Tam Thốn nhân Gian

Chương 677

Chương 677Chương 677
MỞ RA CHO BẢN
TỌA
H ầu như ngay khi con chuồn chuồn màu máu này xuất hiện, đồng tử của Vương Bảo Nhạc đột nhiên co rụt lại. Hắn lập tức bát lấy giọt máu đỏ sậm kia, thuấn di biến mất ngay lập tức.
Ngay giây phút thân ảnh của Vương Bảo Nhạc biến mất thì hai đạo phong nhận đỏ rực đột nhiên xuất hiện ở nơi hắn vừa đứng, giao nhau chém qua, xé rách cả không gian. Từ xa nhìn lại giống như giữa không trung xuất hiện một vểt chém lớn màu đỏ hình chữ thập.
Chuyện này cũng khiến da đầu của Vương Bảo Nhạc vừa xuất hiện lại ở giữa không trung run lên từng cơn. Hắn cảm nhận được từng đợt khí tức vượt xa Nguyên Anh, có thể là Thông Thằn hoặc cao hơn
phát ra từ trên người của con chuồn chuồn đỏ này.
“Con chuồn chuồn lớn tới vậy ư!”
Không kịp suy nghĩ quá nhiêu, ngay khi con chuồn chuồn màu đỏ kia bắn phong nhận ra thì thân thể của nó cũng đùng một tiếng xông thằng ra khỏi biển máu. Tiếng vang như gầm rú không rõ là tiếng hít thở hay do cánh phát ra kia vang vọng khắp nơi. Con chuồn chuồn màu đỏ đó lập tức bay thẳng tới chỗ Vương Bảo Nhạc, tốc độ cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đến gần Vương Bảo Nhạc, muốn xé xác và nuốt chửng lấy hắn.
Nếu đổi lại là trước Nguyên Anh thì Vương Bảo Nhạc căn bản không thể nào tránh né được, thậm chí cũng sẽ không thấy rõ tốc độ của con chuồn chuồn này, cũng sẽ cầm chắc cái chết. Nhưng hiện tại, dựa vào Tinh Thần Nguyên Anh, mặc dù Mặt Trời không phải Hằng Tinh, không thể tăng cường sức mạnh cho Vương Bảo Nhạc, nhưng ít nhiêu gì thì tu vi của hắn cũng đã tăng cao nên
lại nhoáng lên một cái để tránh thoát lẫn nữa.
Có điêu, giữa hai bên vẫn còn chênh lệch cực lớn, mặc dù tránh được cái chết, nhưng một lọn tóc của Vương Bảo Nhạc cũng bị chém đứt trong lúc tránh né, tung bay theo làn gió.
Điều này khiến tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên, sau khi xuất hiện thì hắn lập tức giơ tay phải lên chỉ về phía con chuồn chuồn màu đỏ đang định vọt tới Tân nữa kia, trong lòng nhanh chóng mặc niệm.
“Một chấp niệm rời khỏi địa ngục!”
Câu thứ tư của đạo kinh!
Nhưng ngoài miệng Vương Bảo Nhạc lại hô lên câu khác.
“Nghiệt súc, làm càn!”
Lời này vừa ra thì thiên địa lại nổ vang, ý chí như đển từ sâu trong vũ trụ lại ầm 'âm giáng xuống. Lần này rõ ràng còn mạnh
hơn trước đó, trấn áp bốn phương. Đồng thời, giống như có một bàn tay vô hình từ trời xanh giáng xuống, nhấn mạnh một cái về phía con chuồn chuồn màu đỏ đang bay tới chỗ Vương Bảo Nhạc.
Rõ ràng không có thực chất, nhưng con chuồn chuồn màu đỏ kia lại phát ra một tiếng rít đây hoảng sợ, thân thể của nó lập tức rút lui như chim sợ cành cong. Thấy trấn áp có tác dụng, Vương Bảo Nhạc hiểu rõ nguy cơ lần này là cục diện phải tranh thủ từng giây từng phút nên nhoáng lên một cái, hắn lại thuấn di lần nữa. Khi xuất hiện đã ở chỗ xa hơn, dùng tốc độ cao nhất toan bay ra khỏi phạm vi biển máu này.
Nhưng khi phát hiện Vương Bảo Nhạc muốn rời khỏi đây thì con chuồn chuồn màu đỏ kia lập tức nổi điên, trong mắt đày vẻ hung tàn. Đôi cánh của nó vỗ nhanh, cũng không biết nó nghĩ gì mà lại gào lớn một tiếng, đôi cánh vỗ mạnh chống lại áp lực do hoảng sợ tạo thành ở trong lòng để tiếp tục đuổi theo Vương Bảo Nhạc.
“Cần gì phải cố chấp như vậy chứ!”
Vương Bảo Nhạc cũng sốt ruột, nhưng hiện tại hắn không kịp suy nghĩ nhiêu nữa. Vương Bảo Nhạc quay phát đầu lại, không kịp dùng chiêu “nghĩ một đàng nói một nẻo” nữa, hắn lo lắng nên hét lớn.
“Phụng chí...”
Đây chính là câu cuối cùng trong đạo kinh, tổng cộng có nám chữ, lúc này Vương Bảo Nhạc chỉ đọc có hai chữ đàu, ba chữ sau... Hắn cũng rất muốn đọc, nhưng ngay khi há miệng thì hắn lại run rẩy một cách khó hiểu, không dám đọc nữa.
Dù hắn chỉ đọc có hai chữ trong câu cuối cùng nhưng khí tức thức tỉnh đến từ sâu trong vũ trụ đã mạnh tới mức hơn hẳn trước đó. Nó ầm ầm giáng xuống với khí thế dời non lấp biển như có thể trấn áp vạn giới khiến cho khu vực này chấn động dữ dội.
Mà con chuồn chuồn màu đỏ đang bay tới cũng bị uy áp mạnh mẽ hoặc nên nói là đe dọa này làm cho hét thảm một tiếng. Nó nhanh chóng rút lui, trực tiếp hóa thành một huyết ảnh, chui tọt vào trong biển máu.
Ở trong biển máu, thân thể của nó run rẩy tạo thành từng đợt sóng mạnh, đồng thời đôi mắt của nó vẫn lộ ra trên mặt nước, nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc với vẻ kiêng kỵ.
Tim của Vương Bảo Nhạc đập rộn lên như đánh trống. Hơn nữa, xung quanh lại không có người ngoài nên chẳng cần phải vờ vịt ra vẻ cao nhân nữa, nên hắn lập tức bùng nổ tốc độ tối đa, phá không bay đi ngay khi con chuồn chuồn màu đỏ kia rút lui.
Con chuồn chuồn màu đỏ nọ giãy giụa vài cái, nhưng cuối cùng vẻ kiêng kỵ trong mắt nó lại không thể nào biến mất được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh của
Vương Bảo Nhạc dăn biến mất, từ bỏ ý định đuổi theo.
Hồi lâu sau, khi xung quanh dân khôi phục lại như cũ thì con chuồn chuồn màu đỏ đó mới bay ra khỏi mặt nước. Nó bay vòng quanh thi thể một vòng, miệng liên tục gào rú, cánh đập loạn xạ như đang phát tiết cơn giận của mình, tạo thành từng khe nứt không gian bắn ra xung quanh. Đám rắn xanh trên thi thể kia đều run lẩy bẩy, dường như nó còn chưa hết giận, cũng không biết nó làm cách gì, đôi cánh vẫy nhẹ một cái làm biển máu bên dưới quay cuồng. Một luồng nước máu bay lên, lúc nhúc ở giữa không trung, sau đó hóa thành một đạo thân ảnh.
Mặc dù toàn thân của thân ảnh do biển máu ngưng tụ mà thành này đỏ rực, nhưng có thể nhìn ra nó mang hình dạng của Vương Bảo Nhạc.
Vừa nhìn thấy thân ảnh đỏ rực này thì con chuồn chuồn kia lập tức gào lớn, chỉ nháy
mát đã tới gần, cánh quét ngang một cái đã chém đứt nửa thân hình đó. Tiếp theo, nó lại nổi điên cắn xé một phen, mãi cho đến khi đã nát như tương thì nó mới hả giận hừ vài tiếng. Sau đó, nó lại biến ra thêm vài thân ảnh của Vương Bảo Nhạc rồi lặp lại hành vi cũ. Khi đã phát tiết xong, nó mới cảm thấy hả dạ mà quay về trong biển máu, biến mất không thấy tám hơi.
Vương Bảo Nhạc không nhìn thấy cảnh này, bằng không hắn nhất định sẽ dựng hết cả tóc gáy, không dám trêu chọc con chuồn chuồn nhớ dai thù vặt này nữa.
Sau nhiêu 1'ân thuấn di, cuối cùng Vương Bảo Nhạc cũng tìm được một Phi Tiên Đài, mượn nhờ sức mạnh của làn khói để bay về khu vực mũi kiếm.
Với người khác thì ắt hẳn sẽ rất khó khán, nhưng với kẻ nắm giữ cách điêu khiển Phi Tiên Đài, lại quay về từ khu vực mũi kiếm nên biết tuyến như Vương Bảo Nhạc thì chẳng phải việc gì khó. Chẳng bao lâu sau
thì hắn đã trở lại báng nguyên có ba tòa đại điện kia.
Đứng trước cổng tòa đại điện thứ ba, nhìn tăng báng trước mắt, trong lòng Vương Bảo Nhạc tràn ngập chờ mong. Không cần động não thì Vương Bảo Nhạc cũng đoán được tạo hóa của tòa đại điện thứ ba này nhất định sẽ lớn hơn cả hai tòa trước đó. Lúc này, Vương Bảo Nhạc cũng không chần chừ nữa, sau khi hít sâu một hơi, hắn chợt giơ tay phải lên, lấy tấm lệnh bài kia ra rồi quát một tiếng.
“Mở ra cho bản tọa!”
Theo tiếng nói của hắn vang lên, tòa đại điện thứ ba lập tức nổ vang, dường như có sức mạnh vô hình phát ra và hưởng ứng với lệnh bài trong tay Vương Bảo Nhạc. Thậm chí, tầng băng bên ngoài đại điện cũng rung chuyển như sáp sửa sụp đổ.
Điều này khiến Vương Bảo Nhạc kích động không thôi, nhưng hắn hưng phấn chờ cả buổi thì lại phát hiện tòa đại điện này chỉ
chấn động thôi chứ không còn gì nữa. Tầng băng kia cũng chỉ rung chuyển chứ không sụp đổ, giống như vẫn còn thiếu một chút nữa.
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, tay trái bấm niệm pháp quyết. Chúc Đoạt chi pháp của hắn đột nhiên vận chuyển, sau khi trải qua tự nổ thì Chúc Đoạt đã khôi phục một chút, nhưng chỉ miễn cưỡng ở vào tầng thứ nhất mà thôi.
Nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ rồi.
Theo một mảnh kinh mạch dài hẹp bay ra, chúng nó dùng tay trái của Vương Bảo Nhạc làm ngọn nguồn để lan ra toàn thân. Chẳng mấy chốc thân ảnh màu đỏ của Chúc Đoạt đã bao phủ bên ngoài thân thể Vương Bảo Nhạc. Hắn lại hít sâu một hơi, lấy giọt máu đỏ sậm mà mình lấy được ra.
Ngay khi lấy giọt máu đó ra, tòa đại điện thứ ba này lại chấn động mãnh liệt, hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên. Hắn lập tức điêu khiển Chúc Đoạt hấp thu giọt
máu này. Sau khi giọt máu dần dung nhập vào trong Chúc Đoạt, Vương Bảo Nhạc toàn lực thúc đẩy, một cỗ khí tức thuộc về chủ nhân của giọt máu này cũng 'âm 'âm phát ra. Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì giơ cao lệnh bài trong tay phải lên, hét lớn thêm lần nữa.
“Mở ra cho bản tọa!”
Theo lời nói của hắn vang lên, tiếng nổ mạnh 'âm 'âm vang ra từ trong đại điện thứ ba. Tầng băng bên ngoài lập tức 'âm 'âm vỡ nát, một cỗ ý chí mênh mông lập tức tỏa ra từ trong tòa đại điện thứ ba này, nháy mắt đã bao phủ xung quanh Vương Bảo Nhạc như đang chứng thực, Vương Bảo Nhạc cáng thẳng chờ qua vài giây, ý chí này mới hóa thành giọng nói vang vọng bốn b'ê.
“Thân phận trưởng lão Vân Đỉnh, phù hợp yêu cầu di trạch gánh vác sứ mệnh trùng kiến đạo cung, có thể mở tòa linh điện thứ ba, nhận được tạo hóa!”
Lời nói như sấm rền vang khắp đất trời, đồng thời cửa điện của tòa đại điện thứ ba cũng 'âm 'âm mở theo hình chữ bát, để lộ ra ánh sáng mờ ảo bên trong.
Vương Bảo Nhạc kích động không thôi. Sau khi trải qua tòa cung điện thứ nhất và thứ hai thì hán cũng đã có kinh nghiệm. Lúc này, hắn nhoáng một cái đã nhảy đến trước cửa đại điện, tiến lên một bước.
Chỉ nháy mắt, hắn đã bước vào trong!
"filepos0014545149">

Bạn cần đăng nhập để bình luận