Tam Thốn nhân Gian

Chương 684

Chương 684Chương 684
LỰA CHỌN CỦA ĐỘC CÔ LÂM

Trong các hành tinh của hệ Mặt Trời, Sao Thủy gần như không có tầng khí quyển nên sẽ không khiến ánh sáng tán xạ. Thế nên, thoạt nhìn bàu trời của Sao Thủy cũng không phải xanh thẳm như Mặt Trời, ngoại trừ Mặt Trời và một vài ngôi sao ra thì chỉ đen kịt một màu giống như ánh đèn đường trong đêm tối vậy. Bản thân nó rất sáng, nơi nó chiếu tới cũng sáng rực, nhưng bầu trời thì vẫn tối đen.
Dù là vậy, nhưng Sao Thủy trước kia cũng có không ít nguồn chiếu sáng. Do xây dựng truyền tống trận nên Liên bang đã tiến hành cải tạo cực kì phức tạp cho Sao Thủy. Dù là mục tiêu đưa người lên Mặt Trời hay phạm vi bao phủ của trận pháp hệ Mặt
Trời đều khiến cho Sao Thủy của mấy năm gần đây được xây dựng thành một căn cứ.
Chẳng qua bây giờ... cán cứ xưa nay đã trở thành một đống đổ nát. Ngoại trừ Mặt Trời ra, gần như mọi nguồn sáng nhân tạo đều đã bị tiêu diệt, khắp nơi trên mặt đất cũng tràn ngập cảnh tượng khói lửa. Thậm chí, còn có thể thấy vài khe nứt khổng lồ vẳn vện trên bề mặt Sao Thủy, mà nơi này cũng không còn thấy bóng dáng tu sĩ Liên bang đâu nữa.
Nơi đây đã trở thành cán cứ của đại quân tu sĩ Thương Mang Đạo Cung thống lĩnh.
Nhất là sau khi từng quả bom Phản Linh được đào ra, tu sĩ của Thương Mang Đạo Cung lại bố trí thêm trận pháp, trùng kiến lại Sao Thủy. Ngoại trừ đống đổ nát và những khe nứt kia thì thứ bắt mắt nhất chính là từng quả cầu thịt khổng Lô.
Những quả cầu thịt này đều có kích thước chừng trám trượng, giống như một đống u nhọt mọc ra trên Sao Thủy. Chúng cứ ngọ nguậy như có thứ gì đó đang giãy giụa bên
trong. Nó phát ra từng đợt dao động linh lực, tạo thành một thứ giống với đường truyền mạng bao trùm toàn bộ bề mặt Sao Thủy.
Đồng thời, trong tinh không bên ngoài Sao Thủy còn có vô số vật thể màu đen trông như bướu lạc đà. Chúng chính là chiến hạm có thể vượt qua vũ trụ đặc biệt của Thương Mang Đạo Cung.
Những chiến hạm này vốn đều bị gác qua một bên do cổ kiếm đồng xanh bị phong ấn, nhưng hôm nay chiến tranh diễn ra, tất cả đều được khởi động theo lệnh của Du Nhiên Đạo Nhân.
Số lượng chiến hạm vô cùng nhiêu, không dưới mười vạn chiếc bay vòng quanh Sao Thủy, đồng thời cũng có nhiêu đội lên đường vượt qua vũ trụ.
Những thứ đó vẫn không là gì hết, thứ chính thức khiến toàn bộ Sao Thủy rung chuyển, thậm chí làm cho tu sĩ Thương Mang Đạo Cung cũng cảm thấy sợ hãi
chính là... chiến hạm của tộc Vị ương.
Lúc này, chiếc chiến hạm khủng bố do ba vòng tròn khổng Lô tạo thành kia đang lơ lửng trên bầu trời Sao Thủy. Ở giữa chiến hạm, nơi có tể đàn chính lại có một cột sáng chừng mấy ngàn trượng nối liên với mặt đất.
Tiếng nổ mạnh liên tục bộc phát từ đó giống như đang rút năng lượng khiển cho Sao Thủy rung chuyển, còn ánh sáng bên ngoài chiến hạm tộc Vị Ương lại bừng lên như đang sửa chữa.
Trên mặt đất, do cột sáng quá chói nên khiến người ta không thể nhìn rõ bên trong. Đồng thời, dao động do nó phát ra cũng khiến phạm vi mười vạn dặm xung quanh đều bị bao phủ, không ai có thể bước vào.
Nhìn từ phía xa, dù là chiến hạm tộc Vị Ương hay cột sáng này cùng với mặt đất vẫn luôn rung chuyển đã khiến cho tất cả những kẻ nhìn thấy không khỏi sinh ra cảm giác nặng nề.
Trận chiến hơn một tháng này, dù Liên bang đã thất bại rút lui, không thể hoàn thành việc tự hủy của Sao Thủy, nhưng sự chuẩn bị và phản kháng của Liên bang, nhất là phàn phát huy của bom Phản Linh vẫn khiến cho đám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung vốn đang tràn đây tự tin gặp phải đả kích cực lớn. Thái độ của họ dành cho Liên bang cũng thay đổi rất nhiêu.
Đồng thời, cũng không phải là không ai nhìn ra vấn đề, nhưng... Sự trấn áp của Du Nhiên Đạo Nhân cùng với áp lực tới từ chiến hạm vẫn khiến cho tất cả những người sinh lòng nghi vấn hoặc là chết, hoặc là chọn cách cam chịu.
Độc Cô Lâm cũng là một trong số đó!
Ngoài ra, càng ngày càng có nhiêu đệ tử Thương Mang Đạo Cung chấp nhận trận chiến này giống như cảm nhận được giá trị tồn tại của mình trong trận chiến tranh này, cảm nhận được khoái cảm khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thông qua việc cướp đoạt. Dù sao thì ngoài bom Phản Linh
khiến bọn họ thấy sợ ra thì những tu sĩ Liên bang mà họ gặp phải đều yếu đến mức không đỡ nổi một kích.
Giết người, gian dâm, bắt người cướp của các kiểu đều có thể mặc sức mà làm. Tất cả những việc đó cũng kích thích cái ác và dục vọng ở sâu trong bản tính của bọn chúng bừng lên như liệt hỏa trong một tháng chiến tranh này.
Đương nhiên, trong việc này cũng có sự giúp sức của Du Nhiên Đạo Nhân. Những việc ông ta làm rất đơn giản, ấy chính là... ban bố đồi điểm chiến công, lấy vô số đồ dự trữ của Thương Mang Đạo Cung và bảo vật của cổ kiếm đồng xanh để kích thích tu sĩ đạo cung.
Dù sao thì đúng cũng được, sai cũng thể, đã có người phụ trách thì dù có làm sai cũng có thể đẩy trách nhiệm, lại không phải đối mặt với đồng bào của mình, bọn họ đương nhiên sẽ không vì thế mà từ bỏ tham niệm và đồ đao.
Cho nên, đến nay thì trận chiến tranh này đã không cần Du Nhiên Đạo Nhân thúc đẩy và tẩy não nữa. Thứ ông ta cần làm là thông qua cướp đoạt để giành lấy tài nguyên hòng sửa chữa chiến hạm tộc Vị Ương.
Trước kia, Vương Bảo Nhạc tự nổ Đế Khải đã dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, dù là nước ao lúc trước hay những đường ống khổng lồ kia đều bị hủy khiển cho chiến hạm tộc Vị Ương bị hư hỏng nặng. Sau đó, trong quá trình trấn áp bom Phản Linh lại bị ảnh hưởng Tân nữa nên Du Nhiên Đạo Nhân cũng không phái người đuổi theo khi Liên bang rút lui. ông ta phải tranh thủ thời gian để sửa chữa chiến hạm.
Còn những việc vặt vãnh khác, trong lúc chiến hạm chưa sửa chữa xong, Du Nhiên Đạo Nhân đều giao cho Diệt Liệt Tử tiến hành. Diệt Liệt Tử bị Du Nhiên Đạo Nhân hoàn toàn điêu khiển, tất cả ý chí đều bị trấn áp nên có thể chấp hành nhiệm vụ triệt để hơn.
Đồng thời, còn có những tộc Vị ương mượn thân phận đạo cung khác tự động trở thành kẻ cầm đàu, dẫn đội tiến hành thúc đẩy chiến tranh. Có thể nói, Sao Thủy hôm nay đã trở thành căn cứ của Thương Mang Đạo Cung, đồng thời cũng đang súc thế cho trận chiến tranh tiêu diệt phòng tuyến Sao Kim tiếp theo.
Trong lúc đủ loại bố trí này đang tiến hành, ở phía Tây Bắc của cán cứ, bên ngoài truyền tống trận kết nối với cổ kiếm đồng xanh có hơn mười tu sĩ đạo cung đang khoanh chân đả tọa.
Tu vi của những người này đều là Kết Đan, chỉ có một vị tu sĩ mặc giáp đen ngồi ở phía xa là tu vi Nguyên Anh. Bọn họ chính là tu sĩ Thương Mang Đạo Cung phụ trách bảo vệ truyền tống trận.
Ngoại trừ người cầm đầu đang nhắm mắt ra thì những người thủ hộ khác ở đây đều ngồi gần nhau, thoạt nhìn giống như đang đả tọa, nhưng thực tế là đang thấp giọng nói chuyện với nhau, trên mặt đầy vẻ hâm mộ và ghen tỵ.
“Nghe tin gì chưa, hôm qua lại có một người tích lũy đủ chiến công để đổi lấy Kết Anh đan đấy.”
“Aiz, cả tháng nay đã có ba mươi bảy người đổi được Kết Anh đan rồi, cũng không biết khi nào chúng ta mới có thể để dành đủ chiến công nữa. Hơn nữa, mấy hôm trước, ta thấy tên Trần Lư Tử kia cướp được vài cái lô đỉnh thượng hạng... Tư thái, dung mạo lẫn tư chất đều là thượng đẳng cả!”
“Chết tiệt, chúng ta thì phải chôn chân ở đây suốt, không thể đi giết đám Liên bang thấp kém kia, kiểu này thì tích lũy chiến công kiểu gì được chứ? Chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta bước lên cao. Hơn nữa, đám Liên bang thấp kém này cũng dễ giết chẳng khác gì án cháo cả!”
Đám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung này thấp giọng thì thào với nhau, không hề sợ bị tu sĩ giáp đen cầm đầu nghe thấy, giống như bọn họ đang cố gắng muốn cho tu sĩ giáp đen nọ nghe thấy và cảm nhận được sự bất mãn của họ.
Ở Thương Mang Đạo Cung trước kia rất ít khi xuất hiện chuyện thể này, nhưng trong hoàn cảnh bây giờ thì bọn họ cũng dần quen.
Tiếng bàn tán của bọn họ cũng truyền vào trong tai của tu sĩ giáp đen nọ khiển hắn dần mở mắt ra, trong mắt ánh lên tia sáng âm trầm.
Nếu như Vương Bảo Nhạc ở đây thì nhất định sẽ nhận ra tu sĩ giáp đen này đúng là đệ tử Độc Cô Lâm mà Diệt Liệt Tử xem trọng nhất.
Nghe đám thủ hạ của mình bàn tán như vậy, Độc Cô Lâm chỉ biết im lặng. Trong lòng hắn cũng biết rõ sự quỷ dị và một phàn tin tức về trận chiến này, nhưng lại
không thể làm được gì nên trong vòng hơn một tháng này hắn đã trở nên trầm mặc, ít nói hơn. Ngoài mặt Độc Cô Lâm vẫn là đệ tử của Diệt Liệt Tử nên dù hắn không chọn cách ra tiên tuyến thì cũng không ai dám nói gì khiến cho hắn có thề tránh khỏi nhiêu phiên toái, chọn nhiệm vụ bảo vệ truyền tống trận này.
Nhưng hôm nay, đám thủ hạ trước kia của hắn cũng nhiều Lân đưa ra nghi vấn, thậm chí hắn cũng để ý thấy đám thủ hạ này phần lớn đều lén lút ra ngoài giết chóc để thu hoạch chiến công. Độc Cô Lâm hiểu rõ, chẳng bao lâu nữa thì tất cả mọi người trong Thương Mang Đạo Cung sẽ mất hết lý trí, chẳng phân thị phi, chỉ biết truy cầu lợi ích cá nhân trong trận chiến này mà thôi.
“Thu Nhiên trưởng lão, ngài đã chết thật rồi ư? Các lão tổ có còn sống hay không? Liệu họ có kịp tỉnh lại hay không? cả Vương Bảo Nhạc nữa... Chẳng lẽ Thương Mang Đạo Cung ta thật sự không thể thay đổi cục diện tu hú chiếm ổ này hay sao!”
Trong lòng Độc Cô Lâm cảm thấy đắng chát. Hắn dần cúi đầu, sau đó chợt giật mình nhìn về phía trận pháp ở bên cạnh.
Ngay khi hắn nhìn qua, bên trong trận pháp đột nhiên phát sáng. Ban đầu ánh sáng này hãy còn yếu ớt, nhưng chỉ chớp mắt đã sáng rực lên, lan ra khắp cả trận pháp.
Độc Cô Lâm loáng thoáng nhìn thấy gì đó, hai mắt của hắn mở to với vẻ không dám tin. Lúc này, đám thủ hạ của hắn cũng đã nhận ra biến hóa trong truyền tống trận nên lũ lượt nhìn qua.
Thực tế, trong vòng một tháng này, truyền tống trận gần như không hề mở ra. Điêu này khiến cho đám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung nọ cảm thấy tò mò với thân phận của người đang đến.
Nhưng hạn chế tu vi khiến bọn họ khó mà nhìn rõ thân ảnh đang nhanh chóng ngưng tụ ra giữa cột sáng truyền tống. Mà Độc Cô Lâm bên này sau giây phút kinh ngạc thì
nhanh chóng nheo mắt lại, không biết hán nghĩ gì mà lại đột nhiên lên tiếng.
“Là trưởng lão Nguyên Anh ở lại đạo cung đến đây, chẳng phải các ngươi muốn ra tiên tuyết giết tu sĩ Liên bang kiếm chiến công à, còn không mau qua đó bái kiến, nhân cơ hội đưa ra yêu cầu xin được chiến đấu. Nếu họ đồng ý đưa các ngươi theo thì ta sẽ không ngán cản tiền đồ của các ngươi!”
Đám tu sĩ Kết Đan ở xung quanh vừa nghe vậy thì đều giật mình kinh ngạc, ngoại trừ hai tên có phần kĩ tính nên thoáng chần chừ ra, những tu sĩ Thương Mang Đạo Cung khác nghe vậy thì đều rảo bước chạy tới mép trận pháp. Tất cả đều ôm quyền, cung kính lên tiếng với hai thân ảnh một lớn một nhỏ đang nhanh chóng ngưng tụ ra trong trận pháp.
“Bái kiến...”
Nhưng bọn chúng còn chưa nói xong, gân như ngay khi thốt ra được hai chữ thì lại có
ánh sáng đỏ bỗng nhiên lóe lên ở trong truyền tống trận. Từng sợi kinh mạch dài hẹp màu đỏ bắn ra như mũi tên. Tất cả diễn ra quá nhanh nên đám tu sĩ Thương Mang Đạo Cung đang cúi đầu bái kiến căn bản không kịp tránh né và cảnh báo gì thì đã bị những sợi kinh mạch kia đâm xuyên qua mi tâm.
Thậm chí, bọn chúng còn chẳng kịp kêu rên tiếng nào thì đã tắt thở bỏ mạng.
Hai tu sĩ đã khựng bước trước đó nay cũng tái mặt toan rút lui nhưng vẫn muộn một bước. Ánh mắt của Độc Cô Lâm sáng quắc lên, cũng không rõ hắn đã dùng thần thông gì mà thân thể của hai tên tu sĩ đó chấn động một cái, không thể nào tránh né như đã bị định thân. Chỉ trong nháy mắt đã bị hai sợi kinh mạch màu đỏ bắn ra từ trong truyền tống trận đâm xuyên qua mi tâm.
Độc Cô Lâm không nhìn những thi thể xung quanh, hắn nhìn thật kĩ những sợi kinh mạch quen thuộc do từng giao thủ khi xưa. Sau đó dần đứng lên, tay phải lấy thẻ
ngọc cảnh báo ra, giữ nó ở trạng thái nửa bóp. Đồng thời, hai mắt của hắn cũng sáng quắc lên, khoan thai lên tiếng bái kiến hai đạo thân ảnh đã hoàn toàn xuất hiện trong truyền tống trận.
“Đệ tử Độc Cô Lâm, bái kiến vương trưởng lão, Thu Nhiên trưởng lão!”
"filepos0014692543">

Bạn cần đăng nhập để bình luận