Tam Thốn nhân Gian

Chương 585

Chương 585Chương 585
GIÓ THỔI TAN THÙ XƯA
Nhưng mấy năm không gặp chẳng khác gì biển cả hóa nương dâu, nay gặp lại, uy áp trên người Vương Bảo Nhạc lại khiến cho Kết Đan đại viên mãn như mình cũng thấy kinh tâm động phách. Nhất là nghĩ tới chuyện về đợt thí luyện và liên quan đến bách tử Liên bang do Phùng Thu Nhiên gửi về mà Đoan Mộc Tước đã kể cho mình nghe lúc vừa xuất quan, tất cả những chuyện này khiến cho Hứa Vân Khôn không thể không thừa nhận, giang sơn rộng lớn lúc nào cũng có nhân tài.
Thế nên, Hứa Vân Khôn hít sâu một hơi rồi mỉm cười với Vương Bảo Nhạc.
“Vương Thành chủ, có thể đến động phủ của ngươi để nói chuyện một lúc không?”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại dò xét vị Hứa Tông chủ này một phen, trong đầu cũng nhớ lại cảnh tượng nám đó. Đó cũng là lần gần kề cái chết nhất của hắn trong đời này. Từ việc Trúc Cơ bị đoạt mất đến khi tìm được đường sống trong chỗ chết, tạo thành việc giết chóc của mình trên Mặt Tráng.
Nay nhớ lại thì tồn tại chẳng khác gì thần tiên trước mặt mình nám đó, nay dù không dùng tới Đế Khải cũng có thể trấn áp, biến hóa cỡ này khiến Vương Bảo Nhạc cũng phải lắc đàu mỉm cười. Với người quen đọc tự truyện quan lớn và nắm giữ chức vụ cao ở Liên bang như hắn, dù trong lòng vẫn không ưa vị Hứa Tông chủ này nhưng cũng sẽ không dễ dàng để lộ ra, chỉ mỉm cười gật đầu mà thôi.
Thế nên, hai người bay lên, rời khỏi đảo chính của Thương Mang Đạo Cung, một đường im lặng, thậm chí còn không bay về Thanh Hỏa đảo mà đáp xuống một hoang đảo vắng vẻ. Trong mắt Hứa Vân Khôn ánh lên vẻ thưởng thức, thầm nghĩ vương Bảo
Nhạc này xử sự đúng là cẩn thận, đây là sợ trên Thanh Hỏa đảo có một vài thủ đoạn không ai biết dùng để nghe lén, đồng thời rõ ràng hắn đã đoán được mục đích của mình nên mới đưa mình tới nơi vắng vẻ thế này
Vừa đáp xuống thì Hứa Vân Khôn lập tức bấm niệm pháp quyết, chỉ tay ra xung quanh, đồng thời còn lấy một chiếc la bàn trong vòng tay trữ vật ra đặt ở dưới chân. Chiếc la bàn kia lập tức phát sáng, tạo thành một tầng bảo hộ bọc lấy cả hai người vào trong. Đồng thời, Vương Bảo Nhạc cũng bấm niệm pháp quyết và lấy ra không ít đồ, thậm chí còn tản cả linh thức ra.
Mãi cho đến khi hai người cùng ra tay, xác định nơi này không có gì đáng lo nữa thì Hứa Vân Khôn mới hít sâu một hơi.
“Hằn là không có vấn đề gì nữa rồi, la bàn này là do Liên bang bí mật nghiên cứu và chế tạo ra. Theo phán đoán thì có thể tránh được dò xét của Thông Thần trong vòng
một nén nhang?
Vương Bảo Nhạc gật đầu, ngồi một bên nhìn Hứa Vân Khôn, chờ hắn nói tiếp.
“Vương Thành chủ, chuyện năm đó... Vị trưởng lão ra tay khi đó nay vẫn đang bị trấn áp ở Sao Kim, lão phu cũng bị trách phạt, mong ngươi bỏ quá cho... Lần này, lão phu đến thật ra là để lập công chuộc tội, không có quyền chỉ trỏ gì với vương Thành chủ. Thậm chí, đôi khi còn cần vương Thành chủ tương trợ.”
Hứa Vân Khôn nói xong lại ôm quyền cúi đầu thật sâu với Vương Bảo Nhạc.
Hắn biết rõ, hiện nay thế lực của Liên bang ở Thương Mang Đạo Cung là do Vương Bảo Nhạc dẫn đầu. Nhất là sau đợt thí luyện kia thì thân phận của Vương Bảo Nhạc ở đây đã cao hơn hẳn tất cả người của Liên bang.
Hắn sợ mình tới đây sẽ khiến Vương Bảo Nhạc hiểu Lâm nên nay phải giải thích rõ ràng trước tiên.
“Ta tới đây là có hai nhiệm vụ, nhiệm vụ đầu tiên là xây dựng một truyền tống trận loại nhỏ, mục đích của trận này là để đề phòng lỡ như, một khi khai chiến thì sẽ thành đường lui của chúng ta.”
Nghe vậy thì trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng dễ chịu hơn, suy tư một lúc rồi gật dẫu.
“Việc này Vương mỗ nhất định sẽ giúp đỡ, nhưng ngươi phải làm việc cẩn thận, nhất là phải để ý... Du Nhiên đạo nhân!”
Vương Bảo Nhạc nghĩ một lúc rồi hạ giọng nói.
“Du Nhiên đạo nhân!”
Ánh mắt của Hứa Vân Khôn lóe lên.
“Ta không có chứng cứ, nhưng luôn có cảm giác mức độ uy hiếp của kẻ này còn cao hơn cả Diệt Liệt Tử.”
Vương Bảo Nhạc trầm giọng nói tiếp.
Hứa Vân Khôn như có điều suy nghĩ, nếu như là kẻ khác nói những lời này thì hắn vẫn sẽ nghi ngờ một phen, nhưng nếu là Vương Bảo Nhạc nói thì hắn sẽ xem trọng hơn. Sau khi ghi nhớ việc này trong lòng thì Hứa Vân Khôn và Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu nói chuyện sâu hơn.
Chủ yếu là nói về chuyện xảy ra trong vòng một năm này, cùng với tình hình của bách tử Liên bang ở đây. Hứa Vân Khôn càn phải biết rõ tình hình cụ thể thì mới có thể bắt đầu nhiệm vụ thứ hai của mình được.
Sau khi nghe thấy chuyện có người tử vong và những gian nan của bách tử Liên bang trong thời gian này, cùng với tính cách có phẫn mềm yếu của Phùng Thu Nhiên, Hứa Vân Khôn chần chừ một lúc rồi cười khổ nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Vương Thành chủ, có vài lời không biết có nên nói ra hay không, nếu như ta nói thì mong ngươi đừng hiểu Lâm.”
Vương Bảo Nhạc nghe vậy thì nhìn sang Hứa Vân Khôn, cũng nghiêm mặt gật đầu nói.
“Ngươi cứ nói đi!”
Hứa Vân Khôn ngẫm nghĩ, trong mắt ánh lên tia sáng thâm thúy, khí thế trên người lại càng giống một lão cáo già hơn, nhẹ giọng nói.
“Vương Thành chủ, nhóm bách tử Liên bang đàu tiên các ngươi tới đây đã hơn một năm, mỗi bước đều gian nan, bị xa lánh khắp nơi, việc này ta đã hiểu rõ, nhưng ngươi có biết các ngươi đã sai ở đâu không?”
“Có lẽ hành vi của các ngươi không sai, nhưng suy nghĩ của các ngươi đã sai thì sao?”
“Trong suy nghĩ của các ngươi chưa từng cho là mình phải hòa nhập vào Thương Mang Đạo Cung, cho dù là có thì cũng rất yếu, loại tiêm thức này đã tự nhiên cách ly các ngươi và Thương Mang Đạo Cung rồi.
Cũng giống như một mụn nhọt mọc ra trên da của họ vậy, có lẽ ví dụ này của ta không ổn lắm, nhưng chính là ý đó. Nếu chỉ là một cái mụn nhọt trên da thì có cạo đi cũng chẳng gây tổn thất gì cho Thương Mang Đạo Cung cả.”
Hứa Vân Khôn thở dài, dùng kinh nghiệm trải đời của mình để phán đoán chuyện này, sau đó suy nghĩ một lúc rồi mới nói ra.
Vương Bảo Nhạc nghe đến đây thì giật mình kinh ngạc, nhắm mắt tràm ngâm một lúc thì cảm thấy lời Hứa Vân Khôn nói ra rất có lý. Vương Bảo Nhạc hắn cũng không phải kẻ cố chấp, sau khi mở mắt ra thì Vương Bảo Nhạc mới ôm quýên cúi dẫu với Hứa Vân Khôn.
“Xin Hứa Tông chủ chỉ dạy!”
“Vương Thành chủ đã khách khí rồi, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, nếu bản thân Hứa mỗ mà ở trong hoàn cảnh này thì e là cũng chưa chắc đã nhìn ra được.”
Hứa Vân Khôn mỉm cười cúi đầu đáp lễ lại với Vương Bảo Nhạc, tư thái chưa bao giờ xem mình là kẻ bề trên, lại dường như tỏ vẻ thấp hơn Vương Bảo Nhạc một chút.
“Đây cũng là nhiệm vụ thứ hai của Hứa mỗ khi tới đây, bởi vì thủ đoạn cao minh thật sự khiến Thương Mang Đạo Cung khó chịu nhất chính là... chính thức hòa làm một với Thương Mang Đạo Cung. Trên tay của nó có ngươi, trên đùi có ngươi, tâm can tỳ phổi đều có ngươi, như vậy thì nó còn chém kiểu gì nữa? Cho dù có chém thì cũng sẽ trọng thương nên không phải đến lúc cùng đường thì tuyệt đối sẽ không ra tay với chúng ta!”
Hứa Vân Khôn nói đến đây thì hai mắt sáng rực, một cỗ khí thế khó tả cũng bừng lên từ trên người hắn.
Vương Bảo Nhạc nghe xong thì thầm chấp nhận, lòng nghĩ người này không hổ là đa mưu túc trí. Thật ra, những lời phân tích của hắn rất đúng. Quả thật, sau khi tới đây thì bản năng của nhóm bách tử Liên bang
đầu tiên không hề nghĩ tới chuyện hòa hợp với Thương Mang Đạo Cung. Thương Mang Đạo Cung coi họ là người ngoài, mà bọn họ cũng cảm thấy mình không phải tu sĩ đạo cung, tự coi mình là người ngoài.
“Về việc này thì Hứa mỗ có một vài suy nghĩ, đến lúc đó kính mong Vương Thành chủ tương trợ.”
Hứa Vân Khôn lại nói chuyện với Vương Bảo Nhạc một lúc, mãi cho đến khi đã hiểu rõ toàn diện thì mới ôm quýên cáo từ.
Trước khi đi hắn lại cười khổ nói một câu.
“Vương Thành chủ, chuyện năm đó xin để nó qua đi...”
“Cứ để gió cuốn đi!”
Vương Bảo Nhạc nhìn Hứa Vân Khôn, trong mát ánh lên vẻ tôn kính. Hắn đã hiểu ra, so với lão hồ ly này thì mình vẫn còn non lắm. Trên người Hứa Vân Khôn này còn không ít điều mà mình phải học theo.
Nghe được câu trả lời của Vương Bảo Nhạc, Hứa Vân Khôn nhìn hắn một cái thật kĩ, cuối cùng mới bật cười thật to, lại cúi đầu lẫn nữa. Lúc này, hắn mới rời đi.
Mãi cho đến khi thân ảnh của hắn biến mất trên bầu trời thì Vương Bảo Nhạc mới nheo mắt lại, tràm ngâm một lúc rồi cảm khái.
“Lão cáo già này đúng là không đơn giản, có thể khai sáng ra cả một tông môn giữa thời đại khi đó từ hai bàn tay trắng vốn đã không phải kẻ đơn giản rồi.”
Nhân vật như vậy, Vương Bảo Nhạc cũng không muốn kết thù kết oán làm gì, cũng giống như đối phương không muốn kết thù với hắn vậy.
Về phần chuyện trên Mặt Trăng, theo Vương Bảo Nhạc thấy, nếu bỏ qua được thì cứ bỏ qua. Dù sao thì lão cáo già này đển, người đau đầu cũng là Thương Mang Đạo Cung, có một nhân vật như thế ở bên cạnh thì cũng khiến đệ tử Liên bang ở đây yên tâm hơn nhiều.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc mỉm cười thu hồi những bố trí xung quanh, bay thẳng về Thanh Hỏa đảo. Vừa quay về động phủ không bao lâu thì không biết Kim Đa Minh nghe tin từ nơi nào mà đã chủ động tìm tới.
Vừa tới thì Kim Đa Minh vẫn giữ vẻ mặt không dám tin, giọng nói vô cùng khoa trương mang đầy vẻ kinh ngạc, làm cho động phủ cũng phải rung chuyển.
“Đậu xanh... Ngươi thật sự là Vương Bảo Nhạc ư? Ngươi, ngươi, ngươi... sao lại gầy như vậy chứ! Vừa rồi ta nhìn cả buổi cũng không dám nhận đấy!! Ngươi làm sao hay thế?”
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Kim Đa Minh, trong lòng Vương Bảo Nhạc rất hài lòng, nhưng lại ra vẻ răn dạy.
“Tiểu Minh, không ngờ ngươi lại là loại người trông mặt mà bắt hình dong, có biết tại sao trước kia ta lại làm bản thân béo như thế không? Chính là vì từ nhỏ tới lớn ta đã quá mệt mỏi với đám chuyên nhìn mặt như thế nên mới làm cho mình béo lên, như vậy thì ta sẽ không bị quấy rầy nữa, có thể làm một mỹ nam tử yên tĩnh. Tiếc là lần này tu vi đột phá, sơ ý nên mới lấy lại nguyên dạng. Aiz, đúng là đau đầu mà!”
"filepos0012670431">

Bạn cần đăng nhập để bình luận