Tam Thốn nhân Gian

Chương 741

Chương 741Chương 741
HỐT BẠC
Thanh âm do Vương Bảo Nhạc cố ý tạo ra rất khàn, lại mang theo cảm giác kiệt ngạo. Đây là cách phát thanh âm mà hắn học theo đại thụ nám xưa. Ngay khi truyền vào trong chiến hạm đã lập tức khiển cho tất cả tu sĩ bên trong cảm thấy như có sấm sét nổ vang trong đầu, đinh tai nhức óc, sắc mặt tái đi.
Đám tu sĩ Kết Đan thì lại càng không chịu nổi, thất khiếu chảy máu, tâm thần rung chuyển, ngay cả tu vi cũng bị áp chế mãnh liệt. Đến cả những tu sĩ Nguyên Anh có tu vi cao hơn một tầng cũng phải há miệng phun máu, thân thể lảo đảo, không thể không vịn vào vách tàu xung quanh.
Chỉ có vị trưởng lão với tu vi cao nhất trong số đó là miễn cưỡng trụ được, nhưng khóe miệng vẫn rỉ máu, sắc mặt tái nhợt, trong mắt đầy vẻ hoảng sợ.
Tất cả mọi chuyện kể ra có vẻ rất dài dòng, nhưng thực tế từ khi Vương Bảo Nhạc hiến thành hư ảo và xông tới như một linh hồn, cho đến khi thanh âm của hắn khiến cho đám tu sĩ này choáng váng chỉ là chuyện diễn ra trong nháy mắt.
Ngay sau đó, không đợi những người kia kịp phản ứng, từng luồng khói đen mắt thường có thể nhìn thấy được đã nhanh chóng ùa ra từ vách chiến hạm từ khắp các hướng khiến cho bên trong chiến hạm bị khói đen bao phủ. Nơi khói đen đi qua, ngay cả thân chiến hạm cũng bị ăn mòn nhất định.
Chỉ trong chớp mắt, đám khói đen này đã nhanh chóng lan ra, tấn công về phía tất cả những kẻ có mặt trên chiến hạm. Dường như tất cả mọi nỗ lực phản kháng và giãy giụa đều vô dụng trước đám khói đen này, chúng nhanh chóng chui vào trong thân thể của tất cả mọi người, vòng quanh túi trữ vật và pháp bảo của bọn họ một cái rồi lập tức rụt về.
Dù là pháp bảo như ngọc bội hoặc mấy thứ tương tự đeo trên cổ, hoặc một vài bảo vật đặc thù được nuôi dưỡng trong thân thể đều không thể thoát khỏi ma trảo của khói đen. Tất cả đều bị cuốn sạch, cuối cùng đám khói đen mang theo vô số túi trữ vật và pháp bảo đó dần ngưng tụ lại trước mặt tất cả những người ở đây, chỉ thoáng cái đã tạo thành một bóng dáng mơ hồ.
Bóng dáng do khói đen tạo thành này chỉ có hình dáng đại khái, bên ngoài thân thể còn có vô số sương mù vây quanh, chúng nhanh chóng lan rộng rồi lại co lại khiến người ta nhìn mà giật mình. Đồng thời, lại có hai đốm sáng đỏ ngầu đột nhiên lóe ra trên gương mặt của bóng dáng mơ hồ này, nhìn về phía tất cả những người vừa bị cướp sạch kia.
Gân như ngay khi thân ảnh sương khói này nhìn qua, ánh nhìn đó giống như có thể ngưng tụ thành thực chất khiến tâm thần của tất cả những người ở đây dậy sóng.
Lại có từng đợt gió rét thổi qua, một cảm giác lạnh lẽo bao trùm toàn bộ phạm vi chiến hạm. Khí tức lạnh lẽo đó khiến thân thể cảm thấy rét run, nhưng linh hồn thì lại nóng rát như bị thiêu đốt, hai cảm giác trái ngược đó lại xuất hiện trong đầu của tất cả tu sĩ nơi đây. cảm giác khủng bố và quỷ dị do nó tạo thành lại càng mãnh liệt hơn, đám tu sĩ Kết Đan kia cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, trợn mắt hôn mê ngay tại chỗ.
Mấy Nguyên Anh cũng không thể không dốc hết sức vận chuyển tu vi để chống lại đau đớn đến từ thể xác lẫn linh hồn kia. Ngay cả vị trưởng lão Nguyên Anh nọ cũng phải phun ra một búng máu lớn, đỡ lấy gác tay của chiếc ghế bên cạnh, run rẩy lên tiếng.
“Bọn ta là đệ tử của Vạn Linh Tông, Thái thượng Trưởng lão của tông môn bọn ta chính là Công Tôn Hầu tiền bối...”
Ồn ào quá!
Không đợi vị trưởng lão Nguyên Anh kia nói xong thì bóng dáng trong làn khói đen kia đã hừ lạnh một tiếng. Tiếng hừ lạnh còn đáng sợ hơn cả sấm rền này 'âm 'âm lan rộng trong tâm thẫn của mọi người khiến cho vị trưởng lão Nguyên Anh kia không nhịn được nữa mà liên tục hộc máu. Bóng dáng kia hất tay phải lên một cái.
Dưới một cái hất tay này, một cỗ cự lực 'âm 'âm lan ra, tạo thành một dòng xoáy thông ra bên ngoài từ bên trong chiến hạm. Lực hút cực mạnh cũng hút hết mọi người ở đây vào trong đó như nuốt chửng tất cả.
Khi xuất hiện lại thì những tu sĩ này đã ở trong tằng khí quyển bên ngoài chiến hạm, từng cơn gió mạnh thối thốc vào mặt, tiếng vù vù, cảm giác lạnh lẽo và mừng rỡ khi sống sót sau tai nạn. Đúng lúc này, chiến hạm của bọn họ lại đột nhiên táng tốc, chỉ nháy mắt đã đi xa.
Toàn bộ quá trình cướp từ khi xảy ra tới khi chấm dứt diễn ra quá nhanh. Đến tận bây giờ mà vẫn có hơn phân nửa người
trong số bị đánh cướp hãy còn ngơ ngác, giống như không dám tin. Thân là tinh đạo*, sau khi hốt được một vố lớn ở bên ngoài thì lại bị người khác đánh cướp trên đường quay về mẫu tinh!
(*) Tinh đạo: cướp ngoài vũ trụ.
Duy chỉ có vị trưởng lão phụ trách dẫn đội là ngửa mặt hét lớn đầy đau đớn vào mười giây sau, hai mắt đỏ ngầu lên. ông ta cũng chẳng quan tâm mấy tên đồng môn xung quanh nữa, thân thể nhoáng lên một cái đã dùng tốc độ nhanh nhất để đuổi theo.
Thậm chí, trong lúc lao ra, nhân lúc không ai nhìn thấy ông ta còn giơ tay lên vỗ mạnh vào lồng ngực của mình một cái khiến cho vết thương của mình lại càng nặng hơn, thoạt nhìn có vẻ vô cùng thê thảm, ông ta vừa nôn ra máu vừa dùng tốc độ cực nhanh xuyên qua tầng khí quyển, bay nhanh về địa điểm gặp mặt đã định sẵn với tông môn.
Sau khi lao ra khỏi tầng khí quyển và đến địa điểm tập hợp, ông ta lập tức nhìn thấy hơn mười vị tu sĩ được tông môn phái tới tiếp ứng cho mình nên vội gào lớn đầy thảm thiết.
“Tông chủ, Tôn mỗ có tội, liêu mạng trọng thương nhưng vẫn không thể bảo vệ chiến hạm được an toàn... Chiến hạm của chúng ta... Bị cướp rồi!”
Trong lúc lên tiếng, có vẻ như lão giả không áp chế được vết thương nên lại tiếp tục hộc máu liên tục giữa không trung, thân thể cũng rơi thẳng xuống do mất khả năng phi hành. Sau đó, lão giả cũng được các đồng môn tới tiếp ứng đứng gần đó hoảng hốt đỡ lẩy. Sau khi chữa thương cho ông ta và hỏi rõ tình hình, một tu sĩ trung niên trong số kia cũng hoảng sợ lấy một tấm thẻ ngọc ra để nhanh chóng truyền âm.
Trong nháy mắt tiếp theo, đất trời chợt biến sắc, gió cuốn mây tan, một đạo thân ảnh giống như phá không mà tới từ hư vô
xa xôi, tạo thành gió lốc nổ vang khắp nơi khiến cho mọi người đều giật mình run sợ. Thân ảnh đó trực tiếp xuất hiện trước mặt vị trưởng lão họ Tôn nọ. Đó là một đại hán cao to hơn người bình thường rất nhiêu, cùng với một thân tu vi Thông Thần cuồng bạo, đây đúng là Thái thượng Trưởng lão Công Tôn Hầu của Vạn Linh Tông.
“Có chuyện gì?”
Trong mắt của vị đại hán này đầy vẻ uy hiếp, tràm giọng mở miệng.
Đối mặt với Thái thượng Trưởng lão của mình, trong lòng vị lão giả họ Tôn nọ vô cùng khiếp sợ, vội kề lại toàn bộ quá trình bị cướp ra. Sau khi nghe xong toàn bộ, trong mắt Công Tôn Hầu bừng lên sát khí mãnh liệt, mái tóc dài không gió vẫn tự bay, lửa giận trong lòng ngút lên tận trời.
“Dám cướp chiến hạm của Vạn Linh Tôn ta? Đúng là chán sống mà!”
Công Tôn Hàu giơ tay phải lên, siết chặt nắm đấm, lập tức có thiên lôi đột nhiên xuất hiện, ngưng tụ lại trong lòng bàn tay của hắn ta. Chúng hóa thành một quả lôi cầu phát ra khí tức vô cùng đáng sợ. Lôi câu này trực tiếp bay vào trong tầng khí quyển, 'âm 'âm nổ tung, tạo thành một lối đi rộng mở.
Ngay sau đó, Công Tôn Hầu với lửa giận ngập trời lập tức bước vào trong lối đi kia. Thần thức của hắn 'âm 'âm lan rộng, hai tay bấm niệm pháp quyết theo một loại pháp quyểt đặc thù nào đó, định vị chỗ của chiến hạm nhà mình, sau đó nhanh chóng đuổi theo.
Cùng lúc đó, trong khi Thái thượng Trưởng lão Công Tôn Hầu của Vạn Linh Tông điên cuồng đuổi theo. Trong chiến hạm của Vạn Linh Tông, nằm ở một khu vực thuộc tầng khí quyển cách nơi đó một khoảng nhất định, Vương Bảo Nhạc đã biến thành Trác Nhất Tiên đang trợn mắt há mồm nhìn mấy túi trữ vật mà hắn vừa mở ra, trong mắt đày vẻ vui mừng.
Phát tài rồi!!
Vương Bảo Nhạc kích động vô cùng, không để ý tới con lừa đang thè lưỡi ra liếm với ánh mắt tràn đày chờ mong kia. Vương Bảo Nhạc vung tay thu hồi tất cả túi trữ vật, sau đó ánh mắt của hắn lại nhìn về phía chiếc chiến hạm rách nát đã bị hắn dễ dàng khống chế kia.
“Bên trong chiếc chiến hạm này nhất định có giấu thứ dùng để truy tung của đối phương... Nhưng nếu bỏ như vậy thì tiếc quá...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, lập tức ra tay.
Dựa vào tạo nghệ luyện khí của mình cùng với kinh nghiệm thực tiễn hơn nửa nám của mình ở Thánh Đào Môn, Vương Bảo Nhạc bát đầu điên cuồng tháo dỡ. Bởi vì không có nhiều người, Vương Bảo Nhạc không rảnh để chế tạo con rối trong thời gian ngắn được nên đành dựa vào thuật pháp Bản Nguyên, trực tiếp biến ra vài cái
phân thân không có sức chiến đấu quá mạnh để chúng nó tháo dỡ hộ mình.
Đầu tiên là tháo dỡ pháp khí trong khu vực hạch tâm, sau đó là động lực Linh Nguyên của chiến hạm, tiếp theo là phòng hộ và tấn công...
Chẳng mấy chốc, dưới sự đồng tâm hiệp lực của mấy phân thân, Vương Bảo Nhạc cũng nhẹ nhàng tháo dỡ chiến hạm này từ trong ra ngoài, quy tắc của hán chính là có thể dỡ được bao nhiêu thì cứ dỡ. Cái nào tốt nhất, tháo dỡ. Cái nào đắt tiên nhất, tháo dỡ trước tiên.
“Dẫn Linh Hoàn? Hủy!”
“Một món lẻ trong bộ Kình Động? Đồ tốt, hủy đi!”
“Linh kiện nhỏ do Tỏa Vụ Thạch làm thành? Thứ này hiếm lắm, hủy đi!”
Vương Bảo Nhạc càng ngày càng hưng phấn, con lừa cũng vui vẻ theo. Trong lúc Vương Bảo Nhạc tháo dỡ sẽ khó tránh khỏi
có thứ bị hư hại hoặc còn thừa ra, đây chính là đồ ăn vặt tốt nhất với chính nó, nên nó vừa quẫy đuôi vừa nhai liên mồm, ăn đến là sung sướng...
Qua nửa canh giờ, trong lúc chiến hạm điên cuồng bay nhanh giữa tầng khí quyển, trong lúc vị Công Tôn Hầu của Vạn Linh Tông kia điên cuồng đuổi theo thì chiến hạm cũng đã bị Vương Bảo Nhạc và con lừa xử lý hết 30%.
Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc khó khăn lắm mới dằn lòng tham xuống. Sau khi nhét những thứ cướp được vào đầy trong tất cả túi trữ vật sẵn có, hắn không thể không tiếc nuối dừng việc tháo dỡ, mang theo con lừa hóa thành hư vô xuyên qua chiến hạm rồi chạy đi thật xa. Sau khi mất đến hơn 30% linh kiện, nhất là thiểu động lực, chẳng những tốc độ của chiến hạm dần chậm lại mà còn thoát khỏi tâng khí quyển... 'âm ầm rơi thẳng xuống mặt đất như một ngôi sao báng.
"filepos0015874906">

Bạn cần đăng nhập để bình luận