Tam Thốn nhân Gian

Chương 379

Chương 379Chương 379
ĐỊA BÀN TO BAO NHIÊU THÌ BẢO NHẠC LỚN BẤY NHIÊU
Dường như, một chùy của Pháp Binh cấp chín do Vực chủ Sao Hỏa giáng xuống đã hủy diệt tất cả khiến cho nơi này nhất thời không có hung thú nào tồn tại.
Ngay cả mấy viên thịt trên vách hang cũng đã bị đánh nát từ lâu, hóa thành tro bụi giúp Vương Bảo Nhạc khống chế đàn muỗi bay một đường suôn sẻ, trực tiếp bay đến cuối đường.
Mặc dù đến đây đã là cực hạn khống chế của Vương Bảo Nhạc nhưng sau khi loáng thoáng nhìn thấy bức tường kia thì hắn đột nhiên mở to hai mắt, khí tức ngưng tụ lại, trên mặt dần lộ vẻ khó tin.
Hắn cũng từng thấy bức tường hàn băng này rồi, mặc dù không tận mắt nhìn thấy nhưng dù là thông qua thị giác của đàn muỗi hay báo cáo định kỳ do Khổng Đạo đưa tới đều có hình ảnh và đoạn phim quay bức tường này.
Hắn nhớ rõ bức tường trước kia là một phiến hàn báng dày đặc, tràn ngập hàn khí vô cùng kinh người, như thể vạn năm không tan, cần trận pháp ngày đêm tác động mới có thể từ từ tan ra.
Chỉ cách vài ngày thì mắt thường khó mà nhìn ra trình độ tan rã của bức tường, cần phải vài tháng hoặc vài năm mới thấy rõ sự thay đổi của nó.
Nhưng bây giờ... Vương Bảo Nhạc lại thấy bức tường này đã tan rã rất nhiêu so với hình ảnh báo cáo của Khổng Đạo mà hắn đã xem tuần trước, thậm chí trông giống như quá trình đến mấy tháng mới có thể làm được.
Điêu này khiến Vương Bảo Nhạc sửng sốt một chút, ánh mắt lóe sáng, hô hấp trở nên dồn dập hơn, nhưng hắn không thể đoán được nguyên nhân nào dẫn đến sự tan rã nhanh chóng như thế này.
“Là sự xuất hiện của bàn tay kia ư? Hay là một chùy của Vực chủ đây? Hoặc là do... phệ chủng của mình táng tốc hấp thu Minh Khí bên trong đó?”
Vương Bảo Nhạc không thể xác định được nguyên nhân cụ thể nhưng hắn cảm giác có lẽ đây là một cơ hội tốt cho mình.
Tuy rằng, bây giờ hắn cũng khó mà xác định việc tốc độ tan rã tăng nhanh sẽ mang đến cơ hội gì cho mình nhưng trực giác hình thành từ việc đọc tự truyện quan lớn đã nói cho hắn biết là mình có thể cân nhắc thêm về chuyện này.
Mang theo suy nghĩ này, Vương Bảo Nhạc lập tức gọi Khổng Đạo đến. Tuy vết thương của Khổng Đạo vẫn chưa lành hẳn nhưng đã không còn gì đáng ngại nữa. Nếu là lúc khác thì hắn sẽ qua quýt cho có trước lời gọi của Vương Bảo Nhạc, bảo trợ thủ của mình đến là được nhưng nay hắn im lặng một lúc rồi tự mình đến.
Sau khi nghe Vương Bảo Nhạc hỏi về chuyện bức tường xong thì Khổng Đạo cũng chẳng giấu giếm gì, kể hết những gì mình biết và giao đoạn phim quay được về bức tường vào hôm qua cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc xem xong thì hai mât lóe sáng. Bức tường hôm qua khác hẳn với hôm nay, điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc có thể rút nhỏ phạm vi suy luận. Có điêu, dù là bàn tay kia hay một chùy Pháp Binh cấp chín của Vực chủ đều khó mà lặp lại lần nữa để hắn có thể nghiệm chứng.
Nhưng theo như Vương Bảo Nhạc phân tích thì sự xuất hiện của bàn tay kia chắc hẳn không phải mấu chốt, mà một kích của Pháp Binh cấp chín cũng khó mà làm trọng điểm được, bằng không thì các thế lực trong Liên bang cũng chẳng cần xây dựng trận pháp ở đây làm gì, cứ cầm Pháp Binh cấp chín thay phiên nhau đánh vào là được.
“Trong tư liệu mà Vực chủ cung cấp có nói... Chỉ có thần binh mới có thể cưỡng chế phá tan bức tường này!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tim đập rộn lên. Lúc này, thứ duy nhất cần phải kiểm tra chính là phệ chủng của mình có tạo thành ảnh hưởng với bức tường này hay không!
Suy nghĩ này như một ngọn lửa nhen nhóm trong lòng hắn. Tuy rằng, chính hắn cũng không biết tại sao mình phải đi nghiệm chứng nhưng bản năng cho hắn biết, một khi có thể xác định được là do phệ chủng thì đây sẽ là cơ duyên lớn nhất từ trước đến nay dành cho mình!
Vậy nên, hắn cố dằn kích động xuống, tiễn Khổng Đạo, sau đó đi thẳng đến chỗ phong ấn. Tuy nơi này đã bị quân đội khống chế nhưng hành vi cứu người của Vương Bảo Nhạc lúc trước đã nhận được sự kính trọng của tất cả các quân tu trong này, bản thân hắn lại là Khu trưởng nên chẳng có bất kỳ ai ngăn cản, thậm chí còn có người đưa ra đề nghị bảo vệ hắn.
Vương Bảo Nhạc không tiện để người khác thấy thử nghiệm của mình nên uyển chuyển từ chối, sau đó hắn lại thấp thỏm an bài đàn muỗi vào tra xét rõ ràng rồi mới một mình đi vào trong hàng.
Hắn không đi xuống quá sâu, sau khi đi vào một lúc thì lập tức dừng lại, xem xét không có gì đáng ngại thì bắt đầu nén kích động, dùng Minh Pháp làm trung tâm, vận chuyển hệ chủng. Vô số khí tức băng hàn lập tức bộc phát trong hang này, ào ào đổ về phía hắn. Bản thân Vương Bảo Nhạc như hóa thành một dòng xoáy khổng lồ, trong quá trình hấp thu này, hắn cũng phân tâm điêu khiển hai con muỗi ở chỗ bức tường nhanh chóng kiểm tra.
Sau khi kiểm tra xong thì Vương Bảo Nhạc lại run lên. Hắn thấy được khi phệ chủng của mình bộc phát thì tốc độ tan rã của bức tường này lại táng nhanh rõ rệt.
“Quả nhiên là do phệ chủng!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn, lập tức ngừng vận chuyển phệ chủng, xoay người nhanh chóng rời khỏi hang thần binh. Sau khi phong ấn nơi này lại, Vương Bảo Nhạc quay về văn phòng của mình, chẳng còn tâm tình đả tọa nữa mà đi tới đi lui.
‘Đây là một cơ hội../
“Mình phải nghĩ kỹ xem phải làm cách nào mới biến cơ hội này thành tạo hóa mới được...”
“Phải vận dụng nó kiểu gì đây...”
Khí tức của Vương Bảo Nhạc dao động, trong đầu nảy ra vô số sáng kiến, sau khi dùng đầu óc nhiêu quá thì hắn thấy mệt mỏi nên lấy thức ăn vặt ra, vừa ăn vừa suy nghĩ tiếp.
“Đầu tiên, tầm xem trọng của Liên bang đối với việc có thể đẩy nhanh tốc độ hòa tan bức tường kia cực kỳ cao... Tuy sức của một mình mình có hạn, cũng không nên để lộ sự tồn tại của phệ chủng nhưng chắc là công pháp mà mình đã truyền thụ cho các học tử lúc ở Học viện Đạo Lam cũng có hiệu quả tương tự...”
“Có điêu, cần phải dùng Minh Pháp làm hạch tâm để thôi động mà thôi... Điểm này thì cũng dễ làm thôi, chỉ càn biến công pháp này thành một trận pháp, mà mình lại là hạch tâm của nó là được!”
“Như vậy thì có thể thông qua trận pháp này để phóng đại phệ chủng, điên cuồng hấp thu Minh Khí ở bên trong, từ đó đẩy nhanh tốc độ làm tan bức tường!!”
Vương Bảo Nhạc dừng lại, vỗ đùi một cái rõ to. Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ kích động và chờ mong không sao che giấu nổi, kết hợp với tự truyện quan lớn, hắn đã nghĩ ra một cách cực kỳ tuyệt diệu!!
“Một khi làm được như vậy thì mình sẽ hoàn toàn nắm giữ quyền chủ đạo, ví như trận pháp này cần nhiều tài nguyên và khu vực lớn hơn nữa, cho nên... cần phải mở rộng thành trì của tân khu bây giờ ra nhiêu hơn...”
“Như vậy thì có thể bố trí đại trận phệ chủng này trên cơ sở của Dưỡng Khí Hồn Linh Trận!”
“Nêu như Liên bang thông qua đề nghị của mình và trận pháp này thì mình sẽ có quyền quyết định xem thành trì phải mở rộng gấp mấy lần, thậm chí là nhiêu hơn nữa, biến tân khu này trở thành một tòa thành Thực Dân Sao Hỏa mới!!”
“Không sai, chính là như vậy! Tạo hóa mà mình cảm giác được chính là nó. Nếu như thật sự có thể hoàn thành trận pháp này thì nó sẽ từ tạo hóa một tân khu biến thành một tân thành!!”
Đầu óc của Vương Bảo Nhạc ong ong. Rõ ràng, suy nghĩ này của hẳn là vô cùng lớn mật, nhưng một khi thành công biến tân khu thành tân thành thì tước vị của hắn cũng sẽ tăng mạnh, không còn là chính tứ tước nữa mà sẽ tăng lên một tước, trở thành chính tam tước!
Dù sao thì Liên bang cũng không thể để quy mô một tân khu to như một tân thành, như vậy thì hệ thống của nó sẽ bị loạn. Nếu như xuất hiện tân khu như thế thì nhất định sẽ nâng cấp nó lên tân thành!
Mà Vương Bảo Nhạc lại là mấu chốt để xây dựng tân thành này, bởi hắn là người đề xuất ý kiến, là người không ai thay thế được. Ngoài ra, trọng điểm chính là... Liên bang cũng đang sốt ruột muốn tăng tốc độ tan rã của hang thần binh nên chỉ cần luận chứng thật sự có hiệu quả thì tám chín phần mười là họ sẽ không keo kiệt một chức chính tam tước!
“Đây chính là nói, địa bàn to bao nhiêu thì ta sẽ lớn bấy nhiêu!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn không thôi, cảm thấy mình đúng là thông minh, lại nghĩ ra được sáng kiến thiên tài mà điên cuồng như thế. Lúc này, hắn kích động nên lấy một bình nước băng linh ra uống cạn để bình tĩnh lại.
“Chuyện này tạm thời không thể nói với những người khác, còn chuyện đổi công pháp đơn giản hóa của phệ chủng thành trận pháp thì...”
Vương Bảo Nhạc tim đập thình thịch ngồi suy nghĩ một lúc, cuối cùng lại nhớ đến Triệu Nhã Mộng và Đạo viện Phiêu Miễu.
“Chuyện này phải nhờ Triệu Nhã Mộng và Tông chủ trợ giúp mới được!”
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc vội lấy nhẫn truyền âm ra liên lạc với Triệu Nhã Mộng.
Triệu Nhã Mộng nhậm chức ở đô thành Liên bang, lúc này, đang ngồi trong văn phòng của mình làm việc. Bộ dạng xinh đẹp, tính cách nhã nhặn, kể từ khi nhậm chức đến nay vẫn được vô số nam sĩ ái mộ. Có điêu, khí chất của cô lại khiến phẫn lớn người khác phái đứng trước mặt cô phải tự ti, mặc cảm.
Lúc này, có một thanh niên tuấn lãng, hai mắt đầy vẻ ái mộ đứng trước mặt cô, dịu dàng cất giọng.
“Triệu Bộ trưởng, hôm nay bộ ngành của chúng ta có một buổi vũ hội, cô...”
Hắn còn chưa nói xong thì Triệu Nhã Mộng đã ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, trước ánh mắt của cô, người nọ bắt đầu rịn mồ hôi và căng thằng thấy rõ, không thể nào nói tiếp được nữa, chỉ có thể im lặng cáo lui.
Mãi đến khi hắn rời khỏi thì Triệu Nhã Mộng mới cúi đầu xem tài liệu tiếp nhưng đúng lúc này, nhẫn truyền âm của cô lại vang lên, bên trong vang ra giọng nói đĩnh đạc của Vương Bảo Nhạc.
“Nhã Mộng à, có nhớ ta không? Chúng ta ôm nhau xa từ Trái Đất đến Sao Hỏa cái nào!”
"filepos0008558809">

Bạn cần đăng nhập để bình luận