Tam Thốn nhân Gian

Chương 469

Chương 469Chương 469
PHÁP BẢO NGOÀI HÀNH TINH
hong thư? Ngươi có mở được không?”
Đáp án của lão giả quốc sư khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy khá bất ngờ. Sau khi hỏi xong, thấy lão giả quốc sư lác đầu, Vương Bảo Nhạc trầm ngâm rồi giơ hộp đá đó lên quan sát cả buổi trời.
Mặc dù nhìn kiểu gì cũng không thể liên tưởng nó tới phong thư được nhưng thấy bộ dạng chắc mẩm của lão giả quốc sư thì hắn cũng bán tín bán nghi, nghĩ ngợi một lúc rồi lấy một món pháp bảo ném qua cho lão quốc sư, sau đó lại nhìn đứa bé trai một cái đầy thâm ý.
Đứa bé trai thấy vậy thì cáng thẳng tột độ. Nó không dám oán trách Vương Bảo Nhạc nên dồn hết bất mãn lên người lão quốc sư. Theo đứa bé trai thấy, nếu như đồ áo rách nhà ngươi đã biết thì sao không nói sớm đi, lại còn nói sau ta, thế này có khác gì hại ta đâu!
Sau khi ghi mối thù này lại, đứa bé trai lập tức nghĩ cách bù đắp lại. Khi nó nhìn thấy mấy bình đan dược kia thì hai mắt sáng rực lên, tranh thủ nói.
“Chủ nhân, đống đan dược này không thể dùng bừa bãi được! Dù sao thì hệ thống của mỗi nền vãn minh đều khác nhau nên kết cấu thân thể cũng khác, có khi thứ đại bổ của bọn họ lại là kịch độc với chúng ta đấy!”
“Nhưng ta cũng có chút hiểu biết về việc phân biệt đan dược, để ta giải quyết vấn đề thay chủ nhân!”
Đứa bé trai nói xong thì chủ động bay tới bên cạnh mấy bình đan dược kia, hết ngửi cái này một chút rồi lại sờ cái nọ một hồi,
cuối cùng chọn ra được hai bình từ trong số đó, đặt trước mặt Vương Bảo Nhạc.
“Chủ nhân, hai bình này không có tác dụng phụ gì, thuộc nhu yếu phẩm của tu sĩ Nguyên Anh. Những thứ khác tuy cũng có chút tác dụng phụ nhưng chỉ cần tốn chút bản nguyên sinh mạng và thời gian thì vẫn có thể luyện hóa tạp chất, rất thích hợp cho chủ nhân dùng!”
Đứa bé trai này nói nhanh.
Thấy trên mặt Vương Bảo Nhạc ra chiêu hài lòng thì nó thầm thở phào một hơi, trong lòng cũng hưng phấn, quay đầu lại nhìn lão giả quốc sư với vẻ đắc ý.
Chuyện này khiến Vương Bảo Nhạc cảm khái một hồi, đồng thời cũng đồng tình với lão giả quốc sư một chút. Nếu đứng trên lập trường của lão giả quốc sư thì e là sẽ có cảm giác không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ hận đồng đội ngu như heo mất thôi.
Nhưng đây cũng không phải chuyện có thể khiến Vương Bảo Nhạc quan tâm. Hắn cảm thấy đứa bé trai này không tệ chút nào nên lại mỉm cười vô cùng hòa ái. Đứa bé trai thấy vậy thì càng hưng phấn hơn, lấy hết chỗ đan dược còn lại qua rồi vỗ ngực bảo đảm, tối đa vài tháng là nó có thể luyện hóa hoàn toàn, sau đó lập tức biến mất.
Trong lòng lão giả quốc sư rầu rĩ không thôi nhưng không dám để lộ ra mặt, đành cung kính cúi đầu biến mất trước mặt Vương Bảo Nhạc. Còn đại hán thuyền linh từ đầu chí cuối đều không hề đổi sắc. Không phải do hắn ngu dốt, theo mức độ nào đó mà nói thì hắn mới là người thủ hộ Minh Khí khiến Vương Bảo Nhạc cảm thấy yên tâm nhất.
Cứ thế, sau khi ba vị khí linh đều tự động biến mất, tay phải của Vương Bảo Nhạc trảo một cái, bắt lấy phi kiếm bảy màu đưa tới trước mặt để quan sát thật kỹ một phen. Mặc dù vẫn không nhìn ra phẩm cấp nhưng thông qua khí tức mạnh mẽ phát ra từ phi kiếm thì Vương Bảo Nhạc cảm thấy
đây tuyệt đối không phải cấp bảy, thậm chí rất có thể là cấp tám hoặc cao hơn thế nữa.
“Cấp chín ư? Hình như không giống lắm... Trong mấy bảo bối này không có ý chí tàn hồn mà Pháp Binh nên có, dường như nó chỉ là binh khí mà thôi!”
Vương Bảo Nhạc không chắc lắm, sau đó lại lấy dải lụa và ba cái vảy kia ra, sau khi phân tích thì cũng cho ra đáp án tương tự.
Suy xét một lúc, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết rồi chỉ vào phi kiếm ba máu. Phi kiếm này lập tức chấn động một cái, sau khi linh khí của Vương Bảo Nhạc ồ ạt ùa vào thì nó lại lóe lên vài lần, nhưng chẳng mấy chốc đã tối sầm lại.
“Không phải do tu vi của ta không đủ, mà là cách dùng không đúng...”
Nếu đổi lại là người khác thì e là lúc này đã chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tìm pháp binh tu đến để giải quyết vấn đề, nhưng bản thân Vương Bảo Nhạc đã là
pháp binh tu, lại còn là đại sư có thể luyện ra được Pháp Binh cấp bảy nên hai mắt của hắn lóe sáng, lúc giơ tay phải lên thì có một ngọn lửa láng không* xuất hiện.
(*) Láng không: Đường vân gỗ lan ra khắp bàu trời.
Giống như cảm thấy nhiệt độ còn chưa đủ, tay phải của Vương Bảo Nhạc lóe lên một cái. Từng tia điện bắn ra từ trong lòng bàn tay của hắn, trực tiếp chui vào trong ngọn lửa khiến nó như bị dung hợp và kích thích mà bùng lên to hơn. Không dừng lại ở đó, đài sen Minh Đan trong cơ thể Vương Bảo Nhạc đột nhiên chấn động, tu vi Minh Đan của hắn cũng đột nhiên xuất hiện khiến cho bên ngoài của ngọn lửa này lập tức xuất hiện khí tức băng hàn.
Bên trong là lửa nóng hừng hực, bên ngoài là báng hàn lạnh lẽo, hai ngọn lửa vốn đầy mâu thuẫn và trái ngược, được lôi điện điêu hòa và tu vi của Vương Bảo Nhạc áp chế, bắt đầu dung hợp lại với nhau. Sau khi hắn chỉ một cái thì đoàn lửa này lập tức bao nhủ thanh Dhi kiếm ba màu kia.
Gần như ngay khi vừa bao phủ thì hai tay của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, từng đạo hồi ván bị hắn láng không vẽ ra. Khi phi kiếm bị ngọn lửa xâm nhập thì đống hồi văn này cũng thuận thế khắc lên đó, hắn muốn tiến hành rèn lại thanh phi kiếm ba màu này Tân hai.
Nói là rèn, chứ thực ra là phá giải!
Lạc ấn hồi ván của hắn giống như chìa khóa, liên tục phá giải từng cánh cửa không thuộc về hệ thống pháp bảo Liên bang này. Trong quá trình phá giải, ban đầu thanh phi kiếm ba màu này còn có thể trụ được, nhưng chẳng mấy chốc nó đã như bị tách ra, bắt đầu phân giải, hóa thành vô số linh kiện cực nhỏ, để lộ ra từng đường tơ mỏng màu đen ở bên trong.
Đám tơ mỏng này dường như do năng lượng nào đó tạo thành, giống như mấy đường ống, nối tất cả linh kiện lại với nhau.
cảnh tượng này khiến hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên. Đây là Tân đầu tiên hắn tiếp xúc với kết cấu pháp bảo không thuộc Liên bang, cũng như thấy mầm biết cây vậy Tạo nghệ Pháp Binh của bản thân hắn lúc này cũng táng thêm một chút, càng phá giải, loại suy thì càng hiểu được nhiều hơn.
“Bên trong pháp bảo của họ không có hồi văn... mà là do một đám linh kiện nhỏ cực kì tinh vi tạo thành, dùng tơ năng lượng kỳ dị này để nối lại khiển toàn bộ pháp bảo tự động thành hình!”
Vương Bảo Nhạc bấm niệm pháp quyết nhanh hơn, sau nửa canh giờ, khi thanh phi kiếm ba màu này bị hóa thành linh kiện hoàn toàn thì Vương Bảo Nhạc mới giơ tay phải lên, hướng xuống dưới trảo một cái, lấy ra một hòn đá lớn cỡ nắm đấm từ đống linh kiện kia.
“Hòn đá này chính là hạch tâm của pháp bảo, cũng là nơi phát ra tơ năng lượng!”
Vương Bảo Nhạc nhìn hòn đá trong tay, không cần cố gắng phân biệt thì hắn cũng lập tức nhận ra đây là Tinh Nguyên.
Khác với Tinh Nguyên đã đưa cho khí linh khi nãy, Tinh Nguyên này giống như đã trải qua quá trình luyện chế đặc thù nào đó, ngay cả đại sư Pháp Binh như Vương Bảo Nhạc cũng khó mà phá giải được nó.
“Nhưng đã đến được bước này rồi, muốn điêu khiển Pháp Binh ngoài hành tinh này thì vẫn làm được, chỉ là uy lực sẽ nhỏ hơn một chút mà thôi.”
Vương Bảo Nhạc ngẫm nghĩ xong, cảm thấy thay vì không thể dùng, chi bằng dùng cách của mình để điêu khiển nó cũng được, xem như không lãng phí.
Trong lúc phá giải Vương Bảo Nhạc đã nghĩ ra cách, hắn phải khắc hồi văn lên Tinh Nguyên này. Tác dụng của hồi văn đó chính là giúp Vương Bảo Nhạc điêu khiển pháp bảo này, cũng giống như nối dây vào cơ quan trong thân thể và tứ chi của con rối vậy, còn dây điêu khiển chính thì nằm
trong tay Vương Bảo Nhạc. Mặc dù hán không thể nào trực tiếp điêu khiển pháp bảo này nhưng vẫn có thể điêu khiển dây thừng, gián tiếp thúc đẩy Pháp Binh ngoài hành tinh bộc phát một phần uy lực.
Dải lụa và mấy cái vảy kia cũng bị Vương Bảo Nhạc dùng cách này để luyện chế. Vài ngày sau, lúc hắn đã hoàn thành việc đóng dấu lên tất cả thì phất tay một cái, phi kiếm ba màu phát sáng lấp lánh, bay vèo vèo xung quanh hắn còn biến ra vô số phi kiếm để tạo thành kiếm trận.
Đồng thời, lại có một dải lụa bay xung quanh giống hệt như Hỗn Thiên Lăng của Na Tra trong thần thoại vậy, khí thế ngút trời.
Hai pháp bảo này có uy lực vô cùng kinh người, có thể sánh với Pháp Binh cấp chín!
“Khi nào có cơ hội thì phải học cách luyện khí ngoài hành tinh này mới được.”
Vương Bảo Nhạc thỏa mãn nhìn phi kiếm bên cạnh, phất tay thu hồi cả phi kiếm lẫn dải lụa, sau đó hắn lật tay một cái, trong tay xuất hiện ba cái vảy.
“Tiếc là bị nứt nhiêu quá, chỉ có thể dùng như bom mà thôi, uy lực chắc cũng không đến nỗi nào.”
Vương Bảo Nhạc vỗ bụng đẫy thỏa mãn, bắt đầu cân nhắc xem tiếp theo mình nên rời đi hay không, nhưng nghĩ tới dương mưu muốn thăng cấp tân thành thành đặc khu của Ngũ Thế Thiên Tộc, hai mắt của Vương Bảo Nhạc lại đảo một vòng, trong lòng rục rịch.
Nếu đổi lại là lúc trước thì hắn nhất định sẽ tức giận lắm, nhưng bây giờ thì tất cả đã khác. Trong lòng Vương Bảo Nhạc, Ngũ Thế Thiên Tộc làm như vậy chẳng khác nào tự dưng tặng miễn phí một tạo hóa cho mình vậy.
“Nhưng vẫn có một vấn đề, cái mình kết chính là Minh Đan... nhưng thứ mình học được ở Đạo viện Phiêu Miễu lại là lôi pháp, một khi phóng thích tu vi thì khó mà tránh được việc để lộ Minh Khí...”
Vương Bảo Nhạc xoa trán, lại cúi đâu nhìn đống đan dược nọ, sau đó cắn rằng một cái.
“Hay là cứ thử xem có thể dùng Lôi Đạo Sơ Thiên để ngưng tụ ra được một viên lôi đan hay không. Như thể thì sẽ chứng minh mình Kết Đan lôi đạo, nhưng thực tế ông đây không giống người thường... ông có tới hai hòn bi... Không đúng! Là hai viên đan!”
Vương Bảo Nhạc ho khan một tiếng, giơ tay phải lên, dựa vào quyền hạn của hắn đối với Minh Khí, sau khi phong ấn xung quanh thì hắn khoanh chân ngồi xuống, lấy đan dược không có tác dụng phụ, có thể đề cao tu vi mà đứa bé trai đã nói ra.
“Nguyên Anh cũng có thể đề cao tu vi, nếu như ta ăn thì hiệu quả chắc sẽ rất tốt!”
"filepos0010364171">

Bạn cần đăng nhập để bình luận