Tam Thốn nhân Gian

Chương 325

Chương 325Chương 325
NUÔI KHÔNG NỔI
Nhìn ánh mắt gợi đòn của con lừa kia, tai nghe tiếng kêu của nó, Vương Bảo Nhạc lập tức sa sầm mặt, ánh mát lóe lên đầy nguy hiểm, trong lòng thầm nghĩ liệu có nên dùng tuyệt chiêu để con lừa này biết ai mới là chủ nhân hay không.
Trong khi Vương Bảo Nhạc suy nghĩ, con lừa này cảm nhận được nguy hiểm nên không dám kêu nữa mà chỉ dùng ánh mắt ngây thơ để nhìn Vương Bảo Nhạc, nhưng có vẻ như nó thấy làm thế cũng không chắc ăn nên bỏ chạy lấy người.
'Còn dám chạy à?1
Vương Bảo Nhạc lập tức nổi giận nên đuổi theo nhưng tốc độ của con lừa này quá đáng sợ. Trong quá trình chạy, hễ thấy cái gì là nó đều cắn cái đó, lúc đi ngang một gốc cây to còn gặm một miếng, sau khi án thì tốc độ lại nhanh hơn.
Chẳng mấy chốc, không ít lão sư và học tử trong trường đều há hốc mồm nhìn cảnh con lừa kia chạy như bay trong sân trường, sau đó cắn hết mọi thứ nó thấy như gạch lát đường, bồn hoa và tượng đá... Thậm chí, cả cánh cổng lớn đắt đỏ của trường cũng bị nó gặm mấy cái. Một học tử đang cầm túi trữ vật lấy linh thạch ra định mua đồ thì viên linh thạch đã bốc hơi, học tử này ngu người thấy một cái bóng đen đang chạy đi.
Sân trường loạn cào cào, Vương Bảo Nhạc không nhịn được nữa nên bộc phát tu vi toàn diện, nhục thân chi lực cũng tăng mạnh, tốc độ cực nhanh. Mặc dù con lừa kia rất nhanh nhưng tu vi vẫn kém xa Vương Bảo Nhạc nên chẳng mấy chốc đã bị Vương Bảo Nhạc đang bừng bừng lửa giận đuổi kịp, lỗ tai cũng bị hắn túm lấy.
Nhưng con lừa này dù sao cũng đến từ biển hung thú, mặc dù trông rất đáng yêu nhưng trong khung vẫn giấu chút hung tàn, nay bị ép đến sốt ruột, thấy tai bị túm lên gấp gáp quay đâu lại táp tay của Vương Bảo Nhạc.
"Còn dám cắn ta à?"
Trước kia, mặc dù Vương Bảo Nhạc rất giận nhưng phần lớn là thấy đau đầu, nhưng thấy con lừa này dám cắn mình thì hắn lập tức đá một cước vào hạ bộ của nó.
Con lừa này lập tức hét thảm một tiếng, ngã lăn ra đất liên tục kêu rên. Dù Vương Bảo Nhạc rất giận nhưng vẫn có chừng mực, hắn hừ lạnh túm lẫy lỗ tai của nó kéo về phòng.
Sau khi quay về, con lừa này đã không còn đau nữa nhưng lại cực kỳ ngoan ngoãn, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt nịnh nọt.
Thấy con lừa này ngoan ngoãn như thế, Vương Bảo Nhạc chẳng mắng mỏ nữa nhưng hắn không ngờ con lừa này chỉ ngoan ngoãn có ba ngày thì lại chứng nào tật nấy, ăn luôn cánh cửa mới của Vương Bảo Nhạc, sau đó lại hí hửng chạy ra sân trường, vừa kêu to vừa hí hửng gặp gì án nấy.
Dù bị Vương Bảo Nhạc bắt được rồi hành hung cho một trận nhưng tối đa chỉ vài ngày thôi thì nó lại ngóc đầu trỗi dậy Điều này khiến cho Vương Bảo Nhạc tức muốn nổ phổi, ngay cả lão sư và học tử trong trường cũng giật mình lo sợ, thậm chí còn cảm thấy, nếu như cho con chiến thú này một tháng... à không, có lẽ chỉ cần nửa tháng thì nó có thể ăn hết tất cả mọi thứ ở trong học viện ấy chứ!
Vương Bảo Nhạc cũng ngày càng đau đầu hơn bởi vì hán cảm thấy thứ mình nuôi không phải chiến thú mà là tổ tông... Trong lòng thầm cân nhắc không biết có nên đi mua một cái túi thú hay không, nhưng túi thú lại khác với túi trữ vật, giá cả cực cao, ngay cả Vương Bảo Nhạc nhìn thấy cũng phải xót của.
Phải biết rằng cả Ngự Thú các của Đạo viện Phiêu Miễu cũng chỉ nuôi thả chiến thú mà thôi. Người dùng nổi túi thú cũng chằng được bao nhiêu, Vương Bảo Nhạc cảm thấy với khả năng phá hoại của con lừa này thì mình chằng cần đầu tư cho nó làm gì.
Từ khi nó sinh ra đến giờ chưa được một tháng thì số đồ nó án cùng chỗ tiên phạt và bồi thường mà Vương Bảo Nhạc phải đóng đã đủ để luyện chế một món linh bảo ngũ phẩm rồi.
'Nuôi không nổi mà!
Vương Bảo Nhạc buồn bực, nghĩ xem có nên làm thịt nó hay không, nhưng con lừa này đúng là không phải dạng vừa. Điều này làm hắn rối rắm, lúc này hắn thở dài nhìn con lừa đang đứng chỗ khung cửa liên tục gặm như có thù kia, lân đầu tiên hắn cảm thấy bất lực tột độ.
Thực ra, con lừa này không nhớ đòn lâu, dù đánh cỡ nào thì chỉ cần vài ngày sau là nó lại chứng nào tật nấy. Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang đau đầu thì Kim Đa Minh lại truyền âm tới.
"Bảo Nhạc, nghe nói ngươi tìm được một con bảo thú à? Nghe đồn tốc độ rất nhanh, cực kỳ cá tính đúng không? Ngươi dắt đến cho ta xem đi! Nếu được thì bán cho ta, giá cả ra sao cũng được!"
Vương Bảo Nhạc chẳng thấy bất ngờ khi Kim Đa Minh biết về con lừa này, gần đây nó quá lộng hành nên ai cũng biết cả.
Nhưng hắn đưa ra ý định mua nó khiến hai mát của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên.
"Kim Đa Minh lại nhìn trúng nó à... Được lắm, lấy nó đổi một thanh Pháp Binh cấp bảy, không đúng, cấp tám mới được!"
Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lập tức kích động, ánh mắt nhìn con lừa kia cũng không nghiêm khắc như mọi khi nữa mà trở nên dịu dàng hơn.
Có thể do ánh mắt của hắn thay đổi bất ngờ quá nên dọa con lừa kia giật mình khiến nó đang gặm khung cửa cũng phải ngẩn ra, miếng gỗ trong miệng rơi xuống đất, sau đó lập tức cúi đầu nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mắt ngây thơ.
"Đừng sợ mà cục cưng!"
Giọng điệu của Vương Bảo Nhạc rất dịu dàng, hí hửng đi tới. Mà lời hắn nói lại khiến con lừa kia sợ hãi hơn, toan bỏ chạy nhưng Vương Bảo Nhạc đã quen với tốc độ của nó nên vọt tới túm lấy nó.
"Chạy cái gì mà chạy, tao đưa mày đi tắm. Dù sao thì lát nữa cũng phải bán, sạch sẽ một chút mới có giá."
Vương Bảo Nhạc hưng phấn, không thèm để ý đến sự phản kháng của con lừa kia, hí hửng hát nghêu ngao đưa nó vào phòng tắm, cũng chẳng ngại phiên toái tự mình tắm cho nó, thậm chí còn chuyên môn làm phép sấy khô lông.
Thế này còn chưa hết, sau khi trầm tư, Vương Bảo Nhạc lập tức bảo ba cô thư ký của mình đem nước hoa tới xịt cho nó trong ánh mắt tò mò và sợ hãi của ba cô thư ký kia. Lúc này, hắn mới thấy mỹ mãn lấy một sợi dây thừng ra buộc lên cổ nó, sau đó kéo nó ra ngoài.
"Connnn!”
Trên đường đi, con lừa liên tục kêu la, vẻ sợ hãi trong mắt càng sâu hơn.
"Yên tâm đi, tao không làm thịt mày đâu!”
Vương Bảo Nhạc quay đầu lại cười tủm tỉm với nó, sau đó còn dịu dàng vỗ đầu nó khiến con lừa càng sợ hãi hơn, luôn miệng hét to.
Conn, connnn, connnnnn!
Nó vừa kêu to vừa phịch mông xuống không chịu đi, thậm chí còn nhe răng như đang cân nhắc hậu quả của việc cắn đứt và án luôn sợi dây thừng này là gì.
"Nếu như mày dám cắn đứt sợi dây này bỏ chạy thì tao sẽ cho mày thành lừa thiến luôn!"
Vương Bảo Nhạc thản nhiên mở miệng, một câu nhẹ bang đã khiến cho con lừa kia run rẩy, vội đứng lên, nhìn Vương Bảo Nhạc với ánh mát u oán.
Vương Bảo Nhạc đã phát hiện có thể con lừa này nghe hiểu lời mình nói nhưng tính cách không tốt, lại không nhớ đòn dai nên thầm nghĩ nếu đổi nó lấy một thanh Pháp Binh cấp tám thì cũng đáng.
Nghĩ vậy, cảm giác chờ mong của hắn lại càng nhiêu hơn, kéo con lừa đi thẳng đến chỗ Kim Đa Minh. Nơi hẹn gặp của hai người không phải Học viện Hỏa Linh mà là nhà của Kim Đa Minh ở khu mười hai.
Chằng bao lâu sau Vương Bảo Nhạc đã kéo con lừa đến đây, vừa đến thì hắn đã thấy một tòa nhà ba tầng. Phải biết rằng, nơi này xem như khu đất vàng của Sao Hỏa, mà diện tích ngôi nhà này dư sức xây một khách sạn hạng sang ấy chứ.
"Đại gia!"
Vương Bảo Nhạc cảm thán, sau khi đến nơi thì lập tức gọi cho Kim Đa Minh.
Chẳng mấy chốc cửa lớn đã mở ra, có ba cô người hầu xinh đẹp tự mình ra đón Vương Bảo Nhạc, sau khi dẫn hắn vào thì mới lui ra.
Vương Bảo Nhạc nắm con lừa đứng ở phòng khách tầng một lúc này cũng hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn quanh... Phòng khách này đúng là xa hoa đến độ không tưởng.
Quanh phòng là những chiếc giá dùng linh mộc tạo thành, bên trên chứa đầy đan dược, viên nào cũng đắt đỏ, được để trong bình thuốc trong suốt khiến cho dược hương không tiết ra ngoài, đồng thời còn có vô số linh bảo được trưng như vật trang trí treo đầy trên tường.
Ngay cả xô-pha, bàn và gia cụ trong này đều được chế tạo từ linh thạch, nếu như có cái nào bàng gỗ thì cũng là loại giá trị liên thành và cực kỳ hiếm hoi.
Thậm chí, cả màn cửa ở đây cũng dùng linh ti dệt thành, ngay cả đèn cũng do linh thạch tạo nên, phát ra ánh sáng nhu hòa, đồng thời còn một cỗ linh khí nồng đậm ngập tràn khắp nơi.
Vương Bảo Nhạc rung động, con lừa cũng rung động, Vương Bảo Nhạc thì nhìn chằm chằm vào mớ đan dược và linh bảo kia, còn con lừa thì ngấp nghé gia cụ và xô-pha. Nhân lúc Vương Bảo Nhạc không để ý nó còn ngửi một cái, sau đó hai mắt phát sáng, nhìn không được mà liếm vài cái, nhưng thấy hôm nay Vương Bảo Nhạc sai trái quá nên cố nhịn không dám gặm ngay.
Chẳng bao lâu sau, khi con lừa sáp nhịn không nổi thì lại có tiếng động vang lên, bóng dáng của Kim Đa Minh đi xuống từ lầu hai.
"Bảo Nhạc huynh, hoan nghênh đã tới hàn xá. Nơi này hơi đơn sơ một chút, dù sao thì ta mới tới Sao Hỏa không bao lâu, Bảo Nhạc huynh đừng chê cười nhé!"
"filepos0007548856">

Bạn cần đăng nhập để bình luận