Tam Thốn nhân Gian

Chương 597

Chương 597Chương 597
LÃO TỔ HẮC PHONG
Thứ hình có dạng bất quy tắc giống với Mặt Trời trên bầu trời của Hắc Hồn Vi Tinh tỏa ánh sáng bao trùm sa mạc màu đen. Hơn nữa, nơi này lại có sóng nhiệt rất đặc biệt, nhìn từ ngoài vào thì nơi này vô cùng cằn cỗi.
Không có thực vật hay động vật, ngay cả chủng tộc trong nền văn minh của ngôi sao này cơ bản cũng bị vô số quỷ hồn chiếm xác, trở thành lớp vỏ bọc của chúng nó.
Mặc dù vẫn có những thôn trang, nhưng nói đúng hơn thì đó chẳng qua chỉ là những quỷ hồn ký sinh trên các thi thể kia, tạo thành một quỷ thôn đặc thù.
Dường như tĩnh lặng đã trở thành đặc điểm chính của ngôi sao này, giống như
một vũng nước chết không chút gợn sóng, mãi cho tới khi... Vương Bảo Nhạc đến đây.
Giống như có một tảng đá lớn bị ném vào vũng nước chết này, tạo thành sóng lớn, phá tan vẻ tĩnh mịch chết chóc của nơi đây...
“Phát tài rồi!!”
Vương Bảo Nhạc ngửa mặt lên trời cười lớn, trong lòng vô cùng kích động. Đây đã là ngày thứ bảy hắn tới ngôi sao này, dưới sự chỉ dẫn của lão quỷ kia, Vương Bảo Nhạc dựa vào Minh Hỏa của mình để quét sạch hơn năm mươi thôn trang.
Không có bất kỳ ngoại lệ nào, những thôn trang này đều có bức tượng mà hắn cần, toàn bộ đều được chế tạo từ Tinh Nguyên, với Vương Bảo Nhạc mà nói thì đây là một món tiên khổng lồ.
Ngoài ra, Vương Bảo Nhạc còn phát hiện thêm một vài tài liệu quý giá khác trong một vài thôn trang, ví như một số khoáng thạch, một vài món pháp khí bị hư hỏng
chẳng hạn. Những thứ này phần lớn đều là loại Liên bang không có, ngay cả ghi chép về nó cũng không được đầy đủ, là những thứ mà Vương Bảo Nhạc mới biết tới sau khi tới Thương Mang Đạo Cung.
Vương Bảo Nhạc không khỏi cảm khái, cuối cùng hắn cũng hiểu rõ tâm trạng khi đi cướp bóc của ba tên Nguyên Anh của nền ván minh ngoài hành tinh bị mình dụ vào bên trong Minh Khí để tiêu diệt lúc ở trên Sao Hỏa khi trước.
“Đúng là người không tiên bất nghĩa chẳng giàu, ngựa không cỏ đêm án thì chẳng mập...”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn nên đã quên béng chuyện về lão tổ Hắc Phong, nay chỉ tập trung tinh thần để đi cướp tượng. Mà lão quỷ kia thì cũng rút ra được kinh nghiệm trong lúc dẫn đường, nhờ có sự chỉ dẫn của hắn mà Vương Bảo Nhạc lại bắt đầu hành trình vơ vét của mình.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, mãi cho đến nửa tháng sau, khi Vương Bảo Nhạc vơ vét hơn phân nửa ngôi sao này. Chỉ riêng số lượng bức tượng hắn vơ vét được cũng hơn trám cái, mắt thấy cách thời gian một tháng đã không còn xa nữa, mà mình chỉ mới đi được hơn phân nửa nên Vương Bảo Nhạc lại sốt ruột. Sau một phen hối thúc và uy hiếp của Vương Bảo Nhạc, lão quỷ kia bất đắc dĩ đành dẫn Vương Bảo Nhạc đi sâu vào bên trong ngôi sao này, đến chỗ của một trong những bức tượng lớn nhất ở đây.
Đó là một cái hố sâu, xung quanh trống trải không có bất kỳ quỷ hồn nào tồn tại. Chỉ có duy nhất một bức tượng khổng lồ cao hơn trăm trượng sừng sững ở đó, phát ra ánh sáng đỏ rực. Phẫn đế của nó như chôn sâu trong mặt đất để hấp thu sức mạnh nào đó từ Mặt Trời để truyền sâu xuống bên dưới.
Vương Bảo Nhạc nhìn thấy bức tượng kia từ xa thì hai mắt đã trợn trừng, trái tim đập thình thịch. Rõ ràng, mặc dù bức
tượng kia không được tạo thành hoàn toàn từ Tinh Nguyên nhưng cũng có hơn phân nửa. Vật liệu của hơn phân nửa còn lại cũng không hề tăm thường.
Vương Bảo Nhạc kích động vội phóng nhanh tới. Sau khi tới gần bức tượng, hắn cười lớn xuất Đế Khải ra, thân thể nhoáng một cái đã biến thành hơn mười trượng, hắn ôm lấy bức tượng kia, gầm nhẹ một tiếng rồi nhấc mạnh lên.
Vừa nhấc một cái thì mặt đất rung chuyển, sau khi bức tượng bị Vương Bảo Nhạc kéo lên một chút thì tạo thành dao động truyền xuống lòng đất.
Lúc này, trong một cái hang ở sâu trong lòng đất dưới bức tượng lại có một tế đàn. Trên tế đàn có gió đen lượn lờ, tạo thành một dòng xoáy liên tục xoay tròn. Bên trong dòng xoáy này vốn có hơn hai trăm đốm sáng lấp lánh, trong đó có ba đốm lớn nhất giống như một quả cầu ánh sáng, những đốm sáng khác thì lấy chúng làm trung tâm. Mỗi Tân tất cả đốm sáng lóe lên
thì sẽ khiến gió đen này xoay tròn nhanh hơn.
Nhưng nay... hơn hai trăm đốm sáng đó lại tát đi hơn phân nửa khiến cho tốc độ xoay của gió đen ngày càng chậm lại. Mãi cho đến khi một trong ba quả cầu ánh sáng khổng lồ kia nhanh chóng mờ đi, chỉ nháy mắt đã tắt ngấm thì trong dòng xoáy lại có hai con mắt đột nhiên mở ra.
Trong hai con mắt này đầu tiên là đầy vẻ mờ mịt, khó hiểu như đang kinh ngạc vì sao mình lại thức tỉnh sớm như thế. Nhưng chằng mấy chốc, sau khi phát hiện những bức tượng do mình hao tổn tâm huyết để luyện chế ra đã mất hơn trám cái, nhất là một trong ba quả cầu ánh sáng bản mệnh cũng tắt đi thì lại có một tiếng gầm lớn dãy tức giận vọng ra từ trong dòng xoáy này.
“Đáng chết!!”
Tiếng gầm này vang vọng khiến cho Vương Bảo Nhạc đang nhấc bức tượng khổng lồ ở bên trên ra đột nhiên chớp mắt nhìn. Ánh sáng đỏ trên bức tượng trước mặt hắn nay
đột nhiên phóng đại như sắp sửa sống lại, thậm chí đôi mắt vốn vô thần kia nay cũng xuất hiện dao động.
“Sống lại rồi à?”
Vương Bảo Nhạc sững sờ, tay phải trực tiếp giơ lên không chút đắn đo, một đoàn Minh Hỏa thoáng cái đã bắn ra, đánh mạnh về phía đầu của bức tượng.
“Vậy thì chỉ có thể cướp thôi!!”
Nói đoạn, bàn tay của Vương Bảo Nhạc hạ xuống. Ầm một tiếng, bức tượng kia rung chuyển vài cái, ánh sáng biến mất, tất cả trở lại như thường. Sau đó bị Vương Bảo Nhạc rút hẳn ra khỏi mặt đất. Vương Bảo Nhạc hưng phấn muốn nhét bức tượng này vào trong vòng tay trữ vật, nhưng bức tượng này quá lớn, trong vòng tay của hắn đã gần đầy kín, trừ khi đập vỡ nó ra, không thì chẳng thể nhét vào được.
Vương Bảo Nhạc lập tức hối hận, lẽ ra mình nên chuẩn bị thêm vài cái túi trữ vật mới đúng. Nay hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ôm
lấy bức tượng này chạy đi thật nhanh. Đồng thời còn không ngừng ra tay đánh vỡ bức tượng. Hắn vừa chạy vừa đánh vỡ từng khối nhét vào túi trữ vật.
Gần như ngay khi Vương Bảo Nhạc bỏ chạy thì lại có một tiếng gầm lớn còn mãnh liệt hơn vọng ra từ tế đàn ở sâu trong lòng đất. Dòng xoáy kia cũng rời khỏi tế đàn, co rút lại giữa không trung, cuối cùng hóa thành một thân ảnh hư ảo đầu người mình chim.
Cái đẵu đó thoạt nhìn là nữ, tuy nhiên không phải bộ dạng của cụ bà mà là một nữ tử trung niên, nhưng chẳng hề xinh đẹp gì cả mà còn vô cùng dữ tợn, trên mặt còn có vài ấn ký màu đen, miệng mọc răng nanh nhọn hoắt, mắt lóe hung quang. Nhoáng một cái, nó đã hóa thành một luồng gió đen, phóng thẳng lên trời từ lối vào hang động và lỗ hổng đặt bức tượng trước đó.
Chỉ trong thời gian ngắn, gió đen lan ra bốn phương, khí thế ngập trời, cũng lập tức nhìn thấy Vương Bảo Nhạc đang ôm
tượng chạy như bay ở phía xa.
“Dám trộm bức tượng của ta, chết đi!!”
Dị tu đầu người mình chim này quát lớn, đuổi theo Vương Bảo Nhạc.
“Lão tổ Hắc Phong?”
Vương Bảo Nhạc đang đánh vỡ bức tượng để nhét vào túi trữ vật nghe tiếng kêu này thì quay đầu lại nhìn, đương nhiên cũng nhận ra thân phận của đối phương. Dù sao thì khí thế của luồng gió đen kia cũng rất mạnh, không khó để nhận ra.
“Đúng là Nguyên Anh...”
Ánh mắt của Vương Bảo Nhạc lóe lên, lại chạy nhanh hơn, tốc độ đánh vỡ bức tượng cũng nhanh hơn hẳn.
Thấy Vương Bảo Nhạc muốn chạy trốn, lão tổ Hắc Phong há có thể cho phép điều này xảy ra. Nó vốn là do gió đen ngưng tụ mà thành, có ưu thế tốc độ rõ ràng. Nhất là sau khi phát hiện Vương Bảo Nhạc chỉ là Kết Đan thì nó cũng không nghĩ vì sao một Kết
Đan lại có thể xuất hiện ở đây, mà chỉ nhanh chóng đuổi theo, hét lớn muốn nuốt sống Vương Bảo Nhạc.
Thật ra, tuy lão tổ Hắc Phong này là Nguyên Anh, nhưng chỉ là Nguyên Anh sơ kỳ. Bởi vì không phải tu luyện bằng thân thể máu thịt nên linh trí không cao lắm. sở dĩ nó có thể tác oai tác quái trên Hắc Hồn Vi Tinh này cũng là vì nám đó Thương Mang Đạo Cung gặp hạo kiếp khiến cho nơi này không có ai quản lý. Tất cả cường giả đều bị rút hết về để nó thần xui quỷ khiến tìm được cơ hội chiếm cứ nơi này, biến thành nơi tu hành của mình. Đồng thời, cũng mượn sức mạnh Tinh Nguyên ở đây, tốn rất nhiêu nám mới bố trí bức tượng hòng nhờ đó để tu luyện.
Nay thấy tâm huyết của mình bị Vương Bảo Nhạc hủy mất, nhất là Vương Bảo Nhạc vẫn đang tiếp tục đánh vỡ bức tượng khiến nó nổi điên.
“Tên tiểu tặc kia, dám trộm bức tượng của ta thì ta sẽ nuốt máu thịt ngươi, rút linh hồn ngươi, luyện hóa ngươi thành hồn đăng để tra tấn ngàn năm!”
Lão tổ Hắc Phong hét lớn đuổi tới gần hơn, khi còn cách Vương Bảo Nhạc không tới trám trượng thì lão tổ Hắc Phong này đột nhiên hét lớn một tiếng. Nó bấm niệm pháp quyết chỉ tay một cái, thân thể của nó lập tức biến mất, hóa thành gió lốc màu đen cuốn nhanh về phía Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc thấy hiện tại so tốc độ thì mình không bằng đối phương, bực mình muốn tăng tốc, nhưng sau khi thấy đối phương huyễn hóa ra gió lốc màu đen thì nheo mắt lại.
“Quả nhiên có liên quan tới linh hồn!”
Vương Bảo Nhạc đột nhiên mỉm cười, tiện tay ném thẳng bức tượng chỉ còn phân nửa qua một bên, khi quay đầu lại thì sát khí trong mắt đột nhiên táng lên.
“Không chịu thôi chứ gì, ngươi bị mù mới dám bảo ta là trộm. Nơi này là địa bàn của Thương Mang Đạo Cung ta, ta thân là đạo tử của Thương Mang Đạo Cung, quay về lấy ít đồ, không tìm ngươi tính sổ đã là may lắm rồi, còn dám tới uy hiếp ta à?”
Vương Bảo Nhạc trưng ra vẻ có lý chẳng sợ gì hết, khi quay dẫu lại thì siết chặt nắm đấm tay phải của Đế Khải, đấm thẳng qua đó.
"filepos0012919737">

Bạn cần đăng nhập để bình luận