Tam Thốn nhân Gian

Chương 461

Chương 461Chương 461
BIẾN MỘNG THÀNH THẬT
Minh Tông cổ xưa có quá nhiêu thần thông và đạo pháp khó lường, ví như Minh Mộng chi pháp này chằng hạn!
Dùng đạo nguyên của bản thân để làm cho người ta nhập mộng, dệt ra một mộng cảnh riêng cho bản thân để truyền thụ công pháp và toàn bộ hệ thống Minh Tông ở trong mộng, còn Minh Khí giúp cho Vương Bảo Nhạc đột phá tu vi trong mộng... thật ra chính là do đạo nguyên của Minh Khôn Tử biến thành!
Vì vậy, dù chỉ đột phá trong mộng, nhưng sau khi quay về hiện thực thì trong linh hồn của Vương Bảo Nhạc đã ẩn chứa lượng Minh Khí đủ cho hắn đột phá. Vậy nên, ngay khi mở mắt ra thì Minh Hỏa trong
người hắn mới tự động bừng lên, liên tục chồng lên nhau, mãi cho đến khi chồng được 81 tầng rồi bắt đầu biến hóa!
Quá trình biến hóa này cũng như trình diễn lại cảnh tượng đột phá của Vương Bảo Nhạc ở trong mộng cảnh, khí tức của hắn đang điên cuồng tăng lên, khí thế ầm ầm bộc phát, Minh Đan trong cơ thể cũng triệt để thành hình!
Ngay khi Minh Đan hình thành, Minh Khí kinh người ào ào ùa vào kinh mạch toàn thân Vương Bảo Nhạc như nước biển xô bờ, nơi nó đi qua vang lên vô số tiếng răng rắc, kinh mạch nhanh chóng được mở rộng!
Một cỗ khí thế còn mạnh hơn cả trong mộng liên tục bùng lên từ trên người hắn ngay lúc này. Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp hư vô xung quanh, thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng nhanh chóng lay động, tiếng ráng rắc nhanh chóng biến thành tiếng ầm ầm như sấm dậy, giống như tu vi đột phá khiến sự thay đổi trong
cơ thể hắn lúc này càng rõ ràng hơn. Toàn thân Vương Bảo Nhạc lúc này tràn ngập từng luồng hắc khí quấn quanh, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
Hắc khí liên tục lan ra xung quanh, dần dần bốc lên tạo thành ngọn lửa hàn băng, đột nhiên lan ra. Lấy bản thân Vương Bảo Nhạc làm trung tâm, tạo thành một dòng xoáy 'âm 'âm chuyển động, tóc Vương Bảo Nhạc không gió cũng bay lơ lửng, nhìn từ xa thì hắn lúc này giống hệt như một vị ma thần!
Thậm chí, thân hình tròn vo của hắn cũng như gầy đi một chút, dường như lộ ra vẻ uy nghiêm. Đồng thời, cũng có từng đợt dao động và uy áp vượt xa Trúc Cơ nói rõ cho hắn biết là mình đã không còn là Trúc Cơ nữa mà đã bước vào Kết Đan cảnh!
Thậm chí, không cần đi xem hắn cũng cảm nhận được, trên Thanh Liên đã dung hợp với phệ chủng của mình trong đan điền, mọc ra thêm một nụ hoa!
Nụ hoa này cơ hồ được ngưng tụ ra cùng lúc với Minh Đan, chớp mắt đã nở rộ thành một đóa sen. Đồng thời, cánh hoa của nó cũng rơi xuống, hóa thành Minh Khí khổng lồ. Lúc cánh hoa rơi xuống thì bên trong đột nhiên xuất hiện... đài sen!
Thanh Liên vốn chỉ có một đài sen, hạt sen hình thành bên trong phát ra từng luồng khí tức trong veo, nhưng nay lại xuất hiện đài sen thứ hai hoàn toàn khác hẳn với cái trước đó. Toàn thân đài sen Lân này có màu đen tuyền, phát ra từng đợt Minh Khí, đồng thời lại có tia sáng âm u vờn quanh. Thậm chí, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được... thứ ẩn chứa bên trong đài sen vừa mới mọc ra chính là Minh Đan!
Cũng chính vì Minh Đan ở trong đó nên khí thế lẫn cảm giác của đài sen thứ hai vừa mới uẩn hóa ra mang đển cho người ta đều hệt như một mặt trời rực sáng, hơn hẳn đài sen đầu tiên!
Giống như cả hai có phẩm chất khác hẳn nhau vậy!
Nếu chỉ như vậy thì thôi, nhưng rõ ràng những thay đổi này vẫn chưa xong, Vương Bảo Nhạc thấy rõ, lúc này, bên cạnh đài sen thứ hai đã xuất hiện hình thái ban đầu của đóa thứ ba, cũng là một nụ hoa!
Bên trong nụ hoa này ẩn chứa sấm chớp, nhưng dường như còn thiếu một chút dinh dưỡng khiến nó nở rộ nên lúc này vẫn không thể bung cánh được. Một khi nụ hoa này nở rộ thì trong cơ thể Vương Bảo Nhạc sẽ xuất hiện đài sen thứ ba!
“Một cái là Minh Đan, một cái là... Lôi Đan... Vậy bên trong đài sen vốn có của Thanh Liên ẩn chứa cái gì đây...”
Lúc này, ý thức của Vương Bảo Nhạc có phẫn mơ hồ, nhưng sau khi phát hiện những điêu này thì bắt đàu suy tư theo bản năng.
Có điều, quá trình suy nghĩ này chẳng kéo dài được lâu, sau khi đầu óc của hắn dần trở nên rõ ràng hơn thì tất cả nội dung trong Minh Mộng lập tức xuất hiện trước mắt khiến thân thể hắn chấn động, hô hấp
cũng trở nên hỗn loạn hơn. “Minh Mộng... Minh Tông!”
Vương Bảo Nhạc cúi đàu xuống, trong lòng rối như tơ vò, đồng thời hắn nhớ tới cảnh tượng Minh Tông bị diệt vong trước khi mình rời khỏi đó. Dù nó chỉ thoáng hiện qua trước mắt như bao nhiêu năm tháng bị dồn lại trong một giây, Vương Bảo Nhạc cũng không rõ v'ê sau đã xảy ra nhưng chuyện gì vì bản thân hắn không có đủ tư liệu để tìm hiểu. Hắn ngồi trên thuyền im lặng một lúc, sau đó lấy chiếc mặt nạ màu đen ra ngay lập tức!
“Chị...”
Vương Bảo Nhạc cầm mặt nạ khẽ gọi, trong giọng nói đầy vẻ muộn phiên.
“Có thể nói hết những gì chị biết về Minh Pháp và Minh Tông của chúng ta cho em biết được không...”
Lời nói của Vương Bảo Nhạc khiến cho mặt nạ màu đen lóe lên một cái, hồi lâu sau giọng của chị đẹp kia mới vang lên trong
đầu hắn.
“Khi nãy, sau khi ngươi ngủ say xong thì ý thức đã biến mất...”
“Em đã đến Minh Tông của chúng ta...”
Vương Bảo Nhạc thì thào đáp lại, nhưng lời hắn nói cũng khiến cho chị đẹp im lặng, hồi lâu sau giọng nói ủ rũ của cô mới vang lên lại trong đàu Vương Bảo Nhạc.
“Vì trận hạo kiếp năm đó nên lịch sử của Minh Tông ta đã xuất hiện đứt đoạn, sau khi Minh Tông biển mất, hậu nhân chỉ có thể lần mò theo những vết tích còn sót lại để thôi diễn lại lịch sử khi xưa. Hình như sự hủy diệt của Minh Tông có liên quan tới tộc Vị Ương!”
“Đến cả ta cũng chỉ có thể xem như truyền nhân mấy đời sau đó của Minh Tông mà thôi, nên không rõ chân tướng ra sao, nhưng dựa theo những dấu vết để lại thì dường như trong quá trình Minh Tông bị hủy diệt đã xuất hiện một vài kẻ phản bội...”
Nói đến đây, dường như có gì đó không nói được nên giọng của cô lại chậm đi giống như đang nhớ lại hoặc cân nhắc xem phải nói tiếp thế nào.
Nhưng cô còn chưa kịp nhớ lại rõ ràng thì Vương Bảo Nhạc đã ngẩng đầu lên, hô hấp cũng cứng lại.
“Quả nhiên là vậy! Em hiểu rồi!!
Tộc Vị Ương nắm giữ sức mạnh người sống, Minh Tông lại có khả năng vãng sinh, thay mặt thiên đạo để đi khắp vũ trụ nên đợt phân tranh sinh tử này kết thúc với sự biến mất của Minh Tông. Vậy nên sư tôn mới nói là thiên đạo biến mất... Những Minh Chủ nơi khác của Minh Tông thì em không rõ, nhưng kẻ phản bội Minh Tông chỗ sư tôn thì có lẽ là... sư huynh.”
;Hả?:
Chị đẹp ngớ ra. Nểu như lúc này cô mà huyễn hóa thân hình ra thì nhất định sẽ đần thối mặt ra mà nhìn Vương Bảo Nhạc, hồi lâu sau cô mới ho nhẹ một tiếng, không nói gì nữa.
Vương Bảo Nhạc thì vẫn còn lẩm ba lẩm bẩm, trong đầu liên kết những gì chị đẹp đã nói cùng chuyện mình biết lại với nhau, dãn phác thảo sơ bộ mọi chuyện. Hồi lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi, chôn hết tất cả những suy nghĩ này vào trong lòng, đứng thẳng dậy nhìn hư vô xung quanh, im lặng xoay người lại cúi đầu thật sâu một cái.
Sau đó, hắn thẳng lưng dậy, nhắm chặt hai mắt vài giây, khi mở mắt ra thì trong mắt lóe lên hàn quang.
“Khí linh... và đám tu sĩ ngoài hành tinh kia nữa!!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, cúi đầu nhìn con thuyền nan dưới chân mình, Minh Đan trong cơ thể chấn động, một cỗ Minh Khí kinh người ầm ầm bộc phát từ
trong người hắn, liên tục ùa ra xung quanh, sau đó quát một tiếng!
“Thuyền linh!”
Trong thanh âm này ẩn chứa tu vi Minh Đan của bản thân Vương Bảo Nhạc, lại có một cỗ khí thế bá đạo vì nắm giữ vũ trụ, đứng trên chúng hồn thuộc về riêng Minh Tông, được hình thành trong Minh Mộng của hắn!
Lúc này, thanh âm vang vọng khắp nơi, hư vô xung quanh bị Minh Khí của hắn ảnh hưởng nên phát ra từng tiếng nổ lớn. Trước mặt hắn còn tạo thành một dòng xoáy khổng lồ đang ầm ầm chuyển động, có một thân ảnh đại hán nhanh chóng thành hình, ban đầu vẫn còn mơ hồ nhưng chỉ vài giây sau đã vô cùng rõ ràng!
Đại hán này chẳng xa lạ gì với Vương Bảo Nhạc, đúng là vong hồn háo sắc đã bị hắn độ hóa trong Minh Mộng!
Có điều, lúc này đại hán đang nhắm nghiền hai mắt, thân thể càng rõ ràng thì lại càng thấy rõ những chỗ tàn phá trên người hắn, khí tức vô cùng yếu ớt, nhưng cỗ triệu hoán trên người hắn lập tức khiến Vương Bảo Nhạc hiểu rõ kẻ triệu hoán mình vào đây chính là vong hồn này!
“Sư tôn nói, người gọi mình là ngài ấy nhưng cũng không phải ngài ấy, có lẽ là lão nhân gia ngài đã mượn vong hồn này để triệu hoán mình.”
Nhìn vong hồn đại hán trước mặt, Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa hơn, nhưng việc cần giải quyết thì vẫn phải làm. Hắn bấm niệm pháp quyết, Minh Đan trong cơ thể chuyển động. Một trong ma đạo Minh Văn mà Minh Khôn Tử đã đưa cho hắn trong Minh Mộng cũng lập tức xuất hiện trước mặt, sau đó bay thẳng tới chỗ đại hán nọ, nháy mắt đã khắc vào mi tâm, hòa vào trong thần hồn như thay thế trí nhớ vốn có của hắn để in dấu... trí nhớ trong Minh Mộng mà Minh Khôn Tử đã tạo ra!
Hoàn thành việc này thì mới đại biểu thuyền linh chính thức thuộc về Vương Bảo Nhạc. Tất cả những chuyện trong mộng đều biến thành thật.
Thân thể của đại hán này chấn động, hai mắt đang nhắm nghiên đột nhiên mở ra, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt cuồng nhiệt, sau đó lập tức ôm quýên cúi đầu thật sâu!
“Thuyền linh, bái kiến chủ nhân!
"filepos0010202247">

Bạn cần đăng nhập để bình luận