao hơn.
Vương Bảo Nhạc cũng không từ chối chuyện này, tuy rằng hắn nghĩ với chiến lực của mình thì có thể hoàn thành nhiệm vụ khó khăn hơn. Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn còn một kế hoạch muốn thử khi đến Mặt Trăng, vì thế sau khi nhận được nhiệm vụ, hắn không hề trễ nải, lập tức lên chiến hạm của Liên bang, dẫn theo hàng nghìn tu sĩ Liên bang lập tức xuất phát.
Tốc độ của chiến hạm Liên bang không hề chậm, nhất là khi được trận pháp hệ Mặt Trời táng cường. Nám sáu ngày sau, cuối cùng chiến hạm cũng đến gần phạm vi Trái Đất, đáp xuống căn cứ trên Mặt Trăng.
Đợi hắn tại nơi đây là các tu sĩ cấp cao của tất cả các thế lực trên căn cứ Mặt Tráng, bọn họ đã nhận được mệnh lệnh từ lâu. Bắt đầu từ bây giờ, tất cả sẽ nghe theo sắp xếp của Vương Bảo Nhạc, quyền chỉ huy toàn bộ căn cứ Mặt Trăng đều được giao cho Vương Bảo Nhạc.
Tuy ràng các thế lực đều thừa nhận nhưng vẫn có cao tầng của một số thế lực cá biệt
cảm thấy bất mãn với lệnh chuyển quýên lực mang tính cưỡng chế này. Cho dù họ đã nghe nói chuyện Vương Bảo Nhạc tấn thăng lên Nguyên Anh nhưng một phần là do chưa được tự trải nghiệm nên trong lòng không có áp lực, một mặt là do lối suy nghĩ cố hữu khiến trong lòng của bọn họ vẫn còn tồn tại lối suy nghĩ thân phận vượt trội hơn tu vi, tuy không công khai chống đối nhưng tâm tư không phối hợp thì vẫn có.
Thể nhưng... vào khoảnh khắc khi chiến hạm giá lâm, Vương Bảo Nhạc bước xuống, tất cả những suy nghĩ này đều biến mất. Thật ra... Vương Bảo Nhạc là người hiểu rõ suy nghĩ của mấy lão già Liên bang, hắn sẽ không để họ có bất cứ cơ hội không phối hợp nào. Ngay khi bước ra khỏi chiến hạm, Đế Khải liên huyễn hóa trên người hắn, phối hợp với khí thế của Tinh Thẫn Nguyên Anh, sự quỷ dị của Minh Yểm Chi Mục và cả sát khí giết chóc ngàn vạn của Vương Bảo Nhạc đều xuất hiện. Sự bùng nổ trong một tích tắc đó ập về phía Mặt
Tráng giống như cuồng phong bão táp, sóng biển thét gào.
“Chắc hẳn các ngươi đều biết bổn tọa, nếu đã vậy thì ta sẽ bỏ qua phần giới thiệu. Bắt đầu từ bây giờ, dù các ngươi có thân phận gì, suy nghĩ gì, hãy thu hết tất cả lại cho bổn tọa, bắt buộc phải hoàn thành mệnh lệnh của ta, nếu không... giết không tha!”
Vương Bảo Nhạc vừa bước xuống chiến hạm, vừa bình tĩnh nói, giọng của hắn không lớn nhưng do có khí thế cực lớn nên nó giống như sấm sét đánh vào tâm thần của mỗi một tu sĩ có mặt tại đây, khiển cho tất cả mọi người trên Mặt Tráng đều hít thở dồn dập, nhìn Vương Bảo Nhạc mình mặc Đế Khải tựa như ma thần kia mà trong lòng chấn động giữa khí thế lan tràn. Tất cả vội vàng cất hết tất cả tâm tư, sợ hãi cúi đầu, cung kính đáp lời.
“Tuân mệnh!”
Dưới những cái vái chào cung kính của mọi người, Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu
nhìn vị trí cự thi lớn trên Mặt Tráng ngủ say trước đây, dần híp mắt lại.
Dường như khí thế của Vương Bảo Nhạc quá cường đại khiến cho cự thi đang ngủ say kia có cảm ứng. Gân như ngay khi hắn nhìn, mặt đất trên Mặt Trăng chấn động, loáng thoáng nghe thấy một tiếng kêu gào không giống tiếng người vang lên từ chỗ cự thi đang ngủ say kia.
"filepos0015067914">

Bạn cần đăng nhập để bình luận