Tam Thốn nhân Gian

Chương 337

Chương 337Chương 337
ĐẠI THÙ
TỐC độ của đứa bé trai này rất nhanh nhưng ở mặt giành án thì con lừa này luôn bộc phát tốc độ cực kỳ kinh người, nhất là nó lại cảm giác được thức ăn đang lướt qua bên cạnh để bay đến chỗ chủ nhân, điêu này khiến nó sốt ruột, không thể nhịn được nữa.
Theo nó thấy, kẻ địch lớn nhất của nó trong cuộc đời này chính là Vương Bảo Nhạc, đối phương chẳng cho mình án no bao giờ, thậm chí bây giờ còn giành đồ ăn với mình.
Quá đáng nhất là cái thứ đồ ăn đang bay tới lại lờ mình để nhào vào lòng chủ nhân nên con lừa không phục và không cam lòng, quay đầu lại táp một cú thật mạnh!
Cú táp này quá bất ngờ, chẳng những Vương Bảo Nhạc không thể ngờ, mà cả đứa bé trai với vẻ mặt lạnh lùng kiêu ngạo không ai nhìn thấy kia có nằm mơ cũng không ngờ con lừa trông đẫn đần chỉ biết cắm đầu án cỏ này lại cắn mình.
Thậm chí, nó còn không dám tin khi nhận ra đối phương có thể nhìn thấy mình. Điêu khiến nó ngơ ngác và sợ hãi nhất chính là con lừa này táp quá nhanh và bất ngờ, trực tiếp ngoạm lấy cánh tay phải của nó.
Rắc một tiếng, bé trai phát ra tiếng hét thảm mà không ai nghe thấy, nửa cánh tay của nó đã bị con lừa kia cắn đứt, lúc này lại có màu đỏ mà người thường không thể nhìn thấy bắn ra, bé trai kia tái mặt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ và không dám tin, cứ như từ khi sinh ra đến giờ nó không thể ngờ là lại có lúc mình bị cắn thế này!!
Thấy con lừa lại muốn cắn thêm một cái, bé trai hoảng sợ lùi lại thật nhanh, lúc này mới tránh được cú táp thứ hai của con lừa.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc không phát hiện bé trai kia nhưng thấy con lừa đó đột nhiên quay đâu táp mạnh như vậy thì không khỏi kinh ngạc, vội tới kiểm tra nhưng lại không có phát hiện gì.
Con lừa đưa lưng về phía Vương Bảo Nhạc, trong mắt đẫy vẻ đắc ý và mừng rỡ vì đồ án không bị Vương Bảo Nhạc cướp mất, sau đó quẫy đuôi nhai nửa cánh tay trong miệng thật nhanh rồi nuốt xuống.
Trong lúc nhai nuốt, nó đột nhiên mở to hai mắt đầy ngỡ ngàng, sau đó hai mắt đỏ rực lên đầy điên cuồng rồi quay đầu tìm kiếm xung quanh.
Đây đúng là thứ ngon nhất mà nó được án từ trước đến giờ!!
“Táp cái gì mà táp! Tập trung ăn cỏ đi!”
Vương Bảo Nhạc thấy con lừa dừng lại thì trừng nó một cái, dưới sức uy hiếp của hắn, con lừa hít sâu một hơi đầy tiếc nuối vì không tìm được đồ ăn kia nữa nên nó quay đầu lại nhìn Vương Bảo Nhạc bàng ánh mắt vô số tội, đành ủ rũ ăn cỏ tiếp.
Tuy rằng cỏ này cũng rất ngon nhưng so với thứ khi nãy thì chẳng khác gì nhai sáp cả, nhưng nó thật sự rất đói nên tốc độ ăn vẫn cực kỳ nhanh...
Nhưng ánh mắt của nó khi nãy khiến Vương Bảo Nhạc nghi ngờ nhiều hơn. Hắn đã hiểu thừa cái con lừa này, bình thường nó chẳng bao giờ lộ ra ánh mắt ấy cả, trừ khi là lén án cái gì hoặc phạm phải sai lầm nào mà mình không biết thì mới ra vẻ mình rất ngây thơ vô tội kiểu bịt tai trộm chuông thế này.
“Không đúng, Cút Đi này, có phải mày đã lén tao ăn cái gì rồi không?” Vương Bảo Nhạc nghi hoặc nhìn nó.
Hắn vừa hỏi xong thì con lừa lập tức căng thẳng thấy rõ, vội quay đầu lại ra vẻ ngây thơ con nai tơ, kiểu giấu đầu hở đuôi này khiến cho Vương Bảo Nhạc càng xác định hơn, nhưng hắn tìm mãi mà chẳng thấy gì cả nên lại trừng con lừa một cái nữa rồi mới dắt nó đi thẳng tới.
Thấy Vương Bảo Nhạc không phát hiện gì, con lừa lập tức vui vẻ, đi được vài bước lại hí hửng kêu to. Cứ thế, trong sự tò mò lẫn đau đầu của Vương Bảo Nhạc, một người một lừa lại tiếp tục đi xa.
Sau khi bóng dáng cả hai biến mất trên lối đi đã bị gặm sạch sẽ, thân ảnh của bé trai màu đỏ khi nãy mới từ từ hiện ra ở nơi mà họ vừa đứng.
Có điêu, lúc này nó không còn ngạo nghễ như trước nữa mà phải thở hồng hộc, đồng thời trên mặt còn mang theo vẻ thù hận và sợ hãi, cánh tay phải cũng bị đứt...
Nó nghiến ráng nghiến lợi muốn đuổi theo nhưng khi nhìn cánh tay phải bị cắn đứt của mình thì nó lại run lên. Sau khi phân vân một lúc thì cắn ráng trừng mắt nhìn theo với vẻ tức tối và cám hận nhưng lại không dám đuổi theo, chỉ đành buồn bực đổi hướng.
Nếu như nhìn kỹ thì ánh mắt căm hận của nó không phải dành cho Vương Bảo Nhạc mà là con lừa nọ... Rõ ràng, thù này rất lớn.
Vương Bảo Nhạc không biết gì cả nên cũng chẳng nghĩ về vẻ cổ quái của con lừa nữa. Bọn họ một đường đi tới, cỏ máu ít dằn đi, mãi cho đến khi nó biến mất hẳn. Phía trước lại có ánh sáng đỏ đậm hơn, thậm chí còn có tiếng nổ giao chiến, thân thể con lừa run rẩy một cái, lại đột phá lên đến Chân Tức tầng bốn.
Vương Bảo Nhạc cũng đã câm nín, thấy con lừa này cứ án xong là đột phá rồi nên chẳng để ý làm gì. Hắn cứ đi thẳng tới trước, chẳng mấy chốc đã đến điểm cuối của lối đi. Tuy bản thân không tự mình bước vào nhưng thông qua thị giác của đàn muỗi bay ở phía trước, Vương Bảo Nhạc lập tức nhìn thấy phía cuối là một cái hang động khổng lồ!
Trong hang động này tràn ngập ánh sáng đỏ, ánh đỏ ở nơi này cực kỳ rực rỡ, lan khắp bốn phương, bởi vì nó có hơn trám nguồn sáng!
Trong vách tường và trên đỉnh của hang động này lại mọc ra hơn trám viên thịt, mỗi viên thịt đều chừng hai ba thước, chúng chính là nguồn sáng đó.
Nếu như nhìn kỹ thì có thể thấy bên trong những viên thịt này có một đám tu sĩ, bọn họ nằm im nhắm chặt hai mắt giống như đang bị mấy viên thịt này hấp thu sinh mạng vậy.
cảnh tượng này khiến Vương Bảo Nhạc lập tức giật mình, trong lòng dậy sóng bởi vì hắn lập tức liên tưởng đến cảnh đại thụ đồng hóa tu sĩ lúc ở bồn địa Coron.
Thật sự là quá giống!
“Đại Thụ muốn làm phản à?”
Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt toan lùi lại theo bản năng, lúc này hắn cũng thấy đại thụ đang giao chiến với một cái xác khổng lồ cao chừng mười trượng, tiếng nổ hắn nghe thấy lúc nãy chính là do họ tạo ra.
Không chỉ mình đại thụ, cả Tràn Phong cũng ở bên cạnh liên thủ với hắn chống lại cái xác kia. Bản thân cái xác đó lại da dày thịt béo, dù đã bị hư thối nhưng vẫn có được khả năng phòng hộ vô cùng kinh người, lúc há miệng lại phun ra vô số khói độc khiến cho đại thụ và Trần Phong không thể không lùi lại. Đại thụ thì giận dữ vô cùng, mắt lóe hàn quang, bộc phát sát khí.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, không bỏ chạy ngay mà cân nhắc thả đàn muỗi ra cho chúng nó bay thẳng đến chỗ mấy viên thịt kia, cố gắng đốt rồi xé rách nhưng hiệu quả chẳng được tốt lắm.
Cùng đường, Vương Bảo Nhạc chỉ có thể khống chế chúng nó nhanh chóng tìm kiếm, chẳng bao lâu sau hai mắt hân đã sáng bừng lên, thấy được bóng dáng của Lâm Thiên Hạo trong một viên thịt ở vách tường bên phải!!
Có vẻ như hắn rất suy yếu, sắp chết đến nơi, nếu muộn chút nữa thì e là khó mà xoay chuyển tình thể.
“Liêu mạng thôi, đến cũng đến rồi, sợ con khỉ gì!”
Vương Bảo Nhạc cắn răng một cái, đột nhiên bộc phát tốc độ, thân thể lập tức bay vào trong hang động đó. Hắn không nhìn hai phe đang chiến đấu mà chạy thẳng tới chỗ Lâm Thiên Hạo.
Trong lúc phóng tới hắn còn bộc phát hết toàn bộ tu vi, dồn hết sức vào Pháp Binh trong tay khiến cho chiến đao màu đen lập tức phát ra gió lốc màu đen và hư ảnh cá sấu, tất cả hợp lại tạo thành một đao mang màu đen khổng lồ, khí thế xem như đỉnh cấp trong Trúc Cơ, chém thẳng lên viên thịt chứa Lâm Thiên Hạo.
Tiếng nổ mạng vang vọng khắp nơi, viên thịt cứng rắn này không thể chống nổi một đao của Vương Bảo Nhạc nên lập tức nổ tung.
Vương Bảo Nhạc cũng dùng sức đúng mực nên viên thịt phát nổ nhưng Lâm Thiên Hạo ở bên trong không hề bị gì!
"filepos0007774082">

Bạn cần đăng nhập để bình luận