Tam Thốn nhân Gian

Chương 731

Chương 731Chương 731
Sự CỐ
Hệ Thần Mục là một thiên hà lớn gấp đôi hệ Mặt Trời. Trong đó, số lượng các hành tinh lớn là hai mươi ba, xoay quanh Hằng Tinh của hệ Thần Mục như chuyển động vĩnh cửu.
Cũng như hệ Mặt Trời, trong hệ thần mục cũng có nền ván minh, hơn nữa đẳng cấp của nền văn minh này còn cao hơn Liên bang. Có lẽ do môi trường có sự giống nhau ở một mức độ nhất định, cho nên sinh mạng trong nền ván minh Thần Mục này có ngoại hình tương tự như người ở Liên bang.
Chỉ là có một số khác biệt trong cấu trúc bên trong.
Ngày hôm nay, có sao băng rơi xuống hành tinh chính của nền ván minh Thần Mục, một hành tinh có kích thước bằng Sao Mộc
trong hệ Mặt Trời. Bởi vì tính đặc thù của sao Thần Mục nên việc sao báng rơi xuống là một điêu rất bình thường ở đây. Cho nên, dù vẫn có người chú ý tới sự xuất hiện của ngôi sao báng này, nhưng phàn lớn đều không quan tâm.
Chỉ có một vài tu sĩ bởi vì khoảng cách gân nên mới có ý định tới đó kiểm tra, xem thử có tài nguyên đặc biệt nào hay không. Cũng vì vậy nên thỉnh thoảng nơi này lại xảy ra chuyện chém giết cướp bóc.
Thiên thạch này đã đâm sầm vào mặt đất, tạo thành một cái hố sâu. Đồng thời, cũng có một cỗ quan tài lặng lẽ chui vào sâu dưới lòng đất trong cú va chạm này, sau đó nẳm im lìm bên dưới như được mai táng.
Cỗ quan tài này có màu đen, giống như được đúc từ hắc thiết, bên trên có rất nhiều phù văn ấn ký. Nhưng... hâu như tất cả các ấn ký này đều ở trạng thái bị hao tổn, ngay cả bản thân quan tài cũng bị lồi lõm, cùng với hàng ngàn vết sứt dài chi chít giống như bị một vũ khí sắc bén chém
lên. Trong đó có mấy vết thiếu chút nữa đã xuyên thấu qua quan tài. Hơn nữa, thoạt nhìn, có vẻ như vào thời khắc quan trọng, những dấu vết có thể gây nguy hiểm cho quan tài này đã bị người ta cắt đứt, bàng không e là cỗ quan này đã bị đánh nát từ lâu rồi.
Hiển nhiên, cỗ quan tài này đã trải qua một cuộc đại chiến tuyệt thế khó diễn tả nào đó. Mức độ khốc liệt của cuộc chiến này nằm ngoài sức tưởng tượng của kẻ khác, nếu không, với sự kỳ dị của chính mình, cỗ quan tài này tuyệt đối không thể bị phá hủy tới mức này.
Thậm chí, nếu như nhìn kĩ còn có thể nhìn thấy rất nhiều vết máu khô trên quan tài. Màu của những vết máu này không chỉ riêng gì màu đỏ. Từ đó có thể dễ dàng đoán được số người tham gia vào trận chiến này không hề ít chút nào.
Cỗ quan tài này... chính là quan tài Minh Tông được Trần Thanh Tử khiêng đi từ hệ Mặt Trời, Vương Bảo Nhạc... cũng nằm
ngay trong quan tài này.
Lúc này, sau khi thiên thạch rơi xuống đất, quan tài chui vào trong lòng đất, cơn chấn động cực mạnh từ bên ngoài truyền vào quan tài dọc theo các vết nứt. Vương Bảo Nhạc đang nằm ngủ say ở trong đó chợt run lên rồi mở choàng mắt ra.
“Đến rồi à? Ngủ ngon thật...”
Vương Bảo Nhạc dụi mắt, ngáp một cái, giơ tay định đẩy nắp quan tài ra. Sau khi phát hiện không đẩy được thì hắn cũng giật mình kinh ngạc, vội vàng gọi to mấy tiếng.
“Sư huynh, có phải chúng ta đến rồi không?”
Đợi một lúc mà vẫn không thấy ai trả lời, Vương Bảo Nhạc lại càng giật mình hơn, vội vàng vỗ vài cái thật mạnh, còn ngưng tụ tu vi lại để gọi to.
“Sư huynh, ngươi có ở đó không?”
“Có chuyện gì vậy, sư huynh, trả lời ta đi!”
sắc mặt của Vương Bảo Nhạc dãn trở nên vô cùng khó coi. Hắn cứ gọi mãi nhưng vẫn không có phản hồi nào từ bên ngoài khiến lòng hắn lại càng lo lắng hơn.
“Chị đẹp, chị có ở đó không?”
Sau khi trầm ngâm một lúc, Vương Bảo Nhạc không manh động dùng Minh Hỏa để mở quan tài mà lên tiếng gọi chị đẹp ở trong lòng.
Đây là hậu chiêu hắn để lại trước khi ngủ say.
Chị đẹp cũng không trả lời, điêu này khiến Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về chuyện này. Nhưng dù Vương Bảo Nhạc có nghĩ thế nào thì cũng không thể tìm được manh mối chính xác nào do bản thân hắn đã ngủ say sau khi vào quan tài, thậm chí hắn cũng không thể xác định được mình đã đến nơi hay chưa.
Vì vậy, sau khi trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc quyết định trước tiên cứ chờ đó. Qua
ba ngày sau, trong mắt của Vương Bảo Nhạc lại ánh lên tia sáng sắc bén.
“Chắc chán đã xảy ra sự cố gì rồi!”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc có Minh Hỏa bốc cháy, hắn giơ tay phải đặt lên quan tài, tu vi trong cơ thể ẫm ầm bộc phát. Mối liên hệ với quan tài lập tức được thiết lập, nhưng ngay khi hắn định đẩy chiếc quan tài ra, một giọng nói yếu ớt truyền tới từ trong hư vô, thông qua quan tài để vang lên trong tâm thẫn của hắn.
“Bảo Nhạc.”
“Sư huynh!”
Đồng tử của Vương Bảo Nhạc khựng lại, ngừng suy nghĩ đẩy nắp quan tài ra, nhanh chóng lên tiếng.
“Sư huynh, xảy ra chuyện gì thế này, huynh đang ở bên ngoài à?”
“Bảo Nhạc... trên đường xảy ra... ta tạm thời đưa ngươi... nền văn minh nhỏ...
ngươi đợi ta đến đón... tuyệt đối không được để bản thể ra ngoài... thiên đạo giáng lâm... chết ngay... phân thân tu pháp Bản Nguyên... tránh né thiên đạo trong một thời gian ngắn... có thể ra ngoài...”
Giọng nói đứt quãng như bị quấy nhiễu mạnh khiển Trần Thanh Tử không thể truýên cả câu nói hoàn chỉnh tới, nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn hiểu được ý tứ của Trần Thanh Tử.
“Xảy ra sự cố? Đưa ta đển một nền văn minh nhỏ? Thiên đạo giáng lâm, bản thể ra ngoài sẽ chết ngay lập tức? Nhưng phân thân tu luyện pháp Bản Nguyên gì đó thì có thể ra ngoài trong thời gian ngắn?”
Vương Bảo Nhạc cau mày. Hắn không biết phía Trần Thanh Tử đã xảy ra sự cố gì, nhưng với tu vi của Trần Thanh Tử mà lại phải gửi mình đến chỗ khác thì đủ thấy sự cố này... tuyệt đối không tầm thường.
Cùng lúc đó, một đoạn công pháp hoàn chỉnh đã được truyền đến theo giọng nói
đứt quãng của Trần Thanh Tử truyền. Rõ ràng, trọng điểm của Trần Thanh Tử được đặt ở công pháp này, hắn đã cố hết sức chống lại sự quấy nhiễu kia, đảm bảo công pháp được truyền đến hoàn chỉnh.
Công pháp có tên là huyễn thuật Bản Nguyên, một khi tu luyện thì có thể thay đổi khí tức và bản nguyên của một người, hóa thân thành vạn vật.
Sau khi phân tích công pháp này thật kĩ, Vương Bảo Nhạc lại trầm ngâm. Trong công pháp này có một số phân đoạn liên quan đến linh hồn. Mà Vương Bảo Nhạc thân là Minh Tử, lại từng đọc rất nhiêu sách cổ của Minh Tông nên biết rõ có không ít thuật pháp hoặc là độc hại, hoặc là đào sâu khống thần không thể áp đặt lên người khác, cần phải khiến đối phương cam tâm tình nguyện tu hành mới được.
“Tất cả là thật hay giả... Sư huynh thật sự gặp sự cố, hay là...”
Sự việc liên quan trọng đại, Vương Bảo Nhạc không thể không phân tích toàn diện. Mà công pháp này cũng khiến hắn trầm mặc, không biết có nên tu luyện hay không. Đồng thời, ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lại chuyển tới nắp quan tài. Đối với hắn, chỉ càn thả Minh Hỏa ra là có thể đẩy nắp quan tài ra dễ dàng.
“Có nên tu luyện hay không? Có nên đẩy ra hay không?”
Đôi khi, chọn lựa là một việc rất khó khăn, mà sự tin tưởng còn hơn thế, nhất là khi liên quan đến sinh tử thì lại càng khó khán hơn.
Trong khi Vương Bảo Nhạc im lặng cân nhắc, trong một trận pháp tinh không do hơn một ngàn thiên hà nhỏ ngưng tụ lại với nhau thuộc một siêu thiên hà rộng lớn cách xa hệ Thân Mục.
Khí thế của trận pháp này cực kì lớn, tương đương với việc sử dụng sức mạnh của hơn một nghìn Hẳng Tinh lớn nhỏ, hóa
thành động lực vô hạn để trấn áp mọi thứ. Khoa trương hơn là tám hướng xung quanh trận pháp tinh hệ này còn có tám lô đỉnh lơ lửng với khoảng cách gần như vô tận.
Mỗi một lô đỉnh đều tỏa ra dao động tang thương và khủng bố rất khó tả, có thể thấy loáng thoáng một thân ảnh giống như bị trấn áp và luyện hóa vĩnh viễn trong mỗi lô đỉnh.
Bị trận pháp do hơn một nghìn Hằng Tinh và tám lô đỉnh đáng sợ kia trấn áp chính là... Trần Thanh Tử.
Trần Thanh Tử mặt mày sa sầm đứng giữa trận pháp. Xung quanh hắn có vô số tia chớp màu đen ầm 'âm giăng kín. Nhìn từ xa, số lượng tia chớp nhiêu đến mức như hóa thành xích sắt giăng kín toàn bộ thiên hà.
Trước mặt Trần Thanh Tử lại có một người đang đứng. Người này mặc áo giáp vàng chẳng khác gì chiến thần, cơ thể của hắn ta
vô cùng đồ sộ, lại còn sở hữu ba cái đầu và sáu cánh tay. Khí thế bao la, dường như khí tức của một mình hắn ta cũng có thể sánh với trận pháp thiên hà này.
Thậm chí, phía sau hắn ta còn có vô số thân ảnh hư ảo, những thân ảnh này đều tỏa ra dao động khủng bố giống như thân tiên. Dưới sự phụ trợ của bọn họ, đại hán giáp vàng kia giống như một vị thần đứng trên tất cả.
“Trần Thanh Tử, bản tọa biết ngươi coi trọng tên nhóc đó nên ta mới để mặc ngươi truýên âm, cũng chỉ quấy nhiễu một chút mà thôi. Nhưng ngươi đoán xem... liệu sư đệ mà ngươi coi trọng và quan tâm này có chọn tin tưởng ngươi hay không? Bản tọa rất mong chờ được nhìn thấy cảnh đó đấy!”
Đại hán này mỉm cười, trong khi nói chuyện lại có mấy vạn tia chớp màu đen ở xung quanh đan xen vào nhau, kéo dài ra trong tiếng nổ đùng đoàng, tạo thành một màn hình.
cảnh tượng xuất hiện trong màn hình đó... đúng là quan tài của Vương Bảo Nhạc, nhưng không phải bên trong mà là bên ngoài.
“Ngươi nói xem, lát nữa kẻ đi ra sẽ là bản thể hay là phân thân của tiểu sư đệ ngươi đây?”
"filepos0015665279">

Bạn cần đăng nhập để bình luận