Tam Thốn nhân Gian

Chương 622

Chương 622Chương 622
CỐ NHÂN TỚI
Còn về việc làm thứ hai, đó chính là lấy thân phận Thái thượng Trưởng lão của Vương Bảo Nhạc để đặt ra chức vụ nhân viên tiếp quản nhiệm vụ, cơ sở đồng bộ tấm bia nhiệm vụ với linh võng.
Công việc của chức vụ này chính là giúp đỡ những đệ tử đang đi lịch luyện ở bên ngoài hoặc vướng mắc một số lý do nào đó không thể trực tiếp quay về đạo cung. Bên này đến nơi ở hiện tại của họ để lấy được vật phẩm nhiệm vụ, trở về tông môn kết nối thay cho bọn họ, nhờ đó mà hoàn thành việc phân phối chiến công. Việc này sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian cho đệ tử của đạo cung, bởi quãng đường trở về không hề ngắn.
Việc này do Hứa Tông chủ đề nghị, xem như là bắt chước theo cách chuyển phát nhanh của Liên bang. Chỉ có điêu, nếu thực
hiện trước khi Vương Bảo Nhạc trở thành Thái thượng Trưởng lão thì sẽ rất khó khán. Dù sao việc này cũng liên quan đến niêm tin và mạo hiểm.
Nhưng giờ đây với thân phận của Vương Bảo Nhạc, tất cả đều không còn là vẩn đề nữa. Cùng lúc đó, tất cả nhân viên tiếp quản cũng được quy định là chỉ có đệ tử Liên bang mới có thể đảm nhiệm.
Tất nhiên, trong đó còn có rất nhiêu chi tiết và những việc như bồi thường sau khi xảy ra vấn đề. Những chuyện này cũng không cần đến Vương Bảo Nhạc nhọc lòng, đương nhiên là đã có bên Hứa Tông chủ tính toán lên kể hoạch.
Song song đó, xem xét hai việc làm trước đấy, Vương Bảo Nhạc lại bỗng dưng nhớ đến việc thứ ba, đó chính là... lấy thân phận Thái thượng Trưởng lão của hắn cùng với chính phủ Liên bang để lập ra công ước, thành lập... Tá Thải các!
Tá Thải các này vừa thiết lập tín dụng cá nhân cho toàn thể đệ tử của đạo cung, cũng vừa căn cứ vào thân phận khác nhau của họ để cho vay những khoản khác nhau, dựa vào đó để thu lợi nhuận.
Ba hành động này vừa xuất hiện đã giống như hàng loạt quả bom Phản Linh dội thẳng vào Thương Mang Đạo Cung, khiến cho các đệ tử bị chấn động, cũng thể hiện rõ nguồn tài lực.
Đặc biệt, Tá Thải các này chính là sự đảm bảo của cá nhân Vương Bảo Nhạc với cộng đồng chính phủ Liên bang. Điều này vừa khiến cho nguồn tiền được bảo đảm, vừa giúp lấy lại cả vốn lẫn lời, cũng nhận được sự bảo đảm.
Dù cho tu vi của Vương Bảo Nhạc không đủ, nhưng thân phận của hắn khiến cho những kẻ dám không trả tiên phải sởn gai ốc. Dù gì trong suốt quá trình Vương Bảo Nhạc vùng lên, mọi người đã hiểu rõ tính cách của hắn, cũng biết tên này ra tay dùng thủ đoạn rất tàn nhẫn... Cái ví dụ là Tôn
Hải đã khắc sâu trong lòng của mọi người rồi!
Có thể nói rằng, chuyện ba việc này được lẫn lượt tuyên bố đã thay đổi hoàn toàn đạo cung, lại càng thay đổi cuộc sống của vô số người, mà lại còn phù hợp với thực tế, khiến cho người ta một khi đã quen rồi thì không thể buông bỏ được. Dù sao, đối với hầu hết mọi người, sau khi đã quen với sự tiện lợi rồi thì rất khó để trải nghiệm sự bất tiện.
Dù rằng có vài người đã nhìn thấu được mục đích này cũng sẽ lên tiếng phản đối, nhưng một mặt là Vương Bảo Nhạc với quyền thế ngập trời, lại còn có sự ủng hộ của Phùng Thu Nhiên, khiển cho những tiếng nói chống đối kia cũng chỉ có thể biến mất trong đám đông; mặt khác, thứ mà Vương Bảo Nhạc muốn giành lấy không phải là sự tán thành của số ít người, hắn cần đa số mọi người được tiện lợi.
"Tốt nhất là cứ vừa mắng chửi, lại vừa sử dụng!”
Đây là lời Vương Bảo Nhạc đã nói ra sau khi đưa ra ý tưởng về Tá Thải các và Hứa Tông chủ bày tỏ nỗi lo lắng.
Cũng chính là câu nói này khiến cho Hứa Tông chủ thật lòng tin phục, cúi đầu một cái thật thấp với Vương Bảo Nhạc rồi bắt đầu chấp hành theo tuyên bố của hắn.
Cùng với việc thúc đẩy duy trì ba việc này, theo sự thay đổi qua từng ngày của đạo cung, trong lúc một số người đang mờ mịt, Diệt Liệt Tử đã sốt ruột lên rồi.
Trong khoảng thời gian này, dưới sự bắt tay của hai kẻ mạnh là Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên, có rất nhiêu chuyện khiến ông trở tay chẳng kịp, không thể phản kích lại. Mà chẳng biết vì cớ gì, Du Nhiên Đạo Nhân lại quay về dáng vẻ không màng đến chuyện đời như trước, buông bỏ tất cả mọi việc, khiến cho Diệt Liệt Tử càng thấy lo lắng từ tận đáy lòng, sự bẩt mãn với Phùng Thu Nhiên với Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng chất chồng.
ông thấy được sự thay đổi của tông môn, thấy được sự tiện lợi mà linh võng mang tới, đồng thời cũng trông thấy mối nguy hiểm của việc này và sự suy yếu đi trong vô hình của mình, ông có linh cảm rẩt mãnh liệt rằng, nếu để cho việc này tiếp tục phát triển thì đạo cung sẽ thật sự hòa làm một với Liên bang, không phải là khó tách rời, mà là không thể tách rời ra nữa.
Ngoài ra, còn có một điểm cũng khiến Diệt Liệt Tử không thể chấp nhận nổi, đó là vì trong lòng ông, đạo cung ở vị trí cao nhất, tất cả người ngoài chưa được đạo cung chấp nhận thì đều thấp hơn đạo cung một bậc.
Mà đạo cung hiện giờ, bởi vì sự nổi lên của Vương Bảo Nhạc và một loạt hành động khiến cho địa vị của đệ tử Liên Bang táng mạnh lên, thậm chí không ít tu sĩ của đạo cung cũng đã quen với việc này, cảm nhận theo bản năng rằng mọi người đã gần như bình đẳng với nhau cả rồi.
Tất cả những chuyện này khiến cho Diệt Liệt Tử lo nghĩ không yên, nhưng dù sao ông cũng là Thông Thần cường giả, cũng hiểu trong đạo cung bây giờ, Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên kết hợp với nhau, làm cho ông không có cơ hội phản kích.
Thế nên ông tự nói với mình, trước tiên hãy tạm nhẫn nhịn, chờ đợi thời cơ!
Mà một khi cơ hội đến, ông không ra tay thì thôi, đã ra tay thì phải như sấm chớp bão táp, lập lại trật tự, trấn áp tất cả.
Dựa vào suy nghĩ như vậy, Diệt Liệt Tử cũng dứt khoát chọn bế quan, vừa tu luyện chính mình, cũng vừa chỉ dẫn thêm cho người đệ tử mà ông gửi gắm hy vọng là Độc Cô Lâm, mong Độc Cô Lâm có thể nhanh chóng đột phá.
Như thế, trong khoảng thời gian này, ở một mức độ nào đó, đạo cung đã bị Vương Bảo Nhạc với Phùng Thu Nhiên thao túng, còn nhóm bách tử Liên bang thứ ba hiển nhiên
cũng không bị ai phản đối, chẳng những được thông qua một cách suôn sẻ, thậm chí còn xác định sẽ tới đây vào tháng sau.
Mà Vương Bảo Nhạc cũng lợi dụng thân phận của mình để qua mặt Phùng Thu Nhiên, chỉ định trong trăm người tới đây lẫn này, nhất định phải có hai người.
Một người là đại thụ - Phó Vực chủ của Sao Hỏa!
Người còn lại chính là... Lý Vô Trần!
Bởi vì đây là chuyện nội bộ của Liên bang, mà Phùng Thu Nhiên cũng chẳng thể ngờ rằng Vương Bảo Nhạc đã nhìn thấy ký ức trong Phong Tín thụ, cho nên không chú ý tới chỗ này. Chính bởi vì sơ suất này, thời gian dần trôi, một tháng qua đi, sau khi nhóm bách tử Liên Bang thứ ba xuất hiện trong trận pháp, lúc bóng dáng của Lý Vô Trần cùng với vẻ thấp thỏm bỡ ngỡ đập vào mắt của Phùng Thu Nhiên thì cô bỗng nhiên thở gấp.
Vương Bảo Nhạc vờ như chẳng nhìn thấy, mà lúc này Phùng Thu Nhiên cũng chần chừ không tiện nói gì, chỉ đành che giấu đi, lướt ngang qua Lý Vô Trần giữa đám đông mà lòng đày ngổn ngang.
Lý Vô Trần cũng đã trông thấy Phùng Thu Nhiên, nhưng lại rất xa lạ. Nhưng hán khá quen thuộc với Vương Bảo Nhạc bị đám đông tu sĩ bao quanh, có vẻ như đã đạt đến đỉnh cao đang ngồi bên cạnh Phùng Thu Nhiên.
Dường như là phản xạ, trong lòng Lý Vô Trần xuất hiện nỗi chua xót cùng những cảm xúc phức tạp. Liên bang vừa biết được thân phận của Vương Bảo Nhạc cách đây không lâu, có thể nói đã dấy lên chấn động vang trời.
Tuy ràng trước khi đi hắn mới biết được chuyện này, nhưng vẫn cực kì rung động. Bấy giờ, Lý Vô Trần vừa thầm thở dài, lại vừa lo lắng. Hắn với Vương Bảo Nhạc có một vài mâu thuẫn. Hắn cảm thấy với tính tình có thù tất báo của Vương Bảo Nhạc thì
rất có thể lần này mình sẽ chịu chút khổ sở. Nhưng khi ở Đạo viện Phiêu Miễu, hắn đã không kiềm được lòng mình mà nảy sinh tình cảm với một vãn bối của Vương Bảo Nhạc, điều này khiến nỗi thấp thỏm trong lòng hắn càng lớn hơn. Bây giờ, trong lúc cúi đầu xuống, hắn lướt mắt qua đám người bên cạnh, khi nhìn tới một cô gái đến từ Đạo viện Phiêu Miễu trong đám đông, đáy mắt vốn ngập tràn vẻ phức tạp của hắn chợt trở nên dịu dàng.
"Lời nói của Vương Bảo Nhạc sẽ ảnh hưởng đến Mị Nhi. Cho dù mình chịu chút khổ sở, chỉ căn Mị Nhi ở bên kia không bị áp lực gì thì cũng đáng giá cả!"
Lý Vô Trần điêu hòa lại hơi thở, sau khi ra khỏi trận pháp, hắn gắng gượng chắp tay bái kiến Vương Bảo Nhạc và Phùng Thu Nhiên cùng với những người trong nhóm thứ ba đến đây.
Nhưng hắn không biết rằng mình chẳng phải người lo âu thấp thỏm nhất trong
nhóm người thứ ba này. Kẻ căng thẳng nhất đến nỗi trái tim vẫn luôn run lẩy bẩy chính là một gã đàn ông trung niên ở cách đó không xa.
Người này, chính là... đại thụ trên Mặt Tráng, cũng tức là Quế đạo hữu.
Có thể nói, sự bất an của hắn đã đến mức cùng cực. Thật ra, hắn đã dò la từ nhiêu mặt, biết được lần này vốn không có mình, là do Vương Bảo Nhạc chủ động đ'ê nghị cho hắn phải đến đây.
Điêu này làm cho Quế đạo hữu run sợ, trong lòng vừa than thở, cũng vừa cám phẫn. Thật sự là hắn cũng không ngờ chỉ trong mấy nám ngắn ngủi mà tên Vương Bảo Nhạc chết tiệt đã phá hỏng chuyện tốt và cơ duyên của mình năm xưa lại trở thành Thái thượng Trưởng lão của Thương Mang Đạo Cung.
"Đúng là không có công lý mà!"
Đại thụ với Lý Vô Trần ai cũng mang tâm sự riêng của mình, bái kiến trong nỗi run
rẩy. Mà suốt buổi Vương Bảo Nhạc cứ cười tủm tỉm, thỉnh thoảng lại lướt mắt nhìn qua đại thụ và Lý Vô Trân.
Còn Phùng Thu Nhiên cũng không có tâm trạng như trước kia, chỉ gượng gạo nói mấy câu đã rời khỏi ngay. Cô muốn đi sử dụng trận truyền tống để truyền âm cho Lý Hành Văn, hỏi xem sao lại cho Lý Vô Trần tới đây.
Vương Bảo Nhạc thấy Phùng Thu Nhiên đã đi rồi, thế nên chỉ dặn dò mấy câu đơn giản đã quay người bỏ đi, quay về trong đại điện của mình. Cùng lúc đó, khi nhóm bách tử Liên bang thứ ba muốn tản đi, được các tu sĩ Liên bang khác đưa đến nơi quen thuộc thì Hứa Tông chủ lại hô to một tiếng:
"Quế đạo hữu hãy dừng bước. Thái trượng Trưởng lão bảo đạo hữu đến đại điện của ngài ấy để bái kiến."
Đại thụ vốn rầu rĩ trong lòng nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm, cho rằng mình đã
vượt qua cửa ải đầu tiên. Sau khi nghe thấy câu nói này, hắn giật mình một cái, chậm rãi quay đầu lại, trong lòng đã thét gào, bên ngoài vẫn chẳng dám lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ đành gắng gượng cúi đầu đồng ý.
"Quế đạo hữu, tôi với cậu là chỗ người quen cũ, có một câu nói, chẳng biết có nên nói với cậu hay không." Nhìn sang Quế Đạo Viện, Hứa Tông chủ hơi bùi ngùi.
"Xin Hứa Tông chủ cứ chỉ bảo!"
Đại thụ vốn gian xảo, vừa nghe vậy đã lập tức ngẩng đầu lên, cúi đầu bái Hứa Tông chủ một cái, vẻ mặt cực kì cung kính.
"Có một số người đã được định sẵn là cuộc đời này sẽ không tâm thường, mà nếu cậu nắm bắt được cơ hội tốt, có lẽ những mâu thuẫn trước đó sẽ trở thành chiếc thang để leo lên cao cũng không chừng!"
Hứa Tông chủ liếc nhìn đại thụ với ánh mắt sâu xa, khẽ giọng nói.
"filepos0013435214">

Bạn cần đăng nhập để bình luận