Tam Thốn nhân Gian

Chương 559

Chương 559Chương 559
ĐỊA ĐỒ TRỜI ĐÊM
Nhìn đám người Hứa Minh dẫn đi xa, ba người Vương Bảo Nhạc lại nhìn nhau một cái, sau đó bay về một hướng khác. Một đường cả ba đều cảnh giác xung quanh, đồng thời Triệu Nhã Mộng cũng nhanh chóng phân tích quy tắc thí luyện.
“Có một cách mà gàn như tất cả mọi người đều có thể nghĩ ra được, ấy chính là sưu tập số lượng chìa khóa rồi trốn đi, nơi thí luyện này lớn như thế...”
Triệu Nhã Mộng thấp giọng nói, Khổng Đạo nghe xong thì lắc đầu.
“Khi nãy ta cũng nghĩ tới điểm này rồi, đồng thời ta còn phát hiện, dù không thể cho chìa khóa vào túi trữ vật nhưng trừ khi ở khoảng cách gần, bàng không thì khó mà bị phát hiện ra. Thế nên ta không hiểu tại
sao Thương Mang Đạo Cung lại cho ra một sơ hở lớn như vậy...”
“Nêu như trận pháp này đã tên là Thiên Huyễn thì có lẽ sẽ còn biến hóa nào khác!”
Nghe Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo nói xong, Vương Bảo Nhạc trầm ngâm một lúc rồi lên tiếng.
Ba người lại bàn bạc một phen, vẫn không có manh mối gì. Cuối cùng, Triệu Nhã Mộng đề nghị nên tìm một nơi an toàn để dừng chân, xem tình thế thay đổi ra sao rồi hãy quyết định tiếp.
Cùng lúc đó, sau khi tu sĩ trong phe của Phùng Thu Nhiên tản ra thì tu sĩ bên phe của Diệt Liệt Tử và Du Nhiên đạo nhân cũng vậy. Tất cả dần tản ra khắp nơi trong hai khu vực khác của vùng đất thí luyện này.
Trong đó, có không ít người đi theo Chu Sơ Đạo và đạo lữ của hắn là Hoàng Vân San, chỉ có Độc Cô Lâm là rời đi một mình, không để cho bất kỳ kẻ nào đi theo.
Cứ như vậy, sau khi mọi người tản ra thì đợt thí luyện này xem như chính thức bắt đầu. Trên quảng trường ở bên ngoài, lúc này, tất cả mọi người đang hưng phấn theo dõi hình ảnh đều hiểu rõ, trò chơi sắp sửa bắt đầu rồi.
Tuy rằng hiện tại sáu trám người này vẫn còn chưa sinh hiềm khích gì lớn, thậm chí còn không ra tay với nhau, nhưng dựa theo quy tác thí luyện này, đợi qua một thời gian thì tất cả đều sẽ sốt ruột mà thôi.
Nếu như vậy thì sẽ khiến cho đợt thí luyện này xuất hiện biến số nhất định, mà nơi có biến số thì bình thường đều có người mở cá cược. Ví như trận cá cược giữa Diệt Liệt Tử và Phùng Thu Nhiên, cũng ví như... cái bàn cá cược mà Tạ Hải Dương lén mở.
Bàn cá cược này đương nhiên không thể để lộ ra ngoài, nhưng với thủ đoạn của Tạ Hải Dương thì có thể dễ dàng truyền tin này ra ngoài nên số lượng người lén tới tìm Tạ Hải Dương đặt cược hiện nay cũng đã có hơn cả vạn.
Thế nên, trong lúc phần lớn mọi người đều theo dõi hình ảnh trong ba dòng xoáy kia, mặc dù cũng đứng lẩn trong đám người, nhưng Tạ Hải Dương lại vô cùng bận rộn. Có người truyền âm cho hắn liên tục để đặt cược, mà hắn cũng liên tục điêu chỉnh bàn đặt cược, trong lúc nhất thời, nơi này vô cùng náo nhiệt. Nhất là bên cạnh hắn lúc này đã có vô số người bỏ tiên đặt cược ngay tại chỗ.
Mặc dù trưởng bối trong tông môn cũng có người để ý tới nơi này, nhưng vừa nhíu mày một cái đã lập tức nhận được truyền âm, sau khi nhận xong thì chỉ nhìn Tạ Hải Dương một cái rồi lắc đầu, không để ý tới nữa. Điêu này khiển cho bàn cá cược của Tạ Hải Dương càng lúc càng lớn hơn, mãi đến khi một tu sĩ trung niên bên cạnh hắn tò mò hỏi thử.
“Tạ đạo hữu, tuy rằng là ngươi làm cái mở sòng, nhưng chính ngươi có mua không thế?”
Tạ Hải Dương nghe xong thì cười lớn, lấy ba cái hồ lô ra từ trong vòng tay trữ vật đặt ở trước mặt, tay chỉ vò hồ lô rồi cười nói với mọi người xung quanh.
“Ta bỏ ra một vạn chiến công để mua ba người, tên của bọn họ ở trong ba cái hồ lô này, các ngươi nhìn giúp ta nhé! Đợi mấy ngày nữa có kết quả thì ta sẽ mở ra ngay tại chỗ cho các ngươi xem!”
Bên ngoài vô cùng náo nhiệt, sòng cá cược được dựng lên lại khiến cho mọi người mang theo những tâm tình lẫn kích động riêng mà dõi mắt nhìn hình ảnh trên ba dòng xoáy, tình hình lại càng sôi động hơn trước.
Mà bên trong thí luyện lại không được như thế, dù sao thì lúc này thí luyện chỉ vừa mới bắt đầu, mọi người cũng vừa tách ra không bao lâu, chưa đến lúc chính thức khai chiến.
Nhưng hiển nhiên Diệt Liệt Tử không muốn nhìn thấy kết quả như thế, nên ông ta giơ tay phải lên bấm niệm pháp quyết,
chỉ một cái vào mấy dòng xoáy trên trời. Ba dòng xoáy này lập tức chấn động dữ dội, trận pháp bên trong rốt cuộc cũng xuất hiện một vài biến hóa.
Biến hóa này nhanh chóng bị mọi người nhìn thấy, từng tiếng kinh hô vang lên liên tục.
“Trận pháp có thay đổi rồi kìa!”
“Các ngươi nhìn bầu trời trong hình ảnh đi... Nó biến thành màu đen rồi!”
“Trên bầu trời đen lại có ánh sao kìa!”
Gân như ngay khi mọi người bên ngoài ồ lên thì những người tiến vào vùng đất thí luyện đều biến sắc, ngẩng phắt đầu nhìn lên bầu trời.
Lúc này... ánh sáng xung quanh đã tối xuống, mặc dù ở trong mắt tu sĩ thì chẳng khác gì cả nhưng không sáng bằng lúc trước. Còn bàu trời bao la trên đỉnh đâu của họ lúc này đã biến từ ngày thành đêm.
Hoặc nói đúng hơn là cũng không phải màn đêm, mặc dù ánh sáng bên dưới đã tối xuống nhưng lại không phải đen thui như ban đêm thật sự, chằng qua chỉ là bầu trời màu xanh biến thành màu đen mà thôi.
Tuy miêu tả như thế hơi mâu thuẫn, nhưng thực tế lại đúng là như vậy. Mặt đất bên dưới bầu trời đen kia vẫn có ánh sáng hắt lên, chẳng qua lại không tìm thấy nguồn sáng ở đâu. Dường như tất cả mọi thứ ở đây đều có thể trở thành nguồn sáng, đây chính là một trong những điểm đặc biệt của Thiên Huyễn Vạn Pháp Trận.
Ba người Vương Bảo Nhạc cũng vậy, khi bầu trời đột nhiên biến thành màu đen thì bọn họ đã lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt dần thay đổi. Thật ra, bầu trời đêm này lại dần biến hóa, trên đó xuất hiện một bản đồ do ánh sao tạo thành.
Bản đồ này rất rõ ràng, chính là bản đồ toàn bộ phạm vi của cả vùng đất thí luyện này. Nếu như chỉ là bản đồ thì thôi, trên đó lại huyễn hóa ra rất nhiều dấu hiệu chìa khóa.
Mà chúng cũng không phải ở cố định một chỗ!
Những chìa khóa này có cái ở riêng một mình, cái thì tụ lại thành nhóm, có khi lại là mười mấy cái ở cùng một chỗ. Rõ ràng... mỗi dấu hiệu chìa khóa đó ứng với mỗi người cầm chìa khóa trong vùng đất thí luyện này.
Điêu này khiến cho ba người Vương Bảo Nhạc tìm được vị trí của ba chiếc chìa khóa tương ứng của mình trên bản đồ trời đêm xong thì trong lòng bỗng nặng trịch.
Nhất là sau khi cả ba thử di chuyển một phen, thấy dẫu hiệu chìa khóa kia cũng nhúc nhích thì rốt cuộc cũng xác định được một điêu, bản đồ trời đêm này đúng là đồng bộ với vùng đất thí luyện.
Như vậy thì chằng còn bí mật gì nữa, cũng chặn đứng toàn bộ khả năng lợi dụng sơ hở để trốn tránh. Chuyện tìm một nơi bí mật ẩn nấp đã không còn khả thi nữa, đồng thời sự xuất hiện của bản đồ trời đêm này cũng hoàn toàn chặn đứng nghi hoặc của họ trước đó.
“Chiêu này đúng là độc ác! Mỗi người đều không còn nơi để ẩn nấp ở đây nữa, tất cả đều lộ rõ trong mắt kẻ khác.”
Khổng Đạo hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên vô cùng nghiêm túc. Hán có thể đoán được, sự xuất hiện của bản đồ trời đêm này sẽ khiến cho mức độ khốc liệt của đợt thí luyện này được đẩy lên mức cao nhất.
“Chưa hẳn!”
Triệu Nhã Mộng đột nhiên lên tiếng, trong mắt lóe tinh quang, thấp giọng nói tiếp.
“Sự xuất hiện của bản đồ trời đêm này cũng chưa phải điều tệ nhất. Thoạt nhìn thì giống như để người khác không thể lẩn trốn, nhưng thực tế cũng cho thêm một
quy tắc ngầm khác... Quy tắc này chính là trước khi đến lúc truyền tống thì người không có chìa khóa sẽ hoàn toàn nằm trong... trạng thái ẩn hình.”
Lời của hai người khiến Vương Bảo Nhạc thoáng nhíu mày, trong đầu lóe lên suy nghĩ. Triệu Nhã Mộng bên cạnh thì hứng thú thấy rõ, giống như cảm thấy quy tắc và trận pháp của đợt thí luyện này làm cô cảm giác đây là cơ duyên giúp cô đề cao tạo nghệ trận pháp của mình nên nhanh chóng mở miệng.
“Vùng đất thí luyện này rất thú vị, cứ cách mười hai canh giờ thì truyền tống sẽ mở ra, cũng có nghĩa là mỗi ngày truyền tống một Lân... Người có chìa khóa sẽ được miễn, không có chìa khóa sẽ bị truyền tống đào thải ra ngoài. Thú vị nhất chính là dù nhờ vào chìa khóa để tránh bị truyền tống một Tân thì xem như không còn chìa khóa nữa. Muốn tránh được Tân truyền thống thứ hai thì nhất định phải cướp chìa khóa của người khác, lại còn nguyên một ngày để làm việc đó. Hơn nữa, bản thân người
đó lại thuộc về trạng thái ẩn hình trên bản đồ, còn những người có chìa khóa lại rành rành ra đấy. Đây là muốn để cho người ta nhất định phải tranh đấu và cướp đoạt!”
“Theo ta đoán, ngày đầu tiên của đợt thí luyện này chắc hẳn sẽ thảm thiết nhất, loại bỏ rất nhiều người. Bởi vì số lượng chìa khóa là cố định sáu trăm chiếc, nếu như ngày đầu tiên không kịch liệt gì nhiêu, số chìa khóa khác không tập trung nhiêu trên người một vài kẻ thì sau lần truyền tống đầu tiên, một lượng lớn chìa khóa sẽ bị biến mất do có quá nhiêu người muốn tránh bị đào thải mà dùng tới. Nếu như những kẻ rơi vào trạng thái ẩn hình trên bản đồ do không còn chìa khóa không muốn bị đào thải nữa thì nhất định phải điên cuồng tranh đoạt. Khi ấy, do số lượng chìa khóa còn quá ít nên sẽ trở nên quý hiếm hơn ngày đầu tiên rất nhiều, trình độ thảm thiết khi tranh đoạt sẽ bị đẩy lên tới cực hạn!”
Triệu Nhã Mộng càng nói thì hai mắt càng sáng rực lên. Rõ ràng cô cực kỳ am hiểu việc thôi diễn về trận pháp như thế này, đàu óc cũng vận chuyển với tốc độ vô cùng kinh người, chỉ vài câu đã chỉ rõ điểm mấu chốt của vùng đất thí luyện này.
"filepos0012129622">

Bạn cần đăng nhập để bình luận