Tam Thốn nhân Gian

Chương 697

Chương 697Chương 697
DỤ RẮN RA KHỎI HANG
Ngay khi thoát ra, vết thương của Vương Bảo Nhạc không thể tiếp tục áp chế được nữa mà đã bộc phát toàn diện. Máu tươi phun trào, thậm chí còn có rất nhiêu máu chảy ra ngoài theo vết nứt của Đế Khải rồi lan vào trong tinh không, tạo thành những vệt máu chảy dài. Đế Khải vẫn luôn kiên trì cho đến lúc này cũng không thể chịu đựng được nữa mà ầm ầm vỡ vụn, biến thành kinh mạch bị giập nát rồi rút vào bên trong cơ thể của Vương Bảo Nhạc.
Bởi vì không phải là đế băng giáp rời, cho nên mặc dù Đế Khải bị hư hại nghiêm trọng, nhưng chỉ cần đủ linh khí thì vẫn có thể phục hồi được sau khi bồi dưỡng. Song đã thê thảm tới mức này thì có thể nhìn ra
trận chiến của Vương Bảo Nhạc khó khăn nhường nào.
Lại không có sự bảo vệ của Đế Khải, trong khi lao ra, trước mắt Vương Bảo Nhạc đã trở nên mơ hồ. Hắn giống như một ngọn đèn cạn dầu, tất cả sức lực đã cạn kiệt. Thế nhưng... nguy cơ lại không hoàn toàn biến mất dù hắn đã thoát ra.
Gân như ngay khi hắn thoát ra, bàn tay khổng Lô màu đen cũng đồng thời tan vỡ từ bên ngoài đến bên trong. Trong quá trình vỡ vụn này lại bất ngờ có một ấn ký do sương mù hình thành bay thẳng ra và tiến về phía Vương Bảo Nhạc, muốn đóng dấu lên người hắn.
Ấn ký này tỏa ra ý chí mục ruỗng tựa như có thể hủy diệt tất cả sinh cơ và ăn mòn toàn bộ khí tức.
Một khi bị đóng dấu, với tình trạng hiện tại của Vương Bảo Nhạc thì chắc chắn sẽ chết.
Thế nhưng, Vương Bảo Nhạc lại không còn sức để tránh né, không chỉ có Đế Khải biến mất, mà Minh Yểm Chi Mục chính cũng trở nên mơ hồ, cuối cùng nó đóng dấu lên ẩn đường của Vương Bảo Nhạc, hóa thành đồ đẳng giống như con mắt thứ ba. Vậy nên, đối mặt với ấn ký đang tiến đến này, Vương Bảo Nhạc chỉ có thể trông chờ vào dựa vào sắp xếp khi đã truyền âm với Phùng Thu Nhiên lúc trước. Một khi Phùng Thu Nhiên xuất hiện sự cố thì Vương Bảo Nhạc chỉ có thể đặt cược vào vỏ kiếm bản mệnh bên trong cơ thể mình có thể bộc phát một cách thụ động trong nguy cơ sinh tử này.
Cũng may, Phùng Thu Nhiên đã không làm Vương Bảo Nhạc thất vọng. Cô theo dõi cuộc chiến sát sao từ đầu đến cuối, khi Vương Bảo Nhạc lao ra thì cô vội vàng lao đến bên cạnh hắn. Sau khi ôm lấy Vương Bảo Nhạc, cô lập tức xoay người, giơ tay trái lên bấm niệm pháp quyết, toàn bộ tu vi Thông Thần bộc phát. Thậm chí, không ngại vết thương bị phản phệ, cô đột nhiên
đánh một chưởng về phía ấn ký đang lao tới.
Sau khi đánh một chưởng này, sắc mặt của Phùng Thu Nhiên tái nhợt, một chiếc bảo bình màu trắng xuất hiện ở phía trước của cô rồi trực tiếp va chạm với ấn ký kia.
Trong tiếng nổ mạnh, chiếc bình kia vỡ vụn. Thế nhưng ấn ký màu đen cũng đã bị chiếc bình ngán cản, mất đi sức mạnh đoạt mạng. Đồng thời, nó cũng cho Phùng Thu Nhiên có đủ thời gian để dẫn theo Vương Bảo Nhạc hóa thành cầu vồng, lập tức rời khỏi khu vực chiến trường. Trong sự yểm hộ và tiếp ứng của chiến hạm Liên bang, cuối cùng cũng đến gần và vào trong chiến hạm Liên bang.
Gần như ngay khi bước vào chiến hạm, Lý Hành Ván đã lập tức chạy đến với vẻ mặt lo lắng, không có thời gian để ý tới Phùng Thu Nhiên đang bị vết thương phản phệ lảo đảo mà đỡ lấy Vương Bảo Nhạc từ chỗ cô. Nhìn Vương Bảo Nhạc mặt mày tái nhợt không thể mở nổi mắt, cảm nhận được
trạng thái giống như ngọn đèn cạn dầu trong cơ thể hắn, trái tim của Lý Hành Văn lập tức co thắt lại.
“Thằng nhóc này...”
“Sư tổ...”
Hình như nghe được giọng nói của Lý Hành Văn, Vương Bảo Nhạc đang trong tình trạng ý thức mơ hồ gắng gượng mở mắt ra. Khi nhìn thấy Lý Hành Văn và nhận ra Phùng Thu Nhiên đang ở bên cạnh, trong mắt hắn miễn cưỡng gượng tỉnh, lập tức nhếch miệng cười.
“Đệ tử không phụ sự ủy thác, đã hoàn thành nhiệm vụ hộ tống sư tổ mẫu an toàn trở về...”
Chưa nói hết câu, Vương Bảo Nhạc đã không thể chống đỡ được nữa, nhất là sau khi nhìn thấy người của Liên bang thì hắn cũng hoàn toàn thả lỏng, đàu nghiêng đi rồi bất tỉnh.
Thấy Vương Bảo Nhạc đến lúc này rồi vẫn còn nhắc tới Phùng Thu Nhiên, Lý Hành Văn thầm thở dài, ngẩng dẫu nhìn Phùng Thu Nhiên. Phùng Thu Nhiên mặt mày tái nhợt cũng cảm thấy nhẹ lòng, cô phun ra máu tươi, không kịp bước lên mà trực tiếp khoanh chân ngồi xuống bắt đầu trị thương.
Thấy Phùng Thu Nhiên và Vương Bảo Nhạc như vậy, Lý Hành Ván ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào tinh không ở phía ngoài. Sau khi sức mạnh của bom Phản Linh phá hủy bàn tay khổng lồ màu đen, các chiến hạm đạo cung đã bị chấn động, còn các tu sĩ đao cung thì trở nên do dự bất định, ông hít sâu một hơi, biết nơi này rất gần Sao Thủy, mà lần này nhiệm vụ quan trọng nhất là đi đón mọi người. Bây giờ đã đón được, vì tránh bất trắc, ông nghiến răng kìm nén kích động muốn đánh trả, đồng thời ra lệnh cho chiến hạm rút lui.
Trong khi rút lui, Lý Hành Văn cũng ra lệnh cho chiến hạm Liên bang tiếp tục phóng ra hơn một trám quả cầu ánh sáng
chứa bom Phản Linh. Sức uy hiếp được hình thành từ trạng thái tích lũy sức mạnh và chờ thời cơ hành động này khiến cho đồng tử của các tu sĩ đạo cung nhao nhao co rút lại, tâm lý do dự lúc đàu lại càng lớn hơn.
Còn Du Nhiên Đạo Nhân ở Sao Thủy cũng trở nên trầm mặc. Bàn tay khổng Lô vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều tích lũy của ông ta. Một khi ra tay lãn nữa thì sẽ ảnh hưởng đến việc sửa chữa chiến hạm Tử Đạo của tộc Vị Ương, hơn nữa sự uy hiếp của bom Phản Linh cũng có tác dụng nhất định. Do đó, sau khi nheo mắt lại và cân nhắc một hồi, ông ta kiêm chế sát cơ trong lòng xuống, không tiếp tục ngăn cản nữa.
Chiến hạm Liên bang rút dần, cho đến khi nó nhảy vào vòng xoáy như lỗ đen hình thành nhờ vào trận pháp hệ Mặt Trời rồi biến mất khỏi tinh không này thì chiến trường hoàn toàn yên tĩnh. Sau một lúc lâu, các chiến hạm và các tu sĩ đạo cung mới lặng lẽ phân tán đi.
Cùng lúc đó, sau khi an toàn rời đi, Lý Hành Văn lập tức ra lệnh xây dựng trận pháp bảo vệ tạm thời tại nơi Phùng Thu Nhiên trị thương, đồng thời sắp xếp tu sĩ đáng tin hộ pháp ở đây. Còn bản thân ông thì đưa Vương Bảo Nhạc vào trong một cán phòng bí mật, nhờ sự trợ giúp của trận pháp hệ Mặt Trời và tài nguyên trong Liên bang để cung cấp điều kiện trị thương tốt nhất cho Vương Bảo Nhạc.
Sau khi xác định Vương Bảo Nhạc chỉ hôn mê chứ không có gì đáng ngại, Lý Hành Văn mới thở phào nhẹ nhõm, phóng xuất thần niệm, đồng thời hộ pháp cho hai người bọn họ.
Thời gian dần trôi qua, sau khi chiến hạm Liên bang thực hiện lộ trình băng qua tinh không đến tuyển phòng thủ của Sao Kim được mấy tiếng, Vương Bảo Nhạc ở trong cán phòng bí mật mới từ từ mở mắt ra.
Sau khi mở mắt, cảm giác kiệt sức và đau đớn từ cả trong lẫn ngoài cơ thể khiến Vương Bảo Nhạc không thể nhịn được mà
nghiến răng nghiến lợi, hắn gắng gượng bò dậy rồi khoanh chân ngồi xuống, Vương Bảo Nhạc thở hổn hển đưa mắt nhìn xung quanh, sau khi phát hiện mình đang ở cán phòng bí mật và cảm nhận được linh khí nồng đậm ở đây, hắn nhớ lại mọi thứ trước đó. Sau đó, hán quét thần thức, không có bất kỳ người nào nhận ra, hắn cũng nhìn thấy Phùng Thu Nhiên đang trị thương ở trong chiến hạm, còn có Lý Hành Ván đang bảo vệ cho họ ở bên ngoài.
Tất cả những điêu này đã khiến Vương Bảo Nhạc thật sự thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng cũng không chết và an toàn trở về Liên bang rồi.”
Vương Bảo Nhạc xoa nhẹ phân bụng không còn mỡ dày như lúc trước nữa, trong lòng thả lỏng, theo bản năng lấy ra một gói đồ ăn vặt từ vòng tay trữ vật, vừa cắn ráng rắc vừa kiểm tra vết thương của mình.
“Vết thương không nhẹ, mức độ hư hại của Đế Khải cũng không nhỏ, nhưng mà không có gì to tát hết, mười lọ linh dịch... ừm hai mươi lọ là đủ để mình phục hồi rồi.”
Vương Bảo Nhạc ăn đồ án vặt chứ không lập tức trị thương. Sau một hồi tính toán, hắn tiếp tục lấy ra một lọ nước báng linh rồi uống cạn. Tiếp theo, hắn nheo mát lại, đưa tay lên chạm vào đồ đẳng con mắt màu đen trên ấn đường, nhớ lại cuộc chiến thập tử nhất sinh trước đó.
“Sức mạnh của Yểm Mục Quyết còn kinh khủng hơn mình tưởng. Chỉ ngưng kết gần vạn Yểm Mục mà có thể làm tiêu tan một nửa sức mạnh của bàn tay khổng lồ màu đen kia.”
Vương Bảo Nhạc không lập tức cảm nhận đồ đằng trên ấn đường của mình. Sau khi mát thoáng loé lên, hắn đặt đồ án vặt sang một bên, lấy một lọ thuốc chứa đầy tinh dịch từ trong vòng tay trữ vật ra rồi đặt nó lên mũi và hít mạnh.
Khi hít vào, lọ thuốc đột nhiên rung động, linh dịch ở bên trong lập tức biến thành một màn linh vụ dày đặc khó tả rồi chui vào trong thất khiếu của Vương Bảo Nhạc, nhanh chóng khuếch tán bên trong cơ thể hắn, bắt đầu giúp phục hồi cơ thể.
Sau khi hút hết một lọ, Vương Bảo Nhạc lấy lọ thứ hai, rồi lọ thứ ba ra. Sau thời gian một nén nhang, bên người Vương Bảo Nhạc đã chất đống hơn ba mươi chiếc lọ rỗng, lúc này hắn mới đột nhiên mở mắt. Mặc dù trong mắt vẫn có vẻ uể oải do tinh thần mệt mỏi, nhưng tất cả các vết thương trên cơ thể đã hoàn toàn hồi phục.
Ngay cả những chỗ bị hư hại của Đế Khải cũng đã lành lại và phục hồi hoàn toàn dưới sự bồi dưỡng của linh dịch này. Chỉ là dự trữ của Chúc Đoạt cần phải hấp thu sức mạnh của máu thịt để tích lũy, cho nên Vương Bảo Nhạc không lãng phí linh dịch để bổ sung cho nó.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, chuẩn bị
nhắm mắt dưỡng thần để cho tinh thân mệt mỏi của mình được nghỉ ngơi một lúc. Theo phán đoán của hắn, lúc hắn thức dậy cũng là lúc chiến chạm tới Sao Kim.
Hắn không nhìn thấy đám người Triệu Nhã Mộng ở trên chiến hạm, nhưng hắn đã quét thần niệm toàn bộ chiến hạm. Từ cuộc trò chuyện giữa các tu sĩ Liên bang ở đây, hắn đã nghe được không ít tin tức. Sau khi kểt hợp các thông tin lại với nhau, chẳng những hắn hiểu rõ hơn về tình hình chiến đấu mà còn biết đám người Triệu Nhã Mộng vẫn ổn. sở dĩ họ không đi cùng chiến hạm là do đang ra ngoài thực hiện nhiệm vụ.
“Ta phải suy nghĩ xem nên thể hiện vẻ khiêm tốn như thế nào đối với sự sùng bái của bọn họ sau khi nhìn thấy ta trở nên lợi hại chỉ trong nháy mắt mới được.”
Trong nỗi chờ mong, Vương Bảo Nhạc từ từ nhắm mắt lại, nhìn có vẻ thả lỏng, nhưng sâu trong mắt vẫn lóe tia sáng lạnh... Khi hắn khép hai mắt lại, đồ đằng do Minh
Yểm Chi Mục chính hóa thành ở trên ấn đường của hắn đột nhiên chuyển động như sống lại, con mắt đen nhắm nghiền của hắn bất ngờ tự động... mở ra.
Khi nó mở ra, ý chí ẩn chứa trong nó cũng ăm 'âm bùng nổ. Dường như đối với nó, trạng thái lúc này của Vương Bảo Nhạc là thời điểm tốt nhất để đoạt xá và khống chế.
"filepos0014961382">

Bạn cần đăng nhập để bình luận