Tam Thốn nhân Gian

Chương 535

Chương 535Chương 535
PHI TIÊN ĐÀI
on mắt?”
Đồng tử của Trác Nhất Phàm co rụt lại, quay đầu nhìn về phía vùng đất truyền thừa, Vương Bảo Nhạc ở bên cạnh như có điêu suy nghĩ, cảm thấy nơi này quả đúng như lời Triệu Nhã Mộng miêu tả, thật sự rất giống một con mắt!
“Thế này thì lớn quá đi mất...”
Vương Bảo Nhạc thì thào, đang định lên tiếng thì trong đầu hắn chợt vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quen thuộc.
“Khả năng quan sát của cô bé này khá lắm, chỉ thua bản cung bảy tám phân mà thôi, chắc là đệ nhất linh thể xưa nay chưa từng có trong nền văn minh của Liên bang các ngươi rồi!”
Chị đẹp thản nhiên lên tiếng, Vương Bảo Nhạc tự động lờ tịt giọng điệu bốc phét của cô, chỉ mừng rỡ thầm hỏi.
“Chị đẹp, cuối cùng chị cũng tỉnh rồi. Triệu Nhã Mộng là đệ nhất linh thể của Liên bang bọn em, nhưng chị chính là đệ nhất kiêu nữ của cả vũ trụ này. Lâu lắm rồi không được nghe giọng chị, em nhớ chị chết mất!”
“Dẻo mồm!”
Chị đẹp hừ một tiếng, nhưng giọng điệu không còn lạnh lùng nữa, rõ ràng ngoài miệng chỉ nói thế thôi chứ trong lòng vẫn thấy vô cùng hưởng thụ.
“Nơi này đúng là một con mắt, tên là Vạn Pháp Chi nhãn, là vùng đất thị giác trong ngũ giác mà năm đó cha ta đã để lại Thương Mang Đạo Cung!”
“Trải qua vô số nám, nơi này đã để lại quá nhiêu ấn ký của quá nhiêu đời đại năng, mặc dù có nguy hiểm nhất định, nhưng cũng là một trong hai truyền thừa lớn nhất
của Thương Mang Đạo Cung. Các ngươi có thể nhận được tạo hóa ở nơi này đương nhiên cũng là do bản cung âm thầm làm phép để thay đổi.”
Nói đến phần sau, trong giọng nói của chị đẹp lại đầy vẻ kiêu ngạo, Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, vốn có chút không tin, nhưng thầm nghĩ ở nơi này thì mình nên ngoan ngoãn một chút là hơn, thế nên trong đầu lại lập tức nịnh hót.
Gì mà chị đẹp cái thế vô song, chị đẹp thông tuệ tuyệt thế, chị đẹp quyến rũ banh vũ trụ, chị đẹp tuyệt vời không gì sánh bằng... Tóm lại, muốn buồn nôn cỡ nào thì buồn nôn cỡ ấy. Chị đẹp nghe xong thì chỉ hừ vài tiếng, nhưng cũng không ngán cản...
Trong lúc Vương Bảo Nhạc mải mê nịnh nọt chị đẹp thì Trác Nhất Phàm và Triệu Nhã Mộng đều nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc và kỳ quái, bởi do Vương Bảo Nhạc quá tập trung nịnh nọt nên người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy hắn vẫn đứng im ở đó, mặt thì dại ra. Trác Nhất Phàm đang muốn
vỗ vai Vương Bảo Nhạc một cái thì bị Triệu Nhã Mộng cản lại.
Triệu Nhã Mộng không lên tiếng, chỉ nhìn Vương Bảo Nhạc một cái rồi chuyển mắt về phía Trác Nhất Phàm, ý bảo hắn đừng quấy rày Vương Bảo Nhạc lúc này.
Trác Nhất Phàm cũng không ngốc, sau khi nghĩ kỹ thì đứng im ở đó chờ Vương Bảo Nhạc tự mình tỉnh lại cùng Triệu Nhã Mộng.
Cứ thế, Vương Bảo Nhạc nịnh nọt chị đẹp hơn một canh giờ, thậm chí ngay cả tinh thần cũng hao phí không nhỏ vì liên tục động não tìm những câu nịnh nọt không trùng lặp khiến hắn bắt đầu thấy choáng váng, lúc này chị đẹp mới cảm thấy mỹ mãn mà ho khan một tiếng.
“Đủ rồi, ta biết là ngươi sùng bái ta lắm, nhưng sau này đừng thể hiện sự sùng bái của mình nữa, cứ nói mấy câu thật lòng thế này mãi thì chằng còn là khen người nữa mà là nói ra sự thật rồi. Bảo Nhạc à,
ngươi có một khuyết điểm, ấy chính là quá thành thật đấy!”
Nghe câu này, Vương Bảo Nhạc ngớ người ra một lúc, sau đó mới dằn sự khiếp sợ trước những lời này của chị đẹp xuống, miễn cưỡng thở phào một hơi, vội nói.
“Chị đẹp à, chị nói xem giờ bọn em phải rời khỏi nơi này kiểu gì đây?”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì thầm nghĩ may mà chỉ toàn truyền âm trong đầu chứ không phải nói thành tiếng, không thì chắc hắn đã khàn cả giọng rồi.
“Muốn rời khỏi đây thì dễ thôi ấy mà!”
Chị đẹp ngạo nghễ mở miệng, sau đó bắt đầu hướng dẫn. Vương Bảo Nhạc cũng nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn xung quanh như xác định phương hướng. Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm cũng đã nhìn ra mánh khóe nên im lặng đứng bên cạnh Vương Bảo Nhạc chờ đợi.
Không bao lâu sau, hai mát của Vương Bảo Nhạc ngày càng sáng hơn, cuối cùng hán hít sâu một hơi, quay sang nhìn Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm.
“Đi theo ta, ta có cách rời khỏi nơi này!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn lên tiếng, cũng chẳng giải thích thừa thãi làm gì. Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm cũng làm như không thấy, dù sao thì ai cũng có bí mật riêng, dù mọi người có thể giao mạng sống cho nhau, nhưng cũng vì vậy nên mới tôn trọng bí mật của đối phương nhiều hơn nữa.
Vương Bảo Nhạc lại còn liên lạc với loại thân bí nào đó mà không h'ê cố kỵ hai người, chứng tỏ hẳn vô cùng tin tưởng bọn họ. Thế nên, sau khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì Triệu Nhã Mộng và Trác Nhất Phàm lập tức đi theo, cả ba hóa thành cầu vòng, lấy Vương Bảo Nhạc dẫn đàu, lao nhanh giữa không trung ngập tràn biển lửa này.
Lần bay này kéo dài suốt bảy ngày, trong thời gian này, ba người gẫn như không hề dừng lại. Cũng may tu vi của cả ba đều mới đột phá, lại có đủ đan dược nên mới có thể trụ nổi với tốc độ cỡ này, nhưng dù vậy thì bọn họ cũng không bay được bao xa.
Nơi này nguy cơ trùng trùng, đôi lúc lại có gió lốc bộc phát từ biển lửa mà không hề có bất kỳ dấu hiệu nào. Thỉnh thoảng, trước mặt đột nhiên xuất hiện một ngọn núi vừa bị dịch chuyển, cùng với nám lẫn xuất hiện tinh quái hỏa diễm. Tất cả khiến cho ba người hoặc là chống cự, hoặc là đi đường vòng, nguy hiểm diễn ra liên tục, nhưng may mà đều thuận lợi vượt qua.
Lần nguy hiểm nhất là ngày thứ năm, trong lúc ba người đang bay thì bỗng có một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong biển lửa. Bàn tay này chẳng khác gì cây cột chống trời, chỉ nháy mắt đã với tới, một phát bắt được một ngọn núi lơ lửng cách ba người mấy trăm trượng rồi kéo xuống đáy biển.
Dù cách mấy trám trượng, nhưng uy áp do bàn tay đó phát ra vẫn khiến tâm thần của ba người bị đè nén, ngay cả tu vi cũng không yên, kinh hoảng đến mức sắc mặt cũng tái đi.
Đương nhiên không chỉ có bấy nhiêu, trong lúc bọn họ đang cẩn thận phi hành ở ngày thứ sáu thì lại nhìn thấy một hồ nước lặng lẽ xuất hiện giữa hư vô bên phải. Bên trong hồ nước có một dàn mỹ nữ đang tắm rửa, bọn họ nói cười vui vẻ rồi nhìn sang ba người như có như không.
Trác Nhất Phàm chỉ liếc mắt nhìn một cái thì tâm thần đã mê loạn, như thể cả linh hồn cũng muốn bị hút qua. Cũng may, Vương Bảo Nhạc có chị đẹp nhắc nhở nên đánh cho Trác Nhất Phàm hôn mê rồi cõng đi, bấy giờ mới tránh được nguy cơ này.
Lần nguy hiểm tiếp theo là diễn ra trước đó mấy canh giờ. Trước mặt bọn họ có tiếng động hào hùng vọng tới như có thiên quân vạn mã đang thổi kèn xông tới, thậm chí, khóe mắt Vương Bảo Nhạc còn có thể
thấy một đám cự nhân mặc giáp vàng đứng trên những chiến xa cổ xưa kia, ầm ầm xông tới chỗ ba người bọn họ.
Thân thể của Triệu Nhã Mộng khựng lại, lập tức bố trí trận pháp. Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc cũng vội vàng nói.
“Nhắm mắt lại!”
Triệu Nhã Mộng nghe vậy thì lập tức nhắm mắt lại không chút nghi ngờ, Vương Bảo Nhạc cũng nắm chặt Triệu Nhã Mộng rồi tự mình nhắm mắt lại. Hắn cảm nhận được trước mặt có gió mạnh thổi qua như có ai đó gào rú xông tới, nhưng vẫn cố dằn xúc động muốn mở mắt nhìn thử xuống. Mãi cho đến khi gió lốc hay xung phong trong cảm thụ sắp sửa đâm vào người mình thì tất cả đột nhiên biến mất trong nháy mắt.
Qua hơn mười giây sau, Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng mới mở mắt ra, trước mặt bọn họ lại không có gì cả.
Nhưng cảm giác khi nãy vẫn khiến tâm thần của cả hai chấn động, hồi lâu sau Triệu Nhã Mộng mới thì thào hỏi.
“Nếu như lúc nãy không nhắm mắt...”
“Không có nếu như.”
Vương Bảo Nhạc lắc đầu, với cảm giác của Minh Tử như hắn mà cũng không thấy được dấu vết oan hồn trên những hiện tượng kỳ dị kia, tổng hợp mọi thứ lại thì đủ để nói rõ hoặc là trình độ của quỷ hồn đó rất cao, hoặc không phải do quỷ hồn mà là lực lượng nào đó Vương Bảo Nhạc không biết gây nên.
Hồi lâu sau, hắn mới hít sâu một hơi, tiếp tục đi tới cùng Triệu Nhã Mộng, khi sắp hết ngày thứ bảy thì Trác Nhất Phàm cũng tỉnh lại. Nhớ lại những chuyện đã xảy ra, hắn cũng phải kinh hãi không thôi.
Cứ như vậy, lại qua ba ngày, cả ba người cũng trải qua đủ mọi chuyện ly kỳ, thể xác và tinh thần đều rã rời, cuối cùng cũng đi tới nơi mà chị đẹp đã chỉ cho Vương Bảo Nhạc.
Đó là một ngọn núi vô cùng cao, nên dù là biển lửa cũng không cách nào bao phủ được nó. Trên đỉnh núi có đặt một cái lư hương khổng lồ, so với cái lư hương này thì ba người chỉ bé bàng hạt đậu. Bọn họ ngước đầu lên nhìn cái lư hương này mà tâm thần lại chấn động dữ dội.
Trên cái lư hương này tràn ngập cảm giác nám tháng xưa cũ, xung quanh lại không có bất kỳ cấm chế nào, như thể đây là một khu vực công cộng của Thương Mang Đạo Cung xưa kia vậy.
“Nơi này chính là một trong bảy mươi hai tòa Phi Tiên Đài bên trong Thương Mang Đạo Cung. Nhã Mộng, Nhất Phàm, các ngươi phối hợp với ta, cùng chuyển tu vi vào trong Phi Tiên Đài này để khởi động nó đi!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, dằn chấn động trong lòng xuống, vừa nói vừa giơ tay phải đặt lên Phi Tiên Đài.
"filepos0011649756">

Bạn cần đăng nhập để bình luận