Tam Thốn nhân Gian

Chương 638

Chương 638Chương 638
ĐÀN
ây là hung thú gì thế này!”
Vương Bảo Nhạc thì thào, mọi người xung quanh cũng liên tục hít khí lạnh. Phùng Thu Nhiên cũng giật mình không thôi, uy áp phát ra trên người đám hung thú này quá khổng lồ, giống như có thể thay thế cả thế giới vậy.
Mà tồn tại mạnh tới vậy lại bị xích lại như nô lệ, chằng khác gì ngựa lừa gia súc, phải kéo cự mộc đi tới!
Tất cả những thứ này khiến tâm thần của mọi người dậy sóng, đồng thời cũng lãn lượt nhìn về phía cự mộc kia. Mặc dù không thể nhìn thấy điểm cuối, nhưng vẫn không ảnh hưởng gì tới suy nghĩ và suy đoán của mỗi người.
“Cự mộc này... ắt hẳn chính là phó tế đàn của thể giới này!” Phùng Thu Nhiên đột nhiên lên tiếng. Cô vừa nói xong thì sắc mặt đột nhiên thay đổi, cùng thay đổi còn có Vương Bảo Nhạc và gần như tất cả những người khác.
Điều khiến sắc mặt của mọi người thay đổi chính là trong quá trình đám hung thú khổng lồ kia di chuyển, bước chân hạ xuống đã làm mặt đất chấn động, khiến cho những bông hoa màu đỏ chưa nở rộ dưới đất đồng loạt rung lên. Ban đàu chúng cũng không thay đổi gì nhiêu, nhưng sau khi rung lên liên tục lại có vài đóa Thanh Linh Yêu Hoa xuất hiện dấu hiệu sắp nở.
Cảnh tượng này chính là thứ khiến tâm thần của mọi người chấn động dữ đội. Thực tế, chỉ cần liên tưởng một chút là có thể tưởng tượng ra được, một khi Thanh Linh Yêu Hoa nở rộ thì kết quả nhất định sẽ tạo ra thi triều.
Đi mau!
sắc mặt Phùng Thu Nhiên nhanh chóng biến hóa, cô giơ tay phải lên, một cỗ sức mạnh lan tỏa vòng quanh mọi người, muốn rời khỏi nơi đây.
Thậm chí, không cần Phùng Thu Nhiên nhắc nhở thì những Nguyên Anh xung quanh đã cáng thẳng, vội vàng lao ra. Vương Bảo Nhạc cũng vậy, nhờ vào lực đẩy của Phùng Thu Nhiên, hắn nắm lấy Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo nhanh chóng lao đi.
Nhưng vẫn muộn!
Hoặc nói đúng hơn là ngay từ khi hung thú ở đây xuất hiện thì định trước là bọn họ đã mất thời cơ rời khỏi biển hoa này. Lúc này, tuy dư âm chấn động đã dẫn biến mất, nhưng tiếng rầm rầm vẫn cứ vang lên liên hồi không hề dừng lại.
Mỗi tiếng rầm vang lên là lại có một đóa Thanh Linh Yêu Hoa nở rộ, từng nụ hoa bung ra như nắm tay xòe thằng. Từ xa nhìn lại thì cảnh tượng vô cùng kích thích, giống như có vô số hoa bàn tay lắc lư.
Chỉ thoáng chốc, tất cả yêu hoa trong phạm vi trước mắt đều nở rộ. Sau khi chúng nó nở thì lại có vô số phấn hoa bay ra, tạo thành một làn sương đỏ hội tụ lại với nhau, giăng kín cả đất trời.
Trái phải trước sau của bọn họ và cả phạm vi vô tận phía xa đều có sương đỏ, giáng kín cả biển hoa.
Lúc này, tất cả thi hài trong phạm vi sương đỏ này đều rục rịch. Trong những tiếng rít thê lương, toàn bộ thi hài đều bò dậy. Trong mắt cả đám đều dấy lên một ngọn lửa đỏ, há miệng gầm lớn rồi xông tới chỗ mọi người.
Bên trong có hung thú đã mất đi nửa thân hình, có nhân loại tứ chi không dãy đủ, cũng có vô số khô lâu chỉ còn lại bộ xương thoạt nhìn có vẻ đầy đủ, nhưng lại phát ra khí ác sát màu đen.
Thậm chí, cũng có rất nhiều sâu to cỡ một người, số lượng đông nghẹt 'âm 'âm bò tới từ xung quanh.
Khí tức chết chóc nồng đậm lan ra xung quanh, giống như tạo thành áo choàng tử thần muốn bao phủ toàn bộ nơi này, thu hoạch máu thịt của tất cả những kẻ còn sống.
Phùng Thu Nhiên có tu vi Thông Thần, khi bị rơi vào vòng vây của những thi hài này, dù cô có thể dùng giết chóc để đè bẹp chúng, nhưng nhất định sẽ kiệt sức dãn đến chết.
Dù sao thì so với thân thể máu thịt của cô, đám thi hài này không thể tính là sinh mạng được. Lúc này, xung quanh dãy tiếng gào rú, sương đỏ tiếp tục lan ra. Thiên địa nổ vang, căn bản không cho mọi người cơ hội để suy tư. Đám hung thú và thi hài gần họ nhất cũng đã xông tới.
Tiếng ầm ầm vang vọng khắp nơi, Phùng Thu Nhiên bấm niệm pháp quyết ra lập tức ra tay, tạo thành gió lốc quét ngang xung quanh. Đồng thời, những người khác cũng ý thức được nguy cơ nên hội tụ lại cùng một chỗ, lấy Phùng Thu Nhiên làm đầu,
cùng nhau ra tay, nhanh chóng phóng về phía trước.
Đội của Vương Bảo Nhạc ở phía bên phải, sau lưng hắn là Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo. Hai người bọn họ không căn Vương Bảo Nhạc bảo vệ sít sao, nhất là Triệu Nhã Mộng. Trận pháp của cô rất thích hợp để quần chiến, lúc bấm niệm pháp quyết thì có từng đạo trận ván tản ra, chín cái tạo thành một khung trận pháp đều có thể nổ tung để trấn áp thi hài trong một phạm vi nhỏ, làn sóng dư âm còn có thể tạo thành hiệu quả trùng kích.
Khổng Đạo cũng sác bén không kém, hắn lại có được trực giác như hung thú nên có thể kích phát bản năng hung tàn sâu trong máu ra, thỉnh thoảng có thể tránh thoát một vài công kích trí mạng, ra tay vô cùng nhanh và mạnh.
Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc cũng yên lòng hơn, lúc bấm niệm pháp quyết lại có vô số tia chớp ầm ầm đánh ra tạo thành lôi bạo, ngày càng có nhiều tia chớp sinh ra như
các sợi dây xích, quét ngang cả một khu vực.
Chúc Đoạt Đế Khải thích hợp đơn đả độc đấu, nhưng khi gặp cục diện quần chiến thế này thì thứ đầu tiên Vương Bảo Nhạc nghĩ đến chính là Minh Pháp. Nhưng sau khi thử xong thì hắn phát hiện những thi hài này đã không thích ứng với Minh Pháp nữa, vì bọn chúng không phải linh hồn. Nói đúng hơn thì chúng nó cũng giống như một loại con rối huyết nhục.
Như vậy thì lôi đình chi pháp của Vương Bảo Nhạc sẽ có tác dụng hơn cả, đồng thời cũng có vô số phi kiếm bay ra từ vòng tay trữ vật của hắn, vù vù bay ra xung quanh tạo thành mưa kiếm.
Những người khác phần lớn cũng như thế, tất cả vừa giết chóc lại kháng cự, tiến thẳng lên nhờ Phùng Thu Nhiên mở đường. Nhưng hung thú và thi hài xung quanh quá đông, cứ liên miên không ngớt. Đồng thời, trên bầu trời cũng xuất hiện cả phi
cầm, phía xa còn có một vài thây khô mặc áo đen.
Số lượng thây khô này cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có đến mấy trám. Sau khi bất kỳ cái thây khô nào xuất hiện thì toàn thân đều phát ra sương mù đen, chúng ngưng tụ lại tạo thành cả đoàn sương đen giữa không trung, bên trong lóe lên từng phù văn quỷ dị, 'âm 'âm đánh về phía mọi người.
Mỗi 1'ân đánh xuống đều tạo thành nổ mạnh, uy lực lớn như một kích toàn lực của Nguyên Anh.
Đây vẫn không phải thứ nguy hiểm nhất. Nguy hiểm nhất chính là một khi bị vây khốn và kéo dài liên tục, sau khi làn sương phấn hoa lan rộng thì nói không chừng sẽ có thi hài đáng sợ hơn thức tỉnh hoặc bị thu hút tới đây.
Phùng Thu Nhiên lập tức sốt ruột, phất tay lấy ra một cây thước, vừa vung mạnh vừa nói.
“Trám trượng!”
Lời vừa ra thì trăm trượng xung quanh bọn họ 'âm 'âm chấn động, giống như có sức mạnh vô hình chợt giáng xuống, khiển cho tất cả thi hài và hung thú trong vòng trăm trượng nháy mắt biến thành tro bụi.
Uy lực tuy lớn, nhưng tác dụng lại rất nhỏ. Số lượng thi hài và hung thú ở đây quá đông, chỉ chen chúc nhào lên đã nhét đầy khoảng cách trám trượng nọ, lại có thêm từng luồng khói đen 'âm 'âm lan rộng ở xung quanh.
Đám người Xích Lân cũng lần lượt ra tay, vừa chống cự vừa tranh thủ thời gian cho Phùng Thu Nhiên chuẩn bị. Mấy giây sau, trong mắt Phùng Thu Nhiên lóe lên tia sáng sắc lẻm, gầm nhẹ một tiếng.
“Ngàn trượng!!”
Ngay khi Phùng Thu Nhiên vừa ra tay thì ánh mắt của Triệu Nhã Mộng cũng lóe lên, cô bấm niệm pháp quyết bắn ra một hơi chín mươi chín đạo trận ván, tạo thành
một trận đồ trong phạm vi ngàn trượng.
Trận đồ này vừa ra thì sức mạnh từ cây thước của Phùng Thu Nhiên cũng đồng thời bộc phát!
Đùng, đùng, đùng!
Mặt đất rung chuyển, bầu trời thất sắc, tất cả tồn tại trong phạm vi ngàn trượng nháy mắt đã nát bấy. Khoa trương hơn nữa là sức mạnh ngàn trượng của cây thước này như được sức mạnh nào đó dẫn dắt và táng cường giúp mở rộng ra ngoài, khiến cho làn sóng dư âm lan xa hơn ba ngàn trượng.
Dù uy lực lan ra hai ngàn trượng tăng thêm kia không mạnh bằng khu vực ngàn trượng ở giữa, càng lan ra ngoài thì uy lực càng yếu đi, nhưng vẫn có tác dụng tiêu diệt thi hài ở nơi này.
Chuyện này khiến cho chiến trường trở nên trống trải hơn, mọi người xông lên được một đoạn chẳng bao xa thì khoảng
trống kia lại bị thi hài vô biên vô hạn lấp kín.
Nhưng mọi người cũng phát hiện sức mạnh trận pháp của Triệu Nhã Mộng, Vương Bảo Nhạc cũng phải giật mình. Tuy hắn biết trận pháp của Triệu Nhã Mộng rất lợi hại, nhưng lại không ngờ lại có thể tăng cường uy lực của Thông Thần.
Nhất là sau khi cân nhắc và phát hiện trận pháp của Triệu Nhã Mộng, hai mắt của Phùng Thu Nhiên cũng sáng lên. Thân thể nhoáng một cái đã tới bên cạnh Triệu Nhã Mộng, muốn đưa cô đến bên cạnh, nhưng Vương Bảo Nhạc cũng xông tới đứng bên cạnh Triệu Nhã Mộng, dõi mắt nhìn Phùng Thu Nhiên.
“Bảo Nhạc, Phùng Thu Nhiên ta nhất định sẽ bảo vệ Triệu Nhã Mộng an toàn, trừ khi ta chết!”
Không cần những lời dư thừa nào khác, chỉ một câu này đã khiến Vương Bảo Nhạc im lặng nhìn về phía Triệu Nhã Mộng. Hắn
không có quýên quyết định thay Triệu Nhã Mộng, bản thân Triệu Nhã Mộng cũng chỉ suy nghĩ vài giây là mỉm cười với Vương Bảo Nhạc. Sau khi Triệu Nhã Mộng gật đẫu thì được Phùng Thu Nhiên đưa theo, bay lên trời muốn triển khai đại thần thông.
Nhìn bóng dáng Triệu Nhã Mộng và Phùng Thu Nhiên bay lên không trung, chẳng biết tại sao trong lòng Vương Bảo Nhạc lại dâng lên cảm giác lo lắng khôn tả. Hắn đang muốn nói gì đó thì đúng lúc này mặt đất lại đột nhiên rung chuyển.
Trong cơn rung chuyển cực mạnh này, mặt đất trước mặt mọi người đột nhiên sụp đổ. Một con rắn khổng lồ, dài hơn mười trượng đã bị phân hủy đột nhiên lao ra, xông thẳng tới chỗ mọi người với tốc độ cực nhanh, làm cho vô số đất đá bắn lên.
Ầm một tiếng, Vương Bảo Nhạc không kịp suy nghĩ về nỗi bất an trong lòng, thân thể nhoáng lên một cái đã cùng những người khác tránh né. Tiếp theo, sau lưng bọn họ
cũng bị sụp xuống, một con rắn khổng lồ khác cũng bất ngờ lao ra.
Sau đó, mặt đất xung quanh liên tục sụp xuống, con thứ ba, con thứ tư, con thứ nám... Mãi cho đến khi hơn bốn mươi con rắn khổng lồ tương tự lần lượt lao ra, rít lớn há miệng phóng tới chỗ mọi người, đồng thời cũng bẩt ngờ phun ra một ngọn lửa màu đen.
"filepos0013773367">

Bạn cần đăng nhập để bình luận