Tam Thốn nhân Gian

Chương 705 KHÔNG HẬN SAO?

Chương 705 KHÔNG HẬN SAO?Chương 705 KHÔNG HẬN SAO?
Lời thì thầm của linh hồn này vừa dịu dàng vừa thâm tình, nhưng không hề có vẻ hoang mang và thắc mắc như mặt chữ thể hiện. Dường như không phải Dạ Tiên Vương đang hoang mang không biết vì sao thê tử Tử Nguyệt lại làm thế với mình, mà chỉ tiếc nuối vì tình cảm đã kết thúc sau chuyện này. Lời thì thầm này giống như có thể biến thành một bàn tay vô hình nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của thê tử.
Dường như ngay cả khi hắn ta phải chịu sự tổn thương mà người thường không thể tưởng tượng nổi thì hắn vẫn nhớ nhung và quyến luyến thê tử...
Vương Bảo Nhạc không hiểu Dạ Tiên vương, nhưng hắn nhớ mang máng khi
còn niên thiếu mình đã từng nhìn thấy một câu: Yêu đến sâu đậm là gì?
Có rất nhiều câu trả lời, có lẽ là nhung nhớ, có lẽ là trách nhiệm, có lẽ là đau đớn, cũng có thể là đánh mất linh hồn.
Vương Bảo Nhạc im lặng, hắn không phải là Dạ Tiên vương, không thể cảm nhận được cảm xúc của Dạ Tiên vương. Cho nên, giờ đây, cảm xúc của hắn rất phức tạp, không thế phân biệt nổi sự thương cảm của mình đối với Dạ Tiên vương là do cảnh ngộ hay do sự si tình của hán ta nữa.
Còn trong lời thì thầm của Dạ Tiên vương liệu có còn có cảm xúc nào hay không, Vương Bảo Nhạc không có nhiều thời gian để cảm nhận, cho nên hán không thể biết được. Sở dĩ, hắn có thể nhìn thấy linh hồn này là do tính đặc thù của Minh Pháp đến từ kỷ nguyên Thiên Đạo trước. Đồng thời, còn có sự tăng cường của việc triển khai bí pháp không ngại hao tổn tâm huyết nên mới có thể nhìn thấu tất cả những điêu này.
Do đó, sau tiếng thì thầm này, cơ thể của Vương Bảo Nhạc nhanh chóng chấn động. Hắn không thể nhìn thấy chân hồn, thứ nhìn thấy chỉ là linh hồn vẩn đục mới xuất hiện.
“Tử Nguyệt?”
Trong mắt Vương Bảo Nhạc lộ ra vẻ sâu xa, hắn đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh. Ở đó, chị đẹp đeo mặt nạ đang biến ảo ra, sóng vai đứng cùng với Vương Bảo Nhạc. Khi nhìn chằm chằm vào Dạ Tiên Vương, trong mắt cô đày vẻ chua xót, thậm chí là bi thương.
Vương Bảo Nhạc không nói gì mà chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh chị đẹp. Mãi một lúc lâu, khi cơ thể của Dạ Tiên Vương chấn động như thể muốn thoát khỏi Minh Pháp của Vương Bảo Nhạc và truyền đến từng tiếng gầm lớn, chị đẹp mới khẽ nói.
“Bảo Nhạc, cho ta mượn hạt sen của ngươi đi.”
Vương Bảo Nhạc không chút do dự, phệ chủng trong cơ thể chợt vận chuyển, Thanh Liên dung hợp vào trong đó rung lên, một hạt sen rơi xuống và xuất hiện trong tay Vương Bảo Nhạc.
Hạt sen này không có thật mà hư ảo nửa trong suốt, được Vương Bảo Nhạc đưa tới trước mặt chị đẹp.
“Cảm ơn!”
Chị đẹp nói khẽ một câu. Sau khi cầm hạt sen lên cơ thể cô bèn nhoáng một cái, trong nháy mắt đã hóa thành một đạo u quang, lao thẳng vào ấn đường của Dạ Tiên Vương. Ngày sau khi chui vào, cơ thể của Dạ Tiên vương lập tức động không còn giãy giụa nữa mà trở nên im lặng, từ từ nhắm mắt lại, giống như đang ngủ say.
Vương Bảo Nhạc đứng nhìn cảnh tượng này, vừa suy nghĩ vừa lặng lẽ chờ đợi, cho đến nửa giờ sau. Theo u quang lấp lánh trên ấn đường của Dạ Tiên vương, thân ảnh của chị đẹp trở lại và xuất hiện bên
cạnh Vương Bảo Nhạc với vẻ mệt mỏi, đồng thời vẻ bi thương đã hóa thành bi phẫn.
“Tử Nguyệt là người bạn đầu tiên ta quen biết sau khi đến Thương Mang Đạo Cung.”
Sau một hồi lâu, chị đẹp thì thầm.
“Trong hôn lễ của cô ấy với Trần Mạch Phong - Đệ tử của Chu Vực chủ, ta đã tặng cô ấy một món báu vật mà phụ thân cho ta.”
“Đạo pháp hàng đầu của Thương Mang Đạo Cung, tên là Chủng Tinh Đạo. Phụ thân ta nám đó sau khi kiểm tra đã tán thưởng nó rất nhiều. Thứ Chu Vực chủ tu luyện chính là đạo pháp này, hơn nữa đạo pháp này rất khó truyền thừa, mỗi đời chỉ có một người, người kế tu càn người đời trước ngưng kết hồn chủng...”
“Trần Mạch Phong là đệ tử duy nhất của Chu Vực chủ, và cũng là Chủng Tinh Đạo chủ tiếp theo trong Thương Mang Đạo Cung!”
Chị đẹp nói đến đây thì không thể tiếp tục được nữa.
“Bảo Nhạc, ta biết mục đích ngươi đến đây là để xác minh xem hạt sen có thể khống chế hắn ta hay không. Nhưng nếu chưa đến đường cùng, xin người đừng làm phiền giấc ngủ của Trần sư huynh... Ta mệt rồi...”
Giọng nói của chị đẹp ngày càng nhỏ đi, cuối cùng tiêu tan, trở lại trong mặt nạ, giống như đã chìm vào giấc ngủ say, lại giống như đang bối rối tại sao lòng người lại như vậy.
Vương Bảo Nhạc đứng đó, mãi một lúc sau mới thở dài một tiếng. Mục đích hắn đến đây quả đúng như lời chị đẹp nói là để xác minh mối liên hệ giữa hạt sen và Dạ Tiên vương, xem thử có thể thao túng hắn ta hay không. Còn những chuyện cũ liên quan đến Dạ Tiên vương, mặc dù hắn không biết chi tiết, cũng không biết chị đẹp đã làm gì sau khi bước vào ấn đường của Dạ Tiên vương, nhưng từ trong lời nói của
chị đẹp thì hắn đã đoán ra được đáp án.
“Tộc Vị Ương xâm chiếm, Chu Vực chủ trước khi chết trận đã truýên đạo cho đệ tử Trần Mạch Phong của mình. Còn Trần Mạch Phong vốn gánh vác trọng trách, nhưng lại trúng thủ đoạn thâm độc của đạo lữ, rút não lấy ký ức, moi tim đoạt thần, hủy đạo cướp tu, dùng những thứ đó để luyện ra hồn chủng, giành được tư cách tu luyện Chủng Tinh Đạo.”
Vương Bảo Nhạc nhìn chằm chằm vào Dạ Tiên vương đang ngủ say.
“Tử Nguyệt kia đã dùng đủ loại thủ đoạn vô cùng ác độc, đồng thời còn muốn ngán cản Dạ Tiên vương thức giấc. Nhưng rõ ràng cô ta không biết rằng Dạ Tiên Vương không hề hận cô ta mà chỉ nhung nhớ...”
Sau khi cảm ứng được một chút liên hệ nào đó giữa hạt sen và Dạ Tiên vương, Vương Bảo Nhạc thở dài, thu hồi sự thương cảm trong mắt lại, quay người nhoáng một cái đã rời khỏi hang động, khi xuất hiện trở lại thì đã ở không trung bên ngoài.
“Giữa Thanh Liên và Dạ Tiên vương có một mối quan hệ rất mật thiết. Có lẽ... hắn ta là chủ nhân đời trước của Thanh Liên, hoặc có thể... chủ nhân đời trước của Thanh Liên không phải là Dạ Tiên vương, mà là sư tôn Chu Vực chủ của hắn ta?”
Lúc này, Vương Bảo Nhạc không hỏi ý kiến chị đẹp đang sa sút tâm tình mà ngẩng đầu nhìn lên tinh không sau khi bay ra.
“Cho dù đạo pháp hàng đầu của Thương Mang Đạo Cung với sức mạnh siêu việt đi nữa, thế nhưng vì một bộ pháp thuật thân thông mà có thể ác độc đến mức... Nếu là ta, ta sẽ không làm được.”
Vương Bảo Nhạc lại liếc nhìn nơi Dạ Tiên Vương đang ngủ say, nhoáng một cái đã rời khỏi đây và quay về đến căn cứ Mặt Tráng.
Sau khi trở về, dưới sự kiểm tra và giám sát cẩn thận của hắn, ba ngày nhanh chóng trôi qua. Sau khi chắc chắn mọi thứ đã ổn định, Vương Bảo Nhạc đứng trước một số lượng lớn màn hình ánh sáng trong phòng
chỉ huy của cán cứ Mặt Tráng, nhìn vào hàng loạt dữ liệu như nước chảy trên đó ở đó, hạ lệnh khởi hành trong sự bận rộn của vô số tu sĩ.
“Mặt Tráng, khởi hành!”
Theo tiếng ra lệnh của Vương Bảo Nhạc, toàn bộ thiết bị động lực của Mặt Tráng lập tức bị ép xung.
Mặt Trăng lập tức bộc phát ra âm thanh rung trời, động lực vô tận được tạo ra bởi các thiết bị mở trong đó đang tích lũy một cách điên cuồng và liên tục tăng lên đến đỉnh điểm. Mặt Trăng cũng bắt đầu di chuyển khỏi quỹ đạo ban đàu của nó trong cơn chấn động này, chỉ là lực hút đến từ Trái Đẩt đã khóa chặt Mặt Tráng, do đó muốn thoát khỏi còn cần một chút thời gian, cho đến khi động lực trên Mặt Trăng vượt quá lực hút của Trái Đất.
“Trận pháp Mặt Trăng đã được khởi động hoàn toàn, kết quả kiểm tra cho thấy nó vẫn có thể ổn định dưới mức cao nhất của tốc độ Mặt Tráng!”
“Động lực do linh khoa hình thành đã mở 60% và đang tăng lên 70%!”
“Mọi thứ đều ở trạng thái bình thường. Đề nghị kích nổ mười quả bom Phản Linh để táng động lực của Mặt Tráng!”
Trong phòng chỉ huy, các báo cáo từ nhiêu bộ phận được tập hợp lại, lần lượt vang lên. Vương Bảo Nhạc gật đầu đồng ý kích nổ bom Phản Linh.
Mặt Trăng với tư cách là một pháo đài chiến tranh, bản thân nó đã dự trữ rất nhiêu bom Phản Linh, Vương Bảo Nhạc cũng mới biết việc này sau khi quản lý Mặt Tráng được mấy ngày, hiểu rằng Liên bang trước kia vẫn luôn giấu giếm. Nhưng trên thực tế trong những nám này đã tích lũy được một số lượng lớn bom Phản Linh.
Lúc này, theo tiếng nổ 'âm 'âm của mười quả bom Phản Linh, động lực của Mặt Tráng lập tức được đẩy tới mức 90%. Mọi người ở nơi này có thể cảm thấy một lực kéo đang giáng lên người mình.
“Mọi thứ đều ổn, yêu cầu phê duyệt dung nhập vào trận pháp hệ Mặt Trời, tạo cú hích cuối cùng cho Mặt Trăng!”
“Phê duyệt!”
Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đột nhiên mở miệng. Sự hợp nhất của Mặt Tráng và trận pháp hệ Mặt Trời dưới sự cho phép của hắn đã hoàn thành trong nháy mắt. Gần như ngay lập tức, toàn bộ Mặt Tráng chấn động mạnh, thoát khỏi lực hút của Trái Đất để lao vun vút vào... vũ trụ.
Cùng lúc đó, sự rời đi của Mặt Tráng đã gây ra chấn động trên Trái Đất, tạo thành cú sốc cho hầu hết mọi người. Mọi người đều ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy Mặt Tráng đã không còn ở vị trí cũ nữa mà đang rời xa, nhìn bằng mắt thường sẽ thấy càng ngày càng nhỏ hơn.
Cảnh tượng khiến lòng mọi người trào dâng chấn động, chưa kể đến sự mất cân bằng của nước biển và thủy triều ở Trái Đất do Mặt Trăng tách khỏi quỹ đạo của
Mặt Trăng và Trái Đất, những con sóng cao chót vót được tạo ra như thể muốn biến thành một trận lụt để nhấn chìm mọi thứ.
Cũng may Liên bang đã có sự chuẩn bị đối với chuyện này từ lâu. Các tu sĩ ở lại trên Trái Đất đã trấn áp toàn diện, làm ổn định lại nước biển. Nhưng sự náo động do cảnh tượng này gây ra đã in sâu vào trong trái tim của mỗi người dân Liên bang.
Ngoài ra, lúc này, thời sự của Liên bang cũng đã ra thông báo cho cả nước và chỉ ra tên của người phụ trách căn cứ Mặt Trăng -Vương Bảo Nhạc, nói cho công chúng biết chuyện Mặt Tráng dịch chuyển là do Vương Bảo Nhạc toàn quyền chỉ huy.
Trong một thời gian ngắn, danh tiếng của Vương Bảo Nhạc trong Liên bang đã táng trở lại, ở một mức độ nhất định nào đó tiếng tăm của hắn đã lớn đến mức vượt qua cả Đoan Mộc Tước.
Cũng chính lúc Mặt Tráng ra khỏi quỹ đạo Mặt Trăng và Trái Đất lao vun vút vào tinh không, Du Nhiên Đạo Nhân đang ngồi khoanh chân sửa chữa và điêu khiển chiến y của chiến hạm tộc Vị ương trên Sao Thủy cũng từ từ mở mát.
Ông ta nhìn bộ chiến y đã được khôi phục đến mức tối đa ở trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn về phía Sao Kim, trong mắt từ từ lóe lên tia sáng sâu xa, sau một hồi lâu, mệnh lệnh của ông ta đã được truyền khắp đạo cung!
“Phá hủy Sao Kim!”
"filepos0015131096">

Bạn cần đăng nhập để bình luận