Tam Thốn nhân Gian

Chương 402

Chương 402Chương 402
KHẮC CHẾ
Trác Nhất Tiên thất bại trong việc cạnh tranh ở Sao Hỏa, đành phải quay về gia tộc, nay lại nghiêm túc cân nhắc thật kĩ về lời đề nghị của Trần Mộc, hai mắt của hắn lóe lên. Thật ra, lúc trước, hán nhìn như có vẻ tốt bụng không để Trần Mộc xem đoạn phim kia, lại nói thêm mẩy lời như vậy cũng là mong Trần Mộc có thể đấu với Vương Bảo Nhạc một trận.
Dù ai thắng ai thua thì hắn cũng có thể thích ý đứng nhìn. Hắn vốn đã ghi hận Vương Bảo Nhạc từ lâu, đồng thời, dù Trác gia và Trần gia đều thuộc Ngũ Thế Thiên Tộc, cùng chung lợi ích, nhưng dẫu sao cũng khó tránh khỏi việc có chút mâu thuẫn với nhau.
Suy nghĩ chèn ép Trần gia để vươn lên dẫn đâu vẫn luôn tồn tại trong lòng của cơ số người thuộc Trác gia nên Trác Nhất Tiên mới chơi trò lạt mềm buộc chặt. Hắn biết rõ, càng không được xem thì lại càng suy nghĩ vẩn vơ nhiêu hơn, đôi lúc, thù hận cũng không phải hình thành ngay lập tức, trong thời gian suy nghĩ lung tung đó, nó sẽ như ma quỷ len lỏi sâu trong trí óc, từ đó hóa thành kẻ thù sống chết.
Nhưng Trác Nhất Tiên cũng biết rõ Trần Mộc không phải kẻ ngu, cho dù lúc này đối phương không kịp nghĩ tới nhưng chẳng bao lâu nữa vẫn có thể nhận ra Trác Nhất Tiên hắn giở trò, khi đó thì bản thân sẽ rơi vào thế bị động.
Tuy vậy, điều kiện trao đổi mà Trần Mộc đưa ra lúc này lại rất đúng dịp đối với Trác Nhất Tiên, chẳng qua hắn chỉ lo là không biết Vương Bảo Nhạc bên kia sẽ làm gì. Nếu đổi lại là trước kia thì hắn sẽ không để ý chuyện Vương Bảo Nhạc nghĩ gì làm gì, nhưng bây giờ Vương Bảo Nhạc đã đứng
đầu tân thành, thân phận chính tam tước, khác xa với lúc trước.
“Hắn có thân phận cao thì đã sao, tu vi vẫn chỉ là Trúc Cơ, lẽ nào có thể làm gì Trác gia của mình chắc. Cho dù trong lòng bất mãn thì cũng chỉ nhằm vào Tràn Mộc chứ không liên quan gì đến mình hết!”
Trác Nhất Tiên bắt đầu suy nghĩ thật kĩ, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
“Thành giao!”
Tân thành Sao Hỏa, bên trong khu tự trị của mình, sau khi hoàn thành giao dịch với Trác Nhất Tiên, Trần Mộc nheo mắt lại cười lạnh một tiếng.
“Cái tên Trác Nhất Tiên có tiếng mà chẳng có miếng này, cho là chút thủ đoạn đó có thể qua mắt được ta ư?”
Trong mắt Tràn Mộc có hàn quang lóe lên.
Thật ra, hắn đã nhìn ra chiêu trò của Trác Nhất Tiên từ lâu nhưng lúc trước hắn cũng không quan tâm lắm, sau này hắn có rất nhiêu cách để trả đũa Trác Nhất Tiên. Hiện tại, điêu quan trọng nhất đối với hắn chính là xem đoạn phim kia, từ đây quyết định thái độ của hắn với Lý Uyển Nhi trong tương lai.
Một phần là do lòng tự trọng của đàn ông, phần khác là do hắn sợ đến lúc quan trọng Lý Uyển Nhi lại chùn chân, tạo thành ảnh hưởng không tốt.
Đủ loại suy nghĩ hiện lên trong đầu, Trần Mộc suy tư một lát thì lập tức liên hệ với gia tộc, dùng phần thế lực của mình bắt đầu triển khai thế công nhằm vào Trác Nhất Phàm!
Tuy sau khi tới Sao Hỏa đã bị áp chế và ước thúc nên Trần Mộc không có cơ hội phô bày khả năng làm việc của mình trước mặt Vương Bảo Nhạc, nhưng trên Trái Đất, thân là trưởng tử Trần gia, dù thật sự không phải người kế thừa tuyệt đối, nhưng
mối quan hệ và thế lực của hắn vẫn không thể xem thường.
Vậy nên, chằng mấy chốc hắn đã thông qua quan hệ của mình, tìm được Trác Nhất Phàm...
Cứ như thế, bảy ngày sau, Vương Bảo Nhạc đang đả tọa trong nơi ở của mình, nghiên cứu cách ý thiên pháp binh thì bỗng nhận được truyền âm của Tông chủ đạo viện Phiêu Miễu.
Trong lúc tiếng truyền âm vang lên, Vương Bảo Nhạc nhất tâm nhị dụng*, ra sức điều khiển một quả cầu ánh sáng do linh lực tạo thành ở trước mặt, quả cầu ánh sáng này chính là chất xúc tác lấy linh lực bản thân tạo thành để kết nối với sức mạnh thiên địa mà hắn nghĩ ra khi nghiên cứu pháp binh.
(*) Nhất tâm nhị dụng: Một người có thể phân ra làm hai việc.
“Tông chủ à, có chuyện gì thế? Ta đang luyện pháp binh.”
Vương Bảo Nhạc vừa điêu khiển quả cầu linh lực vừa khoe khoang một phen. Hắn thầm tưởng Tông chủ mà nghe mình nói xong thì nhất định sẽ kinh ngạc ra mặt, sau đó nóng lòng được nghe tiếp.
Nhưng chút đắc ý lẫn chờ mong của Vương Bảo Nhạc lại không được như ý. Tông chủ như mắt điếc tai ngơ trước cụm từ luyện pháp binh của hắn, trầm giọng đầy nghiêm nghị lên tiếng, chẳng khác gì sét đánh ngang tai với Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc à, có chuyện này ta phải nói với ngươi một tiếng... Chạng vạng hôm qua, sau khi chấp hành nhiệm vụ xong, lẽ ra Trác Nhất Phàm phải quay về đạo viện, nhưng hắn lại bị phục kích và trọng thương. Cách nơi hắn gặp chuyện không xa lại có một thương đội của Trác gia thuộc Ngũ Thế Thiên Tộc, vì thân phận của Trác Nhất Phàm nên đã được thương đội đó cứu...”
Tông chủ vừa nói đến đây thì Vương Bảo Nhạc lập tức giật mình, quả cầu linh khí
trước mặt lắc lư không yên nên nổ tung, tạo thành lực xung kích cực mạnh lan ra xung quanh, tóc của hắn cũng bị đánh dựng đứng lên để lộ ra gương mặt giáng kín băng giá.
“Sau đó thì sao?”
Vương Bảo Nhạc cũng trầm giọng xuống hỏi lại.
“Sau đó, hắn lại bị thương đội của Trác gia trực tiếp đưa về nhà... mất hết tin tức. Khi đạo viện biết được cũng đã liên hệ với Trác gia, nhưng dù sao thì Trác Nhất Phàm cũng là người của Trác gia bọn họ, đạo viện không tiện xen vào quá nhiều. Nay thái thượng trưởng lão lại vắng mặt, ta biết rõ hai người có quan hệ thân thiết nên mới báo việc này lại cho ngươi.”
“Nhưng ngươi cũng đừng lo, Trác Nhất Phàm dẫu sao cũng là đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu ta, lão phu sẽ nghĩ cách để Trác gia nhanh chóng thả người... Nếu ngươi có quen biết ai thì cũng nhờ vả một phen, như thế cũng có thể đẩy nhanh tốc độ.”
Nói xong thì Tông chủ Phiêu Miễu cũng tắt truyền âm. ông biết rõ, một khi Vương Bảo Nhạc hay tin thì nhất định sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Thật ra, nếu như Vương Bảo Nhạc không phải chính tam tước, đứng đầu một thành, thanh danh không hiển hách như hôm nay thì có lẽ Tông chủ Phiêu Miễu sẽ không nói những điêu này cho hắn biết. Theo Tông chủ thấy thì địa vị và thân phận của Vương Bảo Nhạc nay đã khác xưa, xem như đại tướng trấn giữ một cõi, nếu như hắn ra tay thì nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng không nhỏ.
Đúng như những gì Tông chủ Phiêu Miễu đã đoán, thậm chí còn nghiêm trọng hơn thế, sau khi kết thúc truyền âm với Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu thì hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên gấp rút hơn, hàn quang trong mát hóa thành sát khí. Hắn đứng phắt dậy, tu vi vận chuyển tới mức vách tường xung quanh lúc này như hóa thành sương giá.
Trác Nhất Tiên!!
Sắc mặt của Vương Bảo Nhạc vô cùng âm trầm như một ngọn núi lửa sắp sửa bùng nổ. Trác Nhất Phàm là bạn thân của hắn, là một thành viên của Nam Thần hội, cũng là hảo huynh đệ vào sinh ra tử với hắn, chuyện này ai cũng có thể nhìn ra đủ mọi mánh khóe và uẩn khúc bên trong.
Vương Bảo Nhạc cũng hiểu rõ Trác Nhất Phàm có ý nghĩa rất quan trọng đối với Trác Nhất Tiên. Trác Nhất Phàm là chiến binh mà Trác gia bồi dưỡng ra cho hắn, có điêu, sau khi vào Đạo viện Phiêu Miễu, quen biết với Vương Bảo Nhạc xong thì vận mệnh của Trác Nhất Phàm đã thay đổi phần nào khiến cho mọi thứ vượt quá tầm kiểm soát của Trác Nhất Tiên.
Nay Trác Nhất Phàm lại bị đưa về Trác gia, nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, Vương Bảo Nhạc biết rõ dù mình có là chính tam tước, là Thành chủ tân thành Sao Hỏa nhưng tu vi lại không phải Kết Đan nên khó mà làm gì được Trác gia...
Bốn đạo viện hiện nay tuy mạnh nhưng Đạo viện Phiêu Miễu không phải chủ đạo, điêu này cũng khiến địa vị của Đạo viện Phiêu Miễu rất khó xử. Chưa kể, dù Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu là người tốt, Vương Bảo Nhạc cũng rất kính trọng ông, nhưng hắn lại ngày càng cảm thấy lời bình của Lâm Hữu về ông lúc trước là chính xác. Tính cách của Tông chủ khá mềm, thiếu quyết đoán và cứng rắn!
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, nghĩ tới một người có thể khắc chế Trác gia, bèn lấy nhẫn truyền âm ra liên hệ với Khổng Đạo, gọi hắn đến chỗ mình!
Chỉ chốc lát sau thì Khổng Đạo đã có mặt trong động phủ của Vương Bảo Nhạc, sau khi đến nơi, để ý thấy hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc, lại nhìn vách tường xung quanh, hắn như có điêu suy nghĩ nên không chủ động mở miệng mà chỉ đứng đó nhìn Vương Bảo Nhạc, chờ hắn lên tiếng.
“Khổng huynh, ta có một việc riêng muốn nhờ bối cảnh của ngươi cùng với sức mạnh của quân đội Sao Hỏa và Trái Đất. Nếu như ngươi không tiện thì cứ nói thẳng với ta”
Vương Bảo Nhạc nhìn Khổng Đạo, nghiêm túc mở lời.
“Ngươi cứ nói đi.”
Khổng Đạo vừa nghe xong thì đồng tử co rụt lại nhưng không tránh né mà chỉ nghiêm túc đáp.
“Đến Trác gia, cứu Trác Nhất Phàm an toàn ra khỏi, sau đó đưa hắn tới Sao Hỏa!”
Nghe thấy hai chữ Trác gia, Khổng Đạo trầm ngâm một lúc, nghĩ đến ơn cứu mạng và đề bạt của Vương Bảo Nhạc dành cho mình, hắn bèn quyết đoán gật đầu.
“Chuyện này ta có thể lo liệu được! Ta sẽ lập tức xuất phát, tự mình quay về Trái Đất, đến Trác gia đưa người đi!”
Đa tạ!
Chỉ những lúc quan trọng mới có thể nhìn ra ai đó có thể thành huynh đệ thật sự hay không, Khổng Đạo lập tức đồng ý khiến Vương Bảo Nhạc cảm động không nói nên lời, đành ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Khổng Đạo cũng cúi đầu, cáo từ xoay người rời khỏi, chẳng bao lâu sau đã mở quyền hạn của quân đội đối với đại trận Sao Hỏa, trực tiếp truyền tống tới chủ thành Sao Hỏa, lại lên khí cầu vũ trụ bay thẳng về Trái Đất!
Trước khi bước lên khí cầu vũ trụ, vẻ mặt của Khổng Đạo vô cùng nghiêm nghị, hắn biết việc này rất khó, nhưng cũng hiểu rõ Vương Bảo Nhạc chưa từng mở miệng yêu cầu hay nhờ vả mình việc gì nên hắn hạ quyết tâm lần này nhất định phải làm cho thật tốt!
Sau đó, Khổng Đạo lại trầm ngâm rồi mở nhẫn truyền âm ra, liên hệ với văn phòng Tổng thống của cha nuôi mình...
"filepos0009014375">

Bạn cần đăng nhập để bình luận