Tam Thốn nhân Gian

Chương 827 THỔI ĐÈN BẠO TINH!

Chương 827 THỔI ĐÈN BẠO TINH!Chương 827 THỔI ĐÈN BẠO TINH!
Trên trụ đèn có khắc ba con thú với hình thù kỳ lạ, theo thứ tự là ác quỷ chín đâu, sói dữ chín đuôi và thân điểu chín vuốt. Điểm khác nhau này khiến cho ba trụ đèn cổ này đều vô cùng đặc biệt.
Thậm chí ánh đèn phát ra từ chúng cũng khác nhau rõ rệt, ví như ánh sáng phát ra từ đèn ác quỷ là màu đen, đèn sói dữ là màu đỏ, đèn thẫn điểu thì lại là màu trắng!
Ba ngọn lửa ba màu này đều đang cháy bừng bừng, phát ra từng làn khói mỏng manh vấn vít trên đỉnh dẫu và xung quanh lão giả và tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương này. Có thể thấy những làn khói này khi thì biến thành ác quỷ, lúc lại hóa thành sói dữ hoặc thần điểu, mỗi lân biến ảo đều làm
cho thân thể của lão giả nhắm mắt run rẩy một hồi.
Ngoài ra, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy tế đàn hình tháp nằm giữa dung nham này chia làm mười bậc. Trên mỗi bậc đều có vô số phù văn lóe sáng, phát ra từng đợt khí tức cổ xưa. Đồng thời cũng mang tới một cảm giác nguy cơ mãnh liệt và áp bức cho Vương Bảo Nhạc.
Nguy cơ này khiến Vương Bảo Nhạc dừng bước, còn cảm giác áp bức kia kia lại khiến lòng hắn trĩu nặng. Nhất là Vương Bảo Nhạc đã chú ý tới ánh sáng bảy màu nơi đan điền của lão giả nhắm mắt kia đang dần lay động, bao bọc lấy một vật thể trông như hành tinh lớn cỡ nắm đấm, bị dẫn dắt rời khỏi thân thể.
Cảnh tượng này khiến cho nội tâm của Vương Bảo Nhạc run lên, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn. Cùng lúc đó, sau khi hắn xuất hiện, thanh âm già nua vang lên trong đầu hắn lúc trước lại truyền tới, lần này
giọng điệu có vẻ vội vàng và lo lắng nhiều hơn nữa.
“Tiểu hữu, xin mau tới dập tắt một chiếc đèn cổ giúp ta!!”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, hít sâu một hơi, đang định bước tới thì tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương ở đối diện lão giả cũng lên tiếng.
“Lão đang lừa ngươi đấy. Một khi tới gần tế đàn, bước lên bậc thang thì toàn bộ tinh khí thần của ngươi sẽ lập tức bị lão ta hút đi. Tắt đèn là do lão bịa ra để lừa ngươi mà thôi, chứ lão thật sự muốn chính là dùng tinh khí thần của ngươi để bồi dưỡng cho bản thân lão, giúp lão thoát khỏi việc bị bản tọa luyện hóa!”
Lời này vừa ra thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đột nhiên khựng lại.
“Tiểu hữu, ngươi phải tin ta. Mục đích của ta không phải thoát thân mà là để bản thân có cơ hội tự bạo, kéo kẻ này đồng quy vu
tận!!” Lão giả nghe vậy thì lo lẳng nên vội lên tiếng, bởi vì tâm trạng dao động quá mạnh nên tu vi không yên, để đám ngạ quỷ trong sương khói xung quanh bắt được cơ hội, một phát bắt được hành tinh bảy màu của ông kéo mạnh ra.
Toàn thân của lão giả run lên bần bật, thân thể vốn đã vô cùng già nua, nay lại bắt đầu lão hóa với tốc độ mắt thường có thể thấy được, hay nói đúng hơn thì đây không phải già nua mà là khô héo.
“Kẻ giáng lâm tới từ bên ngoài, ngươi đã thấy chưa, hiện giờ lão già này đang khô héo. Ngươi mà bước lên tế đàn thì sẽ bị hấp thu. Trước đó đúng là bản tọa muốn ép chết ngươi, nhưng... so với ép chết ngươi thì ta lại càng không muốn toàn bộ công sức đổ sông đổ bể trong phút chốc, nên nếu ngươi rời khỏi đây ngay lập tức thì bản tọa sẽ bỏ qua hết những chuyện cũ!” Tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương thấy vậy thì lập tức mở miệng nói thêm.
sắc mặt của Vương Bảo Nhạc thay đổi vài lãn, bàn chân nhấc lên cũng trở nên chần chừ giống như đang dao động. Thấy vậy, lão giả đang bị tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương luyện hóa chợt gian nan mở miệng.
“Tiểu hữu, ngươi hãy tin ta...”
“Sống chết do mình, bản tọa đã hứa là sẽ không đối phó với ngươi nữa, ngươi cần gì phải liêu lĩnh chứ?”
Hô hấp của Vương Bảo Nhạc trở nên không yên, nghe những lời hai người nói, trên mặt lộ ra vẻ do dự, cuối cùng mới ngẩng đầu lên quát lớn.
“Câm miệng hết cho ta!!”
“Lão quỷ tự xưng là lão tổ bản tinh kia, ta không thể hoàn toàn tin lời ông nói được. Còn vị Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương này... Tới bây giờ ngươi vẫn dùng thăn niệm trấn áp, lời ngươi nói ta cũng chẳng thể tin!!”
Vương Bảo Nhạc quát xong, ánh mắt của tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương kia lóe lên một cái. Hắn ta cười lớn, trực tiếp thu hồi thần niệm đang trấn áp Vương Bảo Nhạc lại.
“Bản tọa đã thu hồi thần niệm, ngươi có thể đi được rồi. Yên tâm đi, nếu như lão quỷ này dám gây bất lợi cho ngươi thì bản tọa sẽ trấn áp lão!”
Sau khi hắn ta thu hồi thần niệm, toàn thân Vương Bảo Nhạc lập tức nhẹ nhàng hẳn. Trước đó tuy có lão giả bảo vệ, nhưng sau khi tới gần nơi này thì sức áp chế trên người Vương Bảo Nhạc đã lên tới cực hạn chịu đựng. Nay vừa mới lấy lại tự do thì trong lòng hắn lập tức mặc niệm Đạo Kinh, đồng thời hít sâu một hơi rồi ôm quyền cúi đầu với Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương trên tế đàn.
“Đa tạ tiền bối, vậy vãn bối xin rời đi.” Nói đoạn, thân thể của Vương Bảo Nhạc nhoáng lên một cái, vờ như muốn rút lui. Lão giả trên tế đàn cười thảm, đang muốn
nói gì đó, nhưng ngay khi Vương Bảo Nhạc nhìn như sắp sửa rời đi thì sức mạnh của Đạo Kinh bỗng nhiên ầm ầm bộc phát.
Sức mạnh kia như đến từ sâu trong vũ trụ, nằm ngoài đạo vực Vị Ương, xuyên qua phạm vi vô tận mà giáng thẳng xuống nơi này, trực tiếp bao phủ toàn bộ ngôi sao. Lại còn thấm sâu vào trong lòng đất, xuất hiện ngay trên tế đàn giữa hang dung nham nóng chảy này.
Sức mạnh này quá bao la, lại vô cùng kinh người, giống như trấn áp tới từ tinh không, khiến cho tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương biến sắc, trong lòng vô cùng hoảng sợ, thất thanh kêu to.
“Đây...”
Ngay khi hắn ta bật thốt thì Vương Bảo Nhạc vốn đang định rời khỏi bất ngờ nhoáng lên một cái, mượn cơ hội đối phương thu hồi thẫn niệm, đồng thời lại đang bị Đạo Kinh làm hoảng sợ mà bộc phát tốc độ, lao thẳng tới chỗ tế đàn!
Vương Bảo Nhạc hắn không phải một kẻ dễ bị người khác làm lung lay niềm tin, một khi đã quyết định chuyện gì thì sao có thể dễ dàng thay đổi được. Trước đó hắn đã chọn tới đây và giúp đỡ thì cũng không phải chỉ bàng vài câu nói lập lờ của tên tộc Vị Ương này mà dao động được!
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc vẫn tin chắc một điều, so với việc do dự thì đôi khi bất chấp để làm việc gì đó chưa chắc đã xấu. Nhưng trước đó trấn áp của tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương này quá mạnh, Vương Bảo Nhạc tự hỏi cho dù Đạo Kinh giáng xuống thì có lẽ mình cũng chẳng nắm chắc 10% có thể nhân cơ hội này để tới gần được.
Nên hắn mới tương kế tựu kế, nay có cả hai cơ hội, Vương Bảo Nhạc lại ra sức táng tốc, toàn thân như hóa thành một tia chớp bay thẳng tới chỗ tế đàn. Chỉ trong nháy mắt đã bay lướt qua dung nham, một giây sau đã xuất hiện trước tế đàn. Ngay khi hắn muốn nhảy lên thì lại có một lực cản đột nhiên phát ra từ tế đàn.
Lực cản này ảnh hưởng tới thế xông tới của Vương Bảo Nhạc, khiến cho hắn không khỏi dừng lại. Đúng lúc này, sức mạnh phòng hộ trên người Vương Bảo Nhạc do vị lão tổ bản tinh đang bị luyện hóa kia bao phủ cũng phát huy tác dụng, ầm ầm bộc phát để giúp hắn trấn áp màn phòng hộ của tế đàn. Cuối cùng cũng giúp Vương Bảo Nhạc gian nan bước lên được bậc thang thứ tư của tế đàn!
Vương Bảo Nhạc cũng muốn một hơi xông thẳng tới đỉnh tế đàn, nhưng lại không thể làm được. Dù vậy Vương Bảo Nhạc cũng không hề bỏ cuộc, ngay khi thân thể đáp xuống thì hắn lại gầm nhẹ một tiếng rồi tiếp tục leo lên bậc thứ nám, thứ sáu, thứ bảy.
Một hơi leo lên ba bậc, mặc dù có lão giả giúp bảo vệ và triệt tiêu lực cản tới từ bản thân tế đàn, nhưng vẫn khiến thân thể của Vương Bảo Nhạc run rẩy, nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi do khí tức bản nguyên hóa thành, nhưng cước bộ của
hắn vẫn không hề dừng lại, tiếp tục leo lên bậc thang thứ chín.
Tất cả kể ra thì khá dài dòng, nhưng thực tế đều diễn ra chỉ trong chớp mắt. Mà bản thân tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương cũng không phải kẻ yếu, lúc này hắn ta cũng kịp phản ứng, trong mắt hằn đầy tơ máu, thần niệm từ bốn phương tám hướng ầm ầm kéo tới, trấn áp về phía Vương Bảo Nhạc.
“Ngươi dám lừa ta!”
Ngay khi hắn ta trấn áp xuống thì Vương Bảo Nhạc cũng đã giơ chân đạp lên bậc thứ mười, đồng thời khi giơ tay phải lên thì ngón trỏ của hắn lại bay ra khỏi cơ thể, bắn thẳng về phía đèn cổ ngạ quỷ ở gần hắn nhất!
Gần như ngay khi ngón tay của Vương Bảo Nhạc bay ra thì sức mạnh trấn áp cũng đè xuống, dù có phòng hộ của lão giả nhưng vẫn khiến Vương Bảo Nhạc kêu lên một tiếng thảm thiết. Trong đầu nổ vang, thân
thể Bản Nguyên của hán bắt đẵu vỡ nát vì bị trấn áp.
Nhưng ngón tay bắn ra của hắn vẫn đánh lên đèn cổ ác quỷ trong lúc nguy cấp, thân đèn chấn động mạnh, ngọn lửa màu đen trên đó đột nhiên vụt tắt!
Ngay khoảnh khắc ngọn đèn này bị dập tắt, lão giả vẫn luôn nhắm mắt và bị tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị Ương luyện hóa đột nhiên mở to hai mát, lộ ra đôi đồng tử bảy màu. Tay phải cũng giơ lên phất một cái về phía Vương Bảo Nhạc.
“Đa tạ tiểu hữu, nếu như lão phu có kiếp sau thì nhất định sẽ đền đáp ơn nghĩa này cho ngươi!”
Một cỗ sức mạnh nhu hòa lập tức cuốn về phía Vương Bảo Nhạc, khiến cho pháp thân đang vỡ nát của hắn nháy mắt ổn định lại. Đồng thời thân thể của Vương Bảo Nhạc cũng được sức mạnh này bảo vệ, kéo bay ngược ra sau.
Cùng lúc đó, bàn tay phải vừa giơ lên của lão giả này thuận thế bắt lấy cánh tay của tên tu sĩ Hành Tinh cảnh tộc Vị ương kia trong sự hoảng loạn biến sắc của hắn ta, khí lực mạnh chưa từng có, trong mắt lộ ra vẻ oán độc ngập trời, miệng gằn từng chữ một.
“Tàn sát thân tộc của ta, hủy diệt mẫu tinh của ta, còn muốn cướp hành tinh bảy màu của ta... Được, ta cho ngươi, hành tinh, tự bạo!!”
"filepos0017648580">

Bạn cần đăng nhập để bình luận