Tam Thốn nhân Gian

Chương 800

Chương 800Chương 800
BỚT CHỌC THÌ HƠN!
Vương Bảo Nhạc đã dùng hết sức bình sinh, thậm chí là hét bằng cả sinh mệnh để thốt ra câu này. Phát biết rằng nếu ngay cả chiêu này mà cũng vô dụng, không dọa được lão tổ người đá thì xem như mình chết là cái chắc.
Hét xong, hắn sợ không đủ sức uy hiếp đối phương nên lại hét tiếp.
“Sư huynh Trần Thanh Tử của ta từng giết chết vô số đại năng Tinh Vực, quét ngang cả tinh vực Vị Ương, tung hoành biển sao vô tận!”
“Hôm nay vãn bối vào lầm nơi này, quấy rầy giấc ngủ của tiền bối. Nhưng từ đầu chí cuối vãn bối chưa từng làm hại tới tộc nhân của tiên bối, chỉ vì những chuyện cỏn
con thế này, tiên bối cần gì phải làm khó ta?” Vương Bảo Nhạc nói xong lại dốc hết sức tản khí tức của thuật pháp Bản Nguyên trên người mình ra. Hắn cảm thấy nếu như thuật pháp Bản Nguyên là do sư huynh truyền thụ cho mình, nói không chừng đây lại là do chính hắn sáng tạo ra, vậy thì sẽ có khả năng nhất định xem nó là thứ chỉ Trần Thanh Tử mới có!
Loại sở hữu riêng biệt này chính là dấu hiệu chứng minh thân phận tốt nhất, nếu như tu vi của lão tổ người đá này chỉ là Hành Tinh thì Vương Bảo Nhạc còn cảm thấy chưa chắc đã hữu dụng, dù sao thì Hành Tinh cảnh khó mà tiếp xúc được với vị sư huynh kia của mình.
Nhưng Hằng Tinh cảnh thì lại khác, nhất là Hằng Tinh cảnh thống lĩnh cả tộc thế này, nhất định sẽ biết tên hoặc đã từng nghe được vài lời đồn về sư huynh của mình.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc hét lớn, con lừa nằm trong túi trữ vật lại cáng thẳng tột độ, Tiểu Ngũ thì thầm than. Mặc dù hắn không
tin mấy lời Vương Bảo Nhạc đã nói, nhưng lời nói của đối phương lúc này ít nhiều gì cũng khiến hắn ta nhen nhóm được chút hy vọng, bởi vì áp lực mà vị lão tổ người đá kia mang tới cho họ thật sự quá lớn.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc và Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm vào bàn tay đang 'âm ầm bay tới chỗ bọn họ, như có thể nghiên áp tất cả... bỗng nhiên dừng phắt lại!
Mặc dù cú dừng này vẫn tạo thành không ít dao động và gió lốc, khiến bán pháp hạm của Vương Bảo Nhạc lắc lư như ở giữa cơn lốc, có thể bị hủy bất kỳ lúc nào. Nhưng cuối cùng bàn tay đó cũng không va chạm, nên dù rung lắc một chút vẫn không hề hấn gì.
“Có tác dụng rồi!” hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, nhưng tinh thẫn lại vô cùng hưng phấn. Hắn vội vàng nhìn qua, loáng thoáng thấy được một ánh mắt quét tới từ chỗ vị lão tổ người đá ở bên cạnh hằng tinh.
Ánh mắt này mang theo uy áp cực lớn, như có thể xuyên qua mọi thứ, bỏ qua cả pháp hạm lẫn Hình Tiên Tráo của Vương Bảo Nhạc, cũng không đếm xỉa tới toàn bộ phòng hộ mà nhìn xuyên toàn thân của hắn để thấy được bản chất bên trong. Ngay cả Tiểu Ngũ cũng bị quét một 1'ân.
Đứng trước ánh mắt này, trong lòng Vương Bảo Nhạc căng thẳng vô cùng, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ôm quýên bái kiến, cố gắng hết sức để nhìn mình có vẻ cung kính hơn.
Tiểu Ngũ cũng vội vàng cúi đầu.
Cứ như vậy, sau khi ánh mắt tràn ngập uy áp này quét tới quét lui trên người bọn họ mấy lần thì mới tản đi. Bàn tay lớn do lão tổ người đá đánh tới chỗ bọn họ cũng được thu hồi.
Thấy đối phương thu tay, tinh thần của Vương Bảo Nhạc lại càng hưng phấn hơn. Cảm giác sống sót sau tai nạn này khiến hắn cảm giác sư huynh của mình đúng là
lợi hại. Khoác lớp da hổ này lên người, sau này đến đâu người ta cũng phải nể mặt mình ba phần, nhưng vẫn không thể dùng nhiêu được, lỡ như gặp phải kẻ thù của đại sư huynh thì tiêu.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, ngẩng đàu lên nói lớn.
“Đa tạ tiên bối!”
“Mau đi đi!” Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc lên tiếng thì một thanh âm trầm thấp lại nổ tung trong đầu Vương Bảo Nhạc và Tiểu Ngũ.
Thanh âm này hoàn toàn do thần niệm truyền lại, dù ngôn ngữ không thông cũng chẳng sao, nó sẽ trực tiếp in vào linh hồn, lại ẩn chứa một ý chí không cho nghi ngờ truyền vào cùng thần niệm. Khiến cho đầu óc của Vương Bảo Nhạc đau đớn tột độ, giống như chỉ cần đối phương nói thêm vài câu thì bản thân hắn sẽ không thể chịu nổi.
Mặc dù chưa chắc đã không thể chịu nổi, nhưng cảm giác tu vi chênh lệch này vẫn khiển Vương Bảo Nhạc cảm giác được sự khác nhau giữa cường giả và kẻ yếu. Nếu là người khác có cảm giác này thì nhất định sẽ tranh thủ rời đi, sợ đối phương đổi ý.
Lúc này Tiểu Ngũ đang có suy nghĩ này, sau khi trải qua nguy cơ sinh tử, nay suy nghĩ duy nhất của hắn ta chính là rời khỏi nơi đáng sợ này thật nhanh.
Nhưng Vương Bảo Nhạc lại không phải kẻ tầm thường.
Lúc này tròng mắt của hắn đảo một vòng, trong đầu nhanh chóng phân tích. Hắn cảm thấy nhất định là lão tổ người đá này biết sư huynh của mình, nên mới hồi này rõ ràng đang muốn bắt mình đi tế tự, nhưng sau khi mình mở miệng thì lại bỏ qua, để mình rời đi.
Điều này cũng nói rõ dù lão tổ người đá này không quen sư huynh, nhưng đã từng nghe tới uy danh của hắn, không muốn vì
chút việc cỏn con này mà kết thù kết oán với hắn. Với đại năng như hắn ta, dù là thật hay giả cũng không quan trọng.
“Có thể nói ra tên của Trần Thanh Tử cũng đã nói rõ vấn đề, vị lão tổ người đá này đúng là thông minh. Hắn ta đây là đang nói rõ hắn không muốn biết thật giả ra sao, chỉ muốn không bị quấy rầy mà thôi.” Vương Bảo Nhạc như có điêu suy nghĩ, sau khi phân tích, cuối cùng cho ra một đáp án.
“Lão tổ người đá này kiêng kỵ sư huynh của ta, đồng thời cũng sợ phiên toái, nếu đã như vậy...” hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, tim đập nhanh hơn, thầm nghĩ nếu không thử một phen thì mình chắc chắn sẽ hối hận. Nếu đã lỡ mượn oai hùm thì phải kiếm chác một chút mới đúng.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc ngẩng phắt đầu lên, truyền thần niệm ra ngoài tinh không.
“Tiền bối, lần này bọn ta cũng không dễ dàng gì. Phải đi cả một chặng đường xa xôi... Liệu ngài có thể cho bọn ta một vài gốc Thạch Trúc làm kỷ niệm hay không?”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì Tiểu Ngũ đã trợn tròn hai mắt, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt không dám tin. Cõi lòng vốn vừa yên tĩnh của hắn nay lại dậy sóng, nguy cơ sinh tử mới tan biến đã lập tức bùng nổ. Nếu không phải do không dám đắc tội với Vương Bảo Nhạc thì e là Tiểu Ngũ đã chửi tục ngay tại chỗ rồi.
Theo Tiểu Ngũ thấy thì yêu cầu mà Vương Bảo Nhạc vừa đưa ra đúng là cực kỳ quá đáng và vô lại.
“Má ơi, hắn không sợ bị đập chết tươi à!” Tiểu Ngũ tim đập thình thịch, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt van nài như muốn nói với hắn rằng: ba ba ngươi đừng đùa nữa, chúng ta mau trốn đi...
Nhưng chẳng mấy chốc Tiểu Ngũ đã hiểu một đạo lý, ấy chính là... lá gan quyết định tất cả!
Sau khi Vương Bảo Nhạc nói ra câu kia thì lão tổ người đá bên cạnh hằng tinh lại im lặng. Sau đó ánh mắt của hắn lại quét tới trong sự run rẩy của Tiểu Ngũ, Vương Bảo Nhạc cũng vô cùng cáng thẳng, nhưng trong lòng vẫn tin chắc là dù đối phương không đồng ý thì tối đa cũng chỉ bắt mình rời đi lần nữa mà thôi.
Nhưng một khi đồng ý thì mình sẽ giàu to.
Vài giây sau, một tiếng hừ lạnh vang vọng trong đầu của Vương Bảo Nhạc. Sau khi hừ xong, lão tổ người đá kia giơ tay phải lên...
Không phải đập về phía Vương Bảo Nhạc, dưới cái vung tay này, có ba gốc Thạch Trúc trên bốn hành tinh trong tinh hệ bị nhổ tận gốc, bay vun vút về phía Vương Bảo Nhạc.
Tiểu Ngũ nhìn mà mắt chữ o mồm chữ A, nhìn Vương Bảo Nhạc không chớp mắt. Vương Bảo Nhạc cũng kích động vô cùng, nhưng lại ra chiều ung dung, sau khi điêu khiển bán pháp hạm thu hồi ba gốc Thạch Trúc này thì hắn mới ôm quyền rồi cúi đầu thật sâu.
“Đa tạ tiên bối, vãn bối xin cáo từ!” Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc lập tức biết điêu mà dừng lại, không mơ tưởng tới số Thạch Trúc còn lại nữa mà điều khiển bán pháp hạm bay ngược ra. Chẳng mấy chốc đã dùng tốc độ nhanh nhất để rời khỏi tinh hệ của ván minh Người Đá.
Mãi cho tới khi đã rời xa nguy hiểm thì Vương Bảo Nhạc mới thả con lừa ra. Lúc này ánh mắt của Tiểu Ngũ nhìn về phía Vương Bảo Nhạc đã đầy vẻ sùng bái, hắn không tin đối phương thật sự có sư huynh gì đó. Nhưng trong lúc nguy hiểm mà vẫn bốc phét được cả một bối cảnh, còn xin xỏ thêm như thế, phần can đảm này đủ khiến hắn khâm phục.
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên, giống như không để ý tới ánh mắt của Tiểu Ngũ. Tuy ngoài mặt ra vẻ thờ ơ, nhưng trong lòng lại đắc ý vô cùng, sướng rơn cả người.
“vẫn là tên tuổi của sư huynh hữu dụng.” Vương Bảo Nhạc đắc ý vung tay lên một cái, bán pháp hạm lại tăng tốc bay thẳng về phía tinh không xa xôi trong ánh mắt sùng bái của Tiểu Ngũ.
Cùng lúc đó, lão tổ người đá ở bên cạnh hằng tinh trong ván minh người đá kia ngẩng đàu nhìn tinh không phía xa. Ánh mắt luôn bám theo bán pháp hạm của Vương Bảo Nhạc, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Hơn hai mươi vị Linh Tiên đuổi theo Vương Bảo Nhạc lúc nãy im lặng đứng bên cạnh hắn, trên mặt đ'ây vẻ không cam lòng. Đám con dân tộc nó trên bốn hành tinh khác cũng vậy.
Theo bọn họ thấy, những kẻ xông vào tinh hệ của mình, trộm lấy Thạch Trúc đều là
kẻ thù. Đáng lẽ phải bắt đem đi tế tự mới đúng, bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên lão tổ thả cho người chạy đi như vậy.
Cho chạy thì cũng thôi đi, lại còn cho hết ba gốc Thạch Trúc mà cả tộc mình vất vả trồng ra như thế. Tính thêm cả gốc bị cướp đi lúc trước thì tổng cộng là bốn gốc, với nền ván minh của chúng thì đây đúng là cực kỳ quý giá.
Vị lão tổ người đá kia đương nhiên nhìn thấy vẻ không cam lòng của các con dân, sau một hồi im lặng, thần niệm của hắn mới vang lên trong đầu từng người.
“Cái tên nhóc ba hoa kia thì chẳng là gì cả, lão tổ ta còn không đến mức chỉ nghe mấy câu đã tin Trần Thanh Tử trong truýên thuyết chính là sư huynh của hắn. Nhưng vị bên cạnh hẳn... Khí tức của người nọ đúng là đích hệ của Huýên Trần đế quốc. Năm xưa lão tổ ta từng tiếp xúc với khí tức
đích hệ này, chắc chắn sẽ không nhận nhầm... Gàn đây Huyền Trần đế quốc đang cáng thẳng đòi độc lập với tộc Vị ương, chúng ta bớt chọc đám điên đó thì hơn!”
"filepos0017121477">

Bạn cần đăng nhập để bình luận