Tam Thốn nhân Gian

Chương 448

Chương 448Chương 448
TÒA THÀNH DƯỚI LÒNG ĐẤT
Không có lối ra có nghĩa là ba vị tu sĩ ngoài hành tinh này sắp sửa bị nhốt ở tầng thứ hai của thê giới dưới lòng đất này. có lẽ, với tu vi của họ thì sẽ không bị nhốt quá lâu nhưng đúng là vẫn bỏ lỡ cơ hội giết chết Vương Bảo Nhạc!
Lúc này, sắc mặt của tu sĩ trên mặt có con rết vô cùng khó coi. Hắn gầm nhẹ, đánh lui đám thi thể xung quanh, sau khi chạy tới nơi Vương Bảo Nhạc biến mất thì ra sức đánh xuống mặt đất nhưng lối vào ở đó đã biến mất từ lâu rồi.
“Cái thế giới này tràn ngập ác ý với chúng ta...”
Ba người nhìn nhau một cái, sắc mặt sa sầm. Hành trình của họ lần này quá mức thuận lợi, dù là việc giết hại hay trộm lấy Tinh Nguyên trên Sao Thủy đều không hề có gì ngăn trở nào, chỉ khi đến Sao Hỏa này là lại xuất hiện sự cố bất ngờ.
Nêu đối thủ là cường giả hay tu vi ngang cơ với họ thì thôi đi, nhưng tên béo kia chỉ là một Trúc Cơ, điều này khiến cho bọn họ vừa mất mặt, lại càng cảm thấy không cam lòng.
Trước đó, bọn họ muốn bắt sống Vương Bảo Nhạc nhưng sau khi tới thê giới dưới lòng đất này, sự thiên vị rõ ràng của nó khiên một thân tu vi của bọn họ lại chẳng thể làm gì Vương Bảo Nhạc.
Hiện tại, vấn đề đặt ra trước mắt bọn họ không phải là tiếp tục đuổi theo nữa. Vương Bảo Nhạc chạy thoát khiến bọn họ từ thế chủ động biến thành bị động. Bọn họ không khỏi lo lắng liệu Vương Bảo Nhạc có rời khỏi thê giới này trước mình hay không.
Điều bọn họ lo sợ và không muốn thấy nhất chính là một khi hắn ra khỏi thì sẽ báo cho cường giả của nền văn minh tu hành này biết tin.
“Chết tiệt!”
Ba người thở hổn hển, nhìn nhau một cái xong thì trong mắt đều lộ ra vẻ quyết đoán, từ bỏ việc tiếp tục tìm kiếm Vương Bảo Nhạc, sau đó lùi lại, chọn cách rời khỏi đây.
Bọn họ không muốn đánh cược, muốn rời khỏi đây để quay về mẫu tinh, sau đó dẫn theo nhiều tộc nhân hơn tới đây. Đên lúc đó, tất cả tạo hóa ở nơi này đều sẽ thuộc về mẫu tinh của bọn họ!
Bọn họ sẽ thành người lập công đầu, nhận vô số phần thưởng, đủ để bọn họ tăng tu vi lên một cảnh giới!
Nghĩ tới đây, cả ba nhanh chóng lùi lại, mặc dù nghĩ thì tốt đẹp nhưng thực tế lại có phần khó khăn. Lúc bọn họ vào thê giới này là do đuổi theo
Vương Bảo Nhạc nên không có khó khăn gì, nhưng nay muốn rời đi thì lại phải tìm lối ra. Nếu không có thì bọn họ phải tìm nơi nào yếu nhất rồi đánh thủng mới được.
Nhưng như vậy thì cần thời gian!
Trong lòng cả ba vô cùng bực bội, tuy nhiên chỉ có thể cố nhịn, thầm hạ quyết tâm sau này đi ra thì nhất định phải rút xương lột da của tên Vương Bảo Nhạc kia!!
Cứ thế, cả ba người lùi lại, từ bỏ việc đuổi giết Vương Bảo Nhạc, chia nhau tìm kiếm lối ra trong tầng thứ hai của thế giới dưới lòng đất này. Trong lúc bọn họ cố gắng tìm đường rời đi thì Vương Bảo Nhạc rơi vào trong cái hố lúc trước lại như đang di chuyên trong một thông đạo truyền tống vậy. Xung quanh chỉ toàn ánh sáng chói mắt, khó mà thấy rõ cảnh vật xung quanh. Cũng may, quá trình này chỉ kéo dài chừng vài giây, ánh sáng xung quanh biến mat cùng với một cỗ sóng
nhiệt ập vào mặt. Sau khi rời khỏi đó, thứ xuất hiện trước mất Vương Bảo Nhạc lại là một tòa thành khổng lồ mà lại nguyên sơ!
Nơi này chính là tầng thứ ba của thế giới dưới lòng đất!!
Nhìn từ xa, tòa thành này trông như một cái đầu thú khổng lồ, phát ra uy áp kinh người, xung quanh còn có hơn mười thứ to lớn trông như ống khói đang phả ra từng luồng khói đen đặc, cuồn cuộn bay lên không trung, hóa thành áng mây đen trên bầu trời do bùn đất tạo thành. Thỉnh thoảng lại có thể thấy từng tia chớp chạy dọc trong mây đen, phát ra tiếng đùng đùng khiến người ta nhìn mà giật mình.
Dù sao thì đây cũng là một nền văn minh khác hẳn với Liên bang!
Sở dĩ nói là văn minh cũng vì trong tầng thế giới thứ ba này có không dưới mười tòa thành cỡ như tòa mà Vương Bảo Nhạc đang nhìn thấy,
chẳng qua, nơi hắn xuất hiện là tòa thành lớn nhất mà thôi.
Dù bầu trời do bùn đất tạo thành kia đã bị mây đen bao phủ nhưng có thể thấy cả bầu trời đều tràn ngập ánh sáng đỏ len lỏi qua từng khe hở tầng mây. Ngoại trừ vô số thành trì ra, trên mặt đất bao la trải dài lại có khá nhiều ngọn núi lửa, thậm chí còn có dung nham nóng bỏng chảy thành dòng khiến cho nhiệt độ ở nơi này rất cao, gió thổi qua cũng nóng rát như có thể khiên toàn thân kẻ khác tóp lại. Nếu ở đây lâu một chút thì hơi nước toàn thân nhất định sẽ bốc hết, biến thành xác khô!
Nơi này không thích hợp cho nhân loại sinh sống nhưng lại thích hợp với sinh vật trong lòng đất!
Đây cũng là điểm chứng minh nó là một nền văn minh. Trong những tòa thành nọ có vô số hung thú, đám hung thú này khác với thú triều mà trước kia Vương Bảo Nhạc từng thấy. Chúng nó không điên cuồng, thậm
chí có không ít con hai mắt lóe sáng vô cùng linh động, trông giống như có được trí tuệ nhất định, chẳng qua trí tuệ không cao lắm mà thôi. Nhưng dù vậy cũng đủ khiên Vương Bảo Nhạc giật mình dậy sóng, cảnh tượng ở nơi này thật sự vượt xa tưởng tượng của hắn.
“Đây rốt cuộc là bên trong Minh Khí hay là... thật sự nằm trong lòng đất của Sao Hỏa đây?”
Vương Bảo Nhạc bình tâm lại nhưng vẫn không dám vọng động, bởi vì nơi hắn đang đứng bây giờ chính là quảng trường ở giữa tòa thành lớn nhất của thê giới này, nơi mà vừa nhìn đã biết là quan trọng nhất của tòa thành này!
Ở giữa quảng trường này, cách Vương Bảo Nhạc chừng vài trăm trượng có một cái hố sâu khổng lồ với từng luồng khói đen bay ra, lại có tiếng triệu hoán dữ dội đến tột độ phát ra từ đây, vang vọng trong đầu Vương Bảo Nhạc.
Hắn có thể xác định... tồn tại đang triệu hoán mình đang ở bên trong đó!
Đây không phải nguyên nhân khiên hắn chẳng dám vọng động, điều khiến Vương Bảo Nhạc căng thẳng nhất chính là trên quảng trường lúc này như đang tiến hành nghi thức tê tự nào đó nên có vô số hung thú tập trung lại.
Đám hung thú này có vô số hình dạng khác nhau, vây quanh cái hố để bái tế, lại có hai đạo thân ảnh lơ lửng ngay trên hố sâu!
Hai đạo thân ảnh này rất mơ hồ, nếu đổi lại là người khác thì không thể nào thấy rõ được, nhưng lúc này Minh Hỏa đang lập lòe trong mắt Vương Bảo Nhạc nên hắn lập tức thấy rõ ràng.
Một đạo thân ảnh trong đó không rõ bộ dạng cụ thể, chỉ có thể thấy một thân áo đen, thậm chí nếu nhìn kỹ thì hình như cũng không có thân thể mà chỉ có một cái áo đen mà thôi!!
Bên cạnh áo đen lại có một bé trai sắc mặt xanh lét, không có chút huyết sắc nào, trông chẳng khác gì lệ quỷ. Nó cũng được vô số hung thú xung quanh tế bái cùng với người áo đen nọ, thậm chí giữa đống hung thú này còn có không ít thi thể!
Giống như áo đen và đứa bé trai này chính là chúa sáng thế của chúng vậy!!
Ở trước mặt của áo đen và bé trai kia lúc này đang có một nắm bùn đất nhanh chóng ngọ nguậy như đang phân giải. Có thể thấy, bên trong có mấy con côn trùng dữ tợn to cỡ móng tay đang nhanh chóng lột xác bên trong đống thịt thối rữa nọ, càng lúc càng lớn hơn như hình thái sinh mệnh của chúng đang bị thay đổi trước một lực lượng nào đó!
cảnh tượng này không khỏi khiến trong lòng Vương Bảo Nhạc sinh ra một suy đoán đáng sợ. có lẽ... trong này vốn không có thế giới nào cả, nhưng vì có sự tồn tại của Minh Khí,
sinh ra đặc tính nào đó nên mới thay đổi lòng đất khiến nó sinh ra biến dị, hoặc là những sinh vật khác nhanh chóng tiến hóa dưới sức ảnh hưởng của Minh Khí, từ đó dần dần tạo thành một thê giới như bây giờ!
Nếu như suy đoán này là thật thì cũng giải thích được tại sao thú triều xuất hiện từ đây lại cuồn cuộn không dứt như thế’ Chỉ cần Minh Khí còn tồn tại ở nơi này một ngày thì loại tiến hóa nhanh chóng này vẫn sẽ tiếp tục tồn tại!!
Một khi xác định được phán đoán này là đúng thì cái hố sâu phát ra tiếng triệu hoán trong quảng trường này chính là nơi Minh Khí đang ở.
Những suy nghĩ này nháy mất đã xuất hiện trong đầu Vương Bảo Nhạc. Từ khi hắn đột nhiên xuất hiện ở đây tới nay chỉ trong vài giây ngắn ngủi, người áo đen và đứa bé trai lơ lửng trên cái hố sâu khổng lồ kia đột nhiên ngẩng phắt đầu dậy nhìn về phía hẳn.
Đám hung thú đang tê bái kia cũng vội vàng nghiêng đầu nhìn sang, chỉ trong nháy mắt, vô số cặp mất đều nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
Ngay khi nhìn thấy Vương Bảo Nhạc thì đứa bé trai tái mặt, theo bản năng ôm lấy bàn tay phải vừa mới mọc ra vào ngực, thân thể lập tức biến mất...
Vương Bảo Nhạc không để ý đến những chuyện đó, lúc này, hắn đang mướt mồ hôi, thầm nghĩ xem phải giải thích và trao đổi với nền văn minh này thê nào để chứng tỏ bản thân không hề có ác ý, chẳng qua là do ngoài ý muốn nên mới vào đây mà thôi...
Không đợi hắn lên tiếng thì người áo đen đang lơ lửng bên kia run lên một cái, nhưng ngay sau đó bên dưới lớp áo đen lại có hai tia sáng lóe lên như cặp mắt, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc. Chính bản thân người áo đen cũng vô cùng giật mình nhưng chẳng mấy chốc trong mắt hắn đã lộ rõ ra dao động cảm xúc.
“Vương Bảo Nhạc!!”
Giọng nói tang thương khàn khàn vang vọng bốn phương, Vương Bảo Nhạc mở to hai mắt, trong lòng dậy sóng. Hắn thật không ngờ đối phương lại biết mình là ai. Lúc này, trong đầu Vương Bảo Nhạc lập tức xuất hiện một suy đoán về thân phận của đối phương.
“Ngươi là... Minh Nô?”
"filepos0009939331">

Bạn cần đăng nhập để bình luận