Tam Thốn nhân Gian

Chương 253 MÊ TUNG VỤ XUẤT HIỆN

Chương 253 MÊ TUNG VỤ XUẤT HIỆNChương 253 MÊ TUNG VỤ XUẤT HIỆN
Nhìn đám người bao vây ở xung quanh, vẻ mặt Vương Bảo Nhạc vừa lạnh lùng lại bình tĩnh, trong mắt không hề có sợ hãi. Dường như, tất cả nguy cơ sinh tử đã không còn là gì trong mắt hắn nữa.
Hắn không e ngại gì đám tu sĩ ngũ thế thiên tộc đang đứng trước mặt. Cho dù không dùng Pháp Binh, dù bản thân đang bị trọng thương nhưng nếu muốn giết chết bọn chúng cũng không hề khó. Người hắn kiêng kị thật sự chính là tên tu sĩ Trúc Cơ lúc nãy!
Rõ ràng, sau khi ăn thiệt thòi thì tên đó không dám tự mình lên nữa nên đã phái những tu sĩ Chân Tức này đến đây để tiêu hao sức lực và thử mình. Chắc hẳn hắn ta
đang nấp ở xung quanh để theo dõi tình hình ở bên đây.
“Xem ra bọn chúng không biết nơi này sẽ có mê tung vụ xuất hiện...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại. Sau khi xác định điểm này thì hắn cũng không bất ngờ lắm. Thực tế, chính hắn cũng hiểu, nếu như không phải bản thân mình liên tục truyền tống nhiêu lần trong mê tung vụ như muốn tự tìm chết thì chắc là cũng không biết điêu đó.
“Vậy thì kéo dài thời gian mới là lựa chọn tốt nhất đối với ta...”
Trong lòng Vương Bảo Nhạc thăm hạ quyết định. Pháp Binh cấp bảy phản phệ quá nặng, lúc này, hân chỉ đang cố chống mà thôi. Nếu không phải đến lúc cùng đường thì hắn không muốn dùng nó thêm lần nữa.
Thời gian cứ thế trôi qua, chừng ba mươi giây sau, trong bàu không khí căng thẳng đến mức nghẹt thở này, đám tu sĩ của ngũ
thế thiên tộc kia cũng dân dần rục rịch.
Tuy rang tư thái cầm chiến đao Pháp Binh của Vương Bảo Nhạc giống hệt một vị chiến thần, chính con cá sấu như ẩn như hiện trong cơn gió lốc màu đen kia cũng đã trở thành cảnh nền, hóa thành một phần của khí tức trên người Vương Bảo Nhạc..., nhưng cứ đứng giằng co mãi ở đây cũng không phải cách. Dần dẫn, mười mấy tên tu sĩ Chân Tức ở xung quanh đều bình ổn hô hấp, ánh mắt lóe đầy sát khí. Nhất là trong đó còn có vài kẻ to gan dợm bước về phía Vương Bảo Nhạc, miệng còn quát.
“Mọi người cùng xông lên đi! Dù sao thì tên Vương Bảo Nhạc này cũng chỉ có một mình thôi!”
Vừa nói xong thì đã có ba tên lao vào trong vòng tròn kia, đám còn lại đều sáng rực mắt lên rồi bước theo, nhảy vào bên trong vòng tròn. Tất cả đều tự triển khai thuật pháp và linh bảo của mình. Chỉ trong thời gian ngắn, vô số ánh sáng đủ màu lóe lên, đánh về phía Vương Bảo Nhạc đang đứng ở giữa vòng tròn.
Nhưng ngay khi ba kẻ đầu tiên nhấc chân bước vào vòng tròn thì sát khí trong mắt Vương Bảo Nhạc chợt lóe lên dữ dội, thân thể nhảy vọt lên với tốc độ nhanh như chớp, chỉ nháy mắt đã áp sát. Hắn không hề dùng chiến đao mà dùng nắm đấm tay trái, trực tiếp dốc hết toàn lực, thậm chí không tiếc làm ảnh hưởng đến thương thể do phản phệ tạo thành, tung ra một quýên!
Toái Tinh Bạo 'âm ầm bộc phát, tạo thành một dòng xoáy khổng lồ xé rách mọi thứ, trực tiếp va chạm với ba tên tu sĩ của ngũ thế thiên tộc kia. Dù ba tên đó có phản kháng hay ngán cản kiểu gì thì cũng vô dụng. Trong tiếng nổ mạnh, cả ba phun máu, thân thể bay ngược ra sau. Theo đó là vòng tay trữ vật của Vương Bảo Nhạc lóe lên, ba thanh phi kiếm xé gió bay đến, chỉ trong chớp mắt đã đâm xuyên qua mi tâm của ba tên này!
Trong tiếng 'âm 'âm 'âm truyền ra, thi thể của ba tên này đã bay ra khỏi vòng tròn, tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt. Những kẻ khác thấy vậy thì đều hoảng sợ muốn ra
tay nhưng khi Vương Bảo Nhạc quay đầu lại với sát khí đằng đẳng thì bọn chúng chỉ thấy tinh thần rúng động dữ dội, lập tức lùi ra khỏi vòng tròn không dám tiếp tục bước vào nữa.
“Kẻ bước vào vòng này, chết!”
Vương Bảo Nhạc áp chế khí huyết đang cuộn trào trong cơ thể xuống, không để lộ ra, thậm chí hán cũng âm thầm nuốt máu tươi trong miệng xuống, sau đó mới thản nhiên cất lời. Huyết tinh xung quanh và sát khí trên người Vương Bảo Nhạc khiến cho lời hắn vừa lặp lại còn chấn nhiếp kẻ khác hơn hẳn lần đầu.
Đám người xung quanh đều bất giác lùi lại vài bước theo bản năng, nhìn về phía Vương Bảo Nhạc mang theo vẻ sợ hãi. Bọn họ thật sự chưa từng thấy bất kỳ kẻ Chân Tức đại viên mãn nào lại có chiến lực biến thái như thế.
Thậm chí, cũng có người nhìn thấy chiến đao trong tay Vương Bảo Nhạc nhưng lại không kịp nghĩ nhiêu hơn. Thấy tất cả đều
lùi lại như thế, Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại một cái. Cũng chính lúc này, ở nơi mà kẻ khác không thể thấy rõ phía sau cơn lốc màu đen, mê tung vụ bắt đàu âm thầm ngưng tụ lại. Sau khi phát hiện được khí tức truyền tống ở sau lưng mình, Vương Bảo Nhạc lùi lại từng bước một thật nhỏ nhưng bàn tay đang căm chiến đao thì lại siết chặt hơn nữa.
Trong cánh rừng cách đó không xa, Chu Phi nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu bên này, dân nhíu chặt mày lại. Sự yếu đuối và nhát chết của đám tu sĩ Chân Tức kia khiến cho hắn cảm thấy bực mình.
“Một lũ phế vật! Nhưng sao tên Vương Bảo Nhạc kia lại tự nhốt mình ở đây chứ?”
Chu Phi cảm thấy khó hiểu. Bản năng cho hắn biết mình không nên kéo dài quá lâu, vậy nên hắn hừ lạnh, giơ tay phải lên muốn cách không triển khai thuật pháp. Nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm thấy có điêu không đúng nên ngẩng phắt đầu dậy, lập tức cảm ứng được cách chỗ mình không xa có từng tia sương khói
đang nhanh chóng ngưng tụ lại.
Sương mù này khiến cho hắn ngẩn người nhưng ngay sau đó hắn lại lập tức biến sắc.
“Mê tung vụ! Chết tiệt, hắn biết rõ nơi này có mê tung vụ nên muốn chạy trốn đây mà!! Lũ phế vật các ngươi còn không mau lên ngăn cản hắn lại!”
Chu Phi gào to, chẳng thèm ẩn thân nữa. Lúc này, hán đang sốt ruột bay nhanh ra, bộc phát tốc độ cực hạn, lao thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc đang liên tục lùi lại.
Những tu sĩ của ngũ thế thiên tộc kia cũng cắn răng nhảy vào vòng tròn kia sau khi nghe Chu Phi quát, cả đám đồng loạt lao thẳng về phía Vương Bảo Nhạc.
Nhưng ngay khi bọn chúng nhảy vào bên trong thì cả đám chợt mở to hai mắt, thân thể thoáng run rẩy, vẻ mặt cổ quái. Chẳng mấy chốc sau, cả đám đã nhịn không được mà giơ tay gãi khắp toàn thân.
Chính bọn họ cũng không hiểu tại sao vốn đang yên đang lành nhưng đột nhiên tay, lưng hoặc chân của mỗi người đều sinh ra cảm giác ngứa ngáy như điên dại. cảm giác này khó mà hình dung được, ngứa đến mức cán bản khiến cho người ta không thể nào chịu đựng nổi, chỉ muốn giơ tay ra gãi theo bản năng.
Nhưng ngay khi bọn họ vùi đàu gãi ngứa thì Vương Bảo Nhạc đột nhiên giơ tay trái lên bắn ra một đạo thiểm hồ. Nó trực tiếp lan ra khắp bốn phương, 'âm ầm nổ mạnh trên người của đám tu sĩ này, lại có cả một thanh kiếm điện quang do lôi điện tạo thành xé không bắn ra.
Chỉ trong nháy mắt thì đã có hai người bị đâm xuyên qua mi tâm khiến cho đám tu sĩ ngũ thế thiên tộc còn lại hoảng sợ không thôi. Cũng chính lúc này, Chu Phi cũng rống giận nhào đến. Thân ảnh của hắn đột nhiên nhảy vọt vào trong vòng tròn, lại trực tiếp đi đến sau lưng của đám tu sĩ ngũ thế thiên tộc này, ra tay đá lên người của chúng, khiến cho chúng phun máu, thân
thể cũng không thể nào lùi lại được nữa. Bọn chúng bị Chu Phi coi như vũ khí, đá thẳng về phía Vương Bảo Nhạc!
Sau đó, hắn lại lao tới chỗ Vương Bảo Nhạc với vẻ tham lam và sát khí âm trầm!
“Chết đi!”
Hắn gào to, hai tay bấm niệm pháp quyết, lập tức có hai luồng khói đen bay ra, bị hắn biến ảo hóa thành hai bàn tay khổng lồ chộp về phía Vương Bảo Nhạc.
Thấy hắn ta tàn nhẫn đến mức không niệm tình cả đồng tộc, lấy thân thể của đồng tộc làm vũ khí ngán cản mình như thế, trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe hàn quang. Hắn giơ tay trái lên, trực tiếp ấn mạnh xuống mặt đất một cái, có lôi từ chi lực 'âm 'âm bộc phát khiến cho mặt đất quanh đây đều xuất hiện vô số tia sét, như biến nơi này thành một lôi vực!
Nhưng vẫn chưa hết, những tia sét bay lên từ mặt đất kia lập tức dung hợp lại với nhau ở giữa không trung, tạo thành vô sô
thanh kiếm bằng sấm sét, sau đó đan xen với nhau, hóa thành một chiếc võng kiếm bằng tia sét, phát ra tiếng nổ vang ngút trời, trực tiếp ngăn cản những tu sĩ ngũ thế thiên tộc đã bị đá về phía hắn.
Sau đó thân thể của Vương Bảo Nhạc bỗng nhiên lùi ra sau, thậm chí một chân đã bước vào trong mê tung vụ ở sau lưng, mắt thấy sẽ bị truyền tống đi ngay lập tức, nhưng Chu Phi sao có thể bỏ qua.
Lúc này, trong lòng của hắn ta đang hối hận vô cùng vì vừa rồi mình đã cẩn thận quá mức. Đáng lẽ ra hắn phải liều mạng, bất chấp trọng thương để giết chết Vương Bảo Nhạc chứ không nên phái đám người kia lên làm gì.
Nhất là khi để ý thấy sương mù nổi lên ẩn sau gió lốc màu đen của Vương Bảo Nhạc thì hắn lại tức giận rống to, giơ tay phải lên vỗ mạnh vào trán, sau lưng lập tức xuất hiện ba hư ảnh tiền thế chi thân, nhưng trong chớp mắt lại vỡ vụn, hóa thành hắc khí bay thẳng vào trong người hắn, hóa
thành từng đạo ấn ký màu đen, chỉ trong nháy mắt đã phủ kín toàn thân.
Dùng loại bí pháp này để đổi lấy bộc phát trong thời gian ngắn khiến Chu Phi xông thẳng lên với tốc độ còn nhanh gấp đôi lúc nãy. Ầm một tiếng đã xuyên thấu qua lưới lôi điện, xuất hiện trước mặt Vương Bảo Nhạc, mắt lộ hung quang, đồng thời còn giơ tay lên trảo thật mạnh.
Nhưng Vương Bảo Nhạc đã có cảnh giác từ lâu, dù lúc này thân thể của hắn đã bị sương mù bao phủ hơn phân nửa nhưng hắn vẫn không dám lơ là. Ngay khi Chu Phi bay đến gần thì hắn lại quyết đoán cắn ráng một cái, liêu mạng chịu phản phệ, hét lớn một tiếng, tay phải vung lên thi triển chiến đao chi lực chém về phía Chu Phi!
Trong nháy mắt, gió lốc xung quanh ầm ầm bộc phát, con cá sấu màu đen bên trong cơn lốc cũng gào to quật đuôi thật mạnh. Tất cả đều ngưng tụ lại trên chiến đao của Vương Bảo Nhạc, trực tiếp va chạm với Chu Phi đang lao tới.
Tiếng nổ rung trời vang lên, một cỗ lực xung kích hủy diệt không thể nào tưởng tượng nổi lập tức bộc phát, cuốn phăng mọi thứ khiến cho tất cả cây cối trong phạm vi trăm trượng quanh đây đều bị đánh nát. Đám tu sĩ vốn đang bị thương của ngũ thế thiên tộc cũng thấy trước mắt tối sầm, bị cắt cho huyết nhục mơ hồ, thân thể cũng ầm ầm nổ tung.
Chu Phi cũng liên tục phun máu, thân thể bị hất lùi lại mãi cho đến hơn trăm trượng mới có thể miễn cưỡng giẫm chân xuống đất ép mình dừng lại, sau khi đứng vững thì lại phun ra thêm một búng máu tươi, tóc tai bù xù. Lúc hắn mặt mày tái nhợt ngẩng đầu lên nhìn thì thân ảnh của Vương Bảo Nhạc đã biến mất không thấy đâu!!
Chỉ có một luồng sương mù đang nhanh chóng lan rộng đến, nuốt chửng lấy Chu Phi trong tiếng rống giận không cam lòng của hắn. Hồi lâu sau, sương mù chỗ cánh rừng này mới tản đi...
"filepos0006096764">

Bạn cần đăng nhập để bình luận