Tam Thốn nhân Gian

Chương 748

Chương 748Chương 748
NỀN VĂN MINH DỊ CHỦNG
Vương Bảo Nhạc vừa suy nghĩ vừa trao đổi ý kiến với mấy vị trưởng lão về tình hình hiện tại. Chỉ lát sau, bảy trưởng lão của Thánh Đào Môn đã thống nhất ý kiến.
Tình hình hiện nay đã không thể thay đổi được nữa, nếu đã như vậy... thì cứ dứt khoát tận dụng cơ hội này để cướp bóc một phen. Nếu thu hoạch đủ nhiêu, nói không chừng Thánh Đào Môn thật sự có thể đảo ngược tình thế và giải quyết khủng hoảng tài chính.
Đồng thời, nếu như thu hoạch không đạt yêu cầu thì cũng c'ân phải lấy được đủ lượng tài nguyên có thể trao đổi quyền hạn trở về với Thái thượng Trưởng lão. Những
tu sĩ Kết Đan kia nghĩ gì đã không quan trọng nữa.
Thế là chẳng mấy chốc, khi bảy người đã thống nhất ý kiến thì lập tức đi bái kiến Thái thượng Trưởng lão. Sau khi cả bảy bày tỏ thái độ với vẻ mặt cung kính, Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn cũng cười lớn, ông ta cũng không bận tâm đến những Kết Đan kia nữa mà bảo đám người Vương Bảo Nhạc dốc sức giúp đỡ mình điều khiển chiến hạm Thánh Đào Môn, kích phát toàn bộ tốc độ và lao vút giữa tinh không.
Về mặt thị giác thì nơi này tối hơn nền ván minh Thần Mục rất nhiêu, dù là Vương Bảo Nhạc hay những người khác thì đều có cảm giác xa lạ.
Ngay cả Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn cũng chưa từng đến đây. Tư cách mở Vạn Yểm Chi Mục mà lúc trước ông ta đã thế chấp tông môn để đồi lấy chỉ có thể chọn truyền tống cực xa theo hướng
ước chừng do không có định vị mục tiêu chính xác.
Thế nên, ông ta chỉ biết rằng tinh vực này là nơi mà trước đây nền ván minh Thần Mục chưa từng đến. Thậm chí, ông ta cũng không dám chác là có thể tìm thấy nền ván minh và tài nguyên có thể cướp bóc hay không.
Bởi do không chắc chán, nếu ví tinh không này như một đại dương màu đen, vậy thì chiến hạm của Thánh Đào Môn giống như một chiếc thuyền nan cô độc, lặng lẽ tiến v'ê phía trước trong biển đen. Thời gian dần trôi đi, chẳng mấy chốc đã được ba tháng.
Trong ba tháng này, các tu sĩ cấp thấp của Thánh Đào Môn đã chấp nhận số phận của họ và trở nên tràm mặc hơn, nhưng thỉnh thoảng trong mắt của họ lại ánh lên tia sáng hung ác giống như những con sói đói. Những người không còn đường lui như họ mà gặp được con mồi có thể nuốt chửng thì chắc chắn sẽ hung tàn chưa từng thấy.
Mặc dù Vương Bảo Nhạc có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiêu, nhưng hán cũng nhận thấy được lệ khí trên người những trưởng lão Nguyên Anh khác càng ngày càng cao. Thậm chí, cho dù bản thân Thái thượng Trưởng lão đã cố gắng che giấu suy nghĩ của mình, nhưng vẫn không thể trốn thoát được quan sát của Vương Bảo Nhạc. Hắn nhìn ra nỗi lo láng trong lòng của đối phương đang ngày càng mãnh liệt hơn.
Chỉ có Vương Bảo Nhạc là không hề sốt ruột. Một phần là do nếu muốn thì hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào. Phần còn lại là vì mặc dù hán không có quyền trở lại nền ván minh Thần Mục nhờ ấn ký của Vạn Yểm Chi Mục, nhưng muốn lấy được nó là chuyện vô cùng dễ dàng.
Vì vậy, chẳng những Vương Bảo Nhạc không có cảm giác lo lắng mà thậm chí trong thời gian này, sau nhiều lần trò chuyện với mấy vị trưởng lão, hắn cũng đã hiểu rõ hơn về hoàng tộc, về tam đại thượng tông và lịch sử của nền văn minh Thẫn Mục.
“Qua một thời gian nữa, nếu vẫn như vậy thì ta đành ra tay mà thôi.”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, liếc nhìn mọi người xung quanh, rồi nhìn Thái thượng Trưởng lão đang sa sầm mặt bên kia. Sau đó, hắn ung dung nhìn ra tinh không đen như mực ở bên ngoài cửa sổ của chiến hạm. Trong lúc đang nhìn, đồng tử của Vương Bảo Nhạc chợt co rút lại.
Gần như ngay khi đồng tử của hắn co rút lại, chiến hạm mà Thánh Đào Môn đã dốc sức sửa chữa cũng nhận ra sự bất thường của tinh không ở phía trước, tiếng cảnh báo lập tức vang lên.
Khi tiếng cảnh báo vang lên, tất cả các tu sĩ trong chiến hạm đều giật mình, hơi thở trở nên dồn dập hơn. Nhất là Thái thượng Trưởng lão và các tu sĩ Nguyên Anh khác, người nào người nấy đều mở to mắt. Thậm chí, trong mắt của Thái thượng Trưởng lão còn sáng rực lên, lập tức lấy một la bàn thủy tinh ra.
Chiếc la bàn thủy tinh này không lớn lắm, nó lơ lửng trong tay của Thái thượng Trưởng lão, phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Tay trái của ông ta bấm niệm pháp quyết rồi chỉ một cái, ánh sáng đột nhiên táng vọt, có tiếng vù vù vang vọng giống như có một bàn tay vô hình đang cầm một cây bút trong suốt từ từ phác họa ra một bản đ'ô sao giữa không trung.
Ngay khi bản đồ sao này xuất hiện thì lập tức thu hút ánh mát của tất cả mọi người có mặt trong chiến hạm.
Thứ đầu tiên xuất hiện là một hằng tinh đang ở trạng thái gần lụi tàn, sau đó là sáu hành tinh có kích cỡ khác nhau ở xung quanh nó...
Hằng tinh sắp lụi tàn không có màu, nhưng trong số sáu hành tinh ở bên cạnh nó thì có hai cái màu đen và ba cái là xanh lá xen vàng, nhưng phần lớn vẫn là màu xanh lá cây.
Ngoài ra, còn có cái lớn nhất không phải là màu xanh lá mà phát ra ánh sáng màu vàng nhạt.
Ngay khi màu sắc của bản đồ sao và các ngôi sao bên trong nó xuất hiện, hơi thở của các tu sĩ cấp thấp trong chiến hạm càng trở nên dồn dập hơn. Mấy vị trưởng lão ở bên cạnh Vương Bảo Nhạc cũng trở nên nghiêm túc, có người nhanh chóng mở miệng.
“Không có màu vàng rực đại diện cho Linh Tiên cảnh và màu cam đại diện cho Hành Tinh cảnh, càng không có màu đỏ đại diện cho đại năng Hằng Tinh cảnh!”
“Trong sáu hành tinh, hai cái màu đen có nghĩa là không có bất kỳ dao động linh khí nào, cho nên không cần phải chú ý. Ba hành tinh còn lại nằm giữa màu xanh lá cây và màu vàng nhạt, có nghĩa là chiến lực mạnh nhất trên ba hành tinh này có thể so sánh với Nguyên Anh và Thông Thần cảnh...”
“Ánh sáng màu vàng nhạt phát ra trên ngôi sao cuối cùng, theo kinh nghiệm trước đây thì chiến lực có thể sánh với Thông Thần hậu kỳ!”
“Nền ván minh này có những mối đe dọa nhất định, nhưng cũng khá kỳ quái. Hẳng tinh của bọn họ sắp lụi tàn rồi, tại sao họ lại không rời khỏi đây chứ?”
Vương Bảo Nhạc nghe xong lời của mấy vị trưởng lão ở bên cạnh bèn nheo mắt lại rồi nói.
“Một nền văn minh đã có thể sinh ra cường giả Thông Thần thì không lý nào lại có hành tinh không được sử dụng và chiếm đóng. Nhưng... nơi này có hai hành tinh như vậy.”
Vương Bảo Nhạc nói xong thì nhìn về phía Thái thượng Trưởng lão.
Thái thượng Trưởng lão của Thánh Đào Môn cũng nhìn chằm chằm vào hai ngôi sao màu đen bản đồ sao, sau đó nhìn hành
tinh màu vàng nhạt, trong mắt lộ ra vẻ trầm ngâm. Dựa theo cũng cách làm việc của nền văn minh Thần Mục, khi gặp được nền văn minh không bằng mình thì họ sẽ trực tiếp xông tới phá hủy và vơ vét mọi thứ.
Đối với các nền ván minh có mức độ nguy hiểm nhất định, lựa chọn của họ là lẻn vào, sau đó tản ra để vơ vét và ghi lại tọa độ của nền văn minh này. Tiếp theo, họ sẽ tập trung và rời đi trong thời gian đã định rồi thông báo cho thượng tông, tùy thuộc vào tình hình để đưa ra lựa chọn có nên viễn chinh xâm lược hay không.
“Nếu như đã gặp được thì cứ đi vào xem giá trị của nó như thế nào. Nếu như không ổn thì chúng ta sẽ rời đi ngay lập tức. Với tọa độ này thì cũng có thể nhận được phần thưởng từ thượng tông rồi!”
Với tư cách là người quản lý Thánh Đào Môn, lời nói của ông ta vừa ra thì các tu sĩ khác đều không dám lên tiếng nữa. Chẳng mấy chốc, chiến hạm của họ đã tăng tốc,
thậm chí còn khởi động pháp khí chống lại thần thức dò xét, khiến cho toàn bộ chiến hạm giống như dần bị che giấu trong bóng tối, ngày càng đến gần tinh hệ ván minh xa lạ kia như một bóng ma màu đen.
Vài ngày sau, cuối cùng chiến hạm của Thánh Đào Môn đã tới gần nền ván minh kia trong trạng thái gần như tàng hình này. Sau khi xông vào bên trong tinh hệ này với tốc độ không hề giảm, Thái thượng Trưởng lão trong chiến hạm lập tức bắt quyết, một bản đồ sao ba chiêu rõ nét hơn cái họ đã thấy lúc trước rất nhiêu cũng xuất hiện trong chiến hạm.
Bản đồ sao này có hình lập thể với độ rõ nét cực cao. Do đó, sáu hành tinh được hiền thị ở hầu hết các hướng, thậm chí có thể nhìn thấy loáng thoáng bề mặt của các ngôi sao.
Khi mọi người nhìn thấy rõ các hành tinh này, từng tiếng hít khí đột nhiên phát ra từ miệng của những tu sĩ cấp thấp. Hai đồng tử của Vương Bảo Nhạc cũng co rút lại, các
trưởng lão khác và Thái thượng Trưởng lão cũng Tân lượt biến sắc.
Thật sự là... trong sáu hành tinh này, sau khi hai hành tinh màu đen mà họ nhìn thấy trước đây cũng được hiện rõ ở tất cả các hướng, có thể thấy rõ chúng đã hoàn toàn tàn lụi giống như hai quả quýt khô đét đã mất tất cả sinh cơ và khí tức.
Mặc dù bốn hành tinh khác vẫn còn sinh cơ và khí tức, nhưng rõ ràng chúng cũng đang bị khô héo dàn. Có thể nhìn thấy rất nhiêu hố sâu trên bề mặt, dường như còn có thể nhìn thấy một số vật thể đang nhúc nhích. Tất cả những thứ này đã mang đến cho người ta một cảm giác chẳng lành.
Đây là l'ân đầu tiên Vương Bảo Nhạc nhìn thấy một nền ván minh kỳ lạ như vậy, cho nên không thể không nhìn chằm chằm vào nó. Dựa vào Minh Pháp của mình, Vương Bảo Nhạc cảm nhận được một luồng tử khí nồng nặc tràn ngập trong tinh hệ của nền ván minh này. Đồng thời, hắn cũng nghe
thấy tiếng lẩm bẩm của Thái thượng Trưởng lão.
“Nền văn minh dị chủng bản địa?”
Thái thượng Trưởng lão cau mày, đưa ra quyết định sau một thoáng trầm ngâm.
“Mọi người hãy tự dẫn người đi điêu tra, giữ liên lạc mọi lúc, nửa tháng sau quay trở lại chiến hạm!”
Nói xong, cơ thể của ông ta nhoáng lên, chỉ định hai trưởng lão đi cùng rồi dẫn một số tu sĩ cấp thấp ngồi phi toa đi thẳng đến hành tinh đang phát ra ánh sáng màu vàng trong bản đồ sao.
Những trưởng lão còn lại bao gồm cả Vương Bảo Nhạc cũng nhanh bàn bạc với nhau rồi tự phân tán đi thẳng đến ba ngôi sao còn lại. Vương Bảo Nhạc không hề đơn độc, đi cùng hắn là trưởng lão thứ nám của Thánh Đào Môn, tu vi Nguyên Anh trung kỳ. Hai người dẫn theo một số tu sĩ cấp thấp ngồi phi toa, trong nháy mắt đã lao thẳng đến ngôi sao mục tiêu.
Trong lúc tới gần, những hố sâu trên bề mặt của ngôi sao ngày càng hiện ra rõ hơn trong tàm mắt của Vương Bảo Nhạc và trưởng lão thứ năm. Khi nhìn rõ những thứ, ngay cả Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình mở to hai mắt.
"filepos0016017555">

Bạn cần đăng nhập để bình luận