Tam Thốn nhân Gian

Chương 602

Chương 602Chương 602
LỬA SAO TRỜI
ếếm là tu sĩ thuyền nam cấp ba I nhánh ba dưới trướng Nguyên Hoàng thần vương. Hiện muốn chiêu ngươi nhập đội lâm thời, giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ càn quét. Lên đây đi, sau đó nói tên của ngươi ra!”
Tu sĩ tộc Vị Ương lên tiếng phát ra dao động tu vi Thông Thần vô cùng cường hãn, ngay cả giọng nói của hắn cũng ầm ầm như sấm dậy.
Chị đẹp lập tức cáng thẳng, nói nhanh.
“Hắn đang chiêu mộ ngươi, muốn ngươi lên chiến xa, hỏi ngươi...”
Không đợi chị đẹp nói xong thì thân thể của Vương Bảo Nhạc đã lóe lên một cái, bay thẳng lên chiến xa giữa không trung với vẻ mặt bình tĩnh như thường. Hắn biết
rõ tình hình hiện tại rất nguy hiểm, nhưng đã như vậy thì căng thẳng cũng chẳng ích gì. Chỉ nháy mắt hắn đã đáp vào trong chiến xa, đứng cùng với những tu sĩ tộc Vị Ương khác. Ánh mắt đảo quanh một vòng, nhận ra áo giáp trên người hai kẻ còn lại không giống với vị tu sĩ Thông Thần kia.
Nhớ tới những chiếc chiến xa mà mình nhìn thấy mẩy lần trước đều là một người điêu khiển, nên hắn cũng dám chắc hơn 70% là hai người kia cũng chỉ được chiêu mộ tạm thời. Dường như hai người này cũng không cung kính với vị Thông Thần kia mấy, Vương Bảo Nhạc nhanh chóng động não, sau khi chị đẹp nói xong mấy chữ sau cùng thì Vương Bảo Nhạc cũng không bái kiến gì cả mà chỉ hơi cúi đầu dùng ngôn ngữ Minh Tông nói.
“Bảo Nhạc!”
Vương Bảo Nhạc vừa nói xong thì chị đẹp lập tức im lặng.
Mà vị tu sĩ Thông Thần tộc Vị ương kia cũng không để ý tới thái độ của Vương Bảo Nhạc lắm, chỉ gật đầu một cái rồi điều khiển chiến xa bay đi. Đến lúc này thì trong lòng Vương Bảo Nhạc mới nhẹ được phân nửa.
Hắn không biết tộc Vị Ương có sáu cánh tay thì sẽ hành lễ với nhau thế nào nên thông qua vẻ không lấy gì làm cung kính gì nhiều của hai vị còn lại với Thông Thần này để suy đoán, thế là không bái kiến gì cả mà chỉ cúi đầu.
Mà suy đoán của hắn cũng không hề sai, tộc Vị Ương là liên minh nên khá phức tạp, dù là kẻ yếu gặp cường giả thì bái kiến là chuyện thường, nhưng vì thế lực bên trong khá phức tạp nên việc cúi đầu của Vương Bảo Nhạc cũng đã xem như thể hiện thái độ rồi.
Lúc này chiến xa lướt nhanh, dẫn rời xa sơn môn của Thương Mang Đạo Cung, Vương Bảo Nhạc giữ im lặng một đường. Mãi cho đến nửa canh giờ sau, trước mặt
bọn họ xuất hiện một phế tích thành trì rất lớn.
Phạm vi của phế tích này rất lớn, thậm chí bên trong cũng có rất nhiêu kiến trúc vẫn còn nguyên vẹn. Ngoài ra, không chỉ có đoàn chiến xa của bọn họ tới đây, trên bầu trời xung quanh còn có hơn mười chiến xa đã vây quanh phế tích này.
“Nhiệm vụ của các ngươi chính là giết chết toàn bộ những kẻ tồn tại!”
Vị tu sĩ Thông Thần trên chiến xa lạnh lùng bỏ lại một câu, thân thể lóe lên một cái nhảy ra ngoài, bay vào trong phế tích. Sau đó, những tu sĩ như Vương Bảo Nhạc trên các chiến xa khác, bao gồm cả Vương Bảo Nhạc đều bay ra.
Những tộc Vị Ương ở phía khác cũng vậy. Cùng lúc đó, Vương Bảo Nhạc cũng nhìn ra tu vi của các tộc Vị Ương ở xung quanh cao thấp không đồng đều, mạnh thì có Thông Thẫn, yếu thì là Kết Đan, cũng có không ít Nguyên Anh.
Trong lúc quan sát, Vương Bảo Nhạc lặng lẽ đáp xuống phế tích này rồi đi tới trước, trong lòng thầm nghĩ xem nên tìm cách gì để tách khỏi nhóm tộc Vị Ương này để quay lại sơn môn của Thương Mang Đạo Cung.
Trong lúc hắn đi tới thì những tu sĩ tộc Vị Ương khác cũng ùa vào, chỉ lát sau thì trong phế tích này đã liên tục truyền tới từng tiếng nổ lớn, cùng với những tiếng gào lớn phản kháng và tự nổ liên tục vang ra.
Rõ ràng phế tích này đúng là một trong những nơi tụ tập của các tu sĩ phản kháng còn sót lại trong Thương Mang Đạo Cung. Bọn họ không khuất phục trước tộc Vị Ương, sau khi thế lực chính của đạo cung mang theo hy vọng rời đi thì bọn họ tự nguyện ở lại để sống chết cùng Thương Mang Đạo Tinh.
Trong thời gian này, bọn họ cũng sinh ra con cháu, dù hy vọng tương lai xa vời, dù cũng có nhiêu phản đồ xuất hiện, nhưng
phần lớn vẫn chọn liêu mình chinh chiến.
Tiếng nổ mạnh vang lên liên hồi, Vương Bảo Nhạc im lặng đi tới trước, quanh hắn có hai tu sĩ tộc Vị Ương, khoảng cách ước chừng trám trượng, cả hai một là Kết Đan, một là Nguyên Anh.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc đang nghĩ xem phải làm sao để rời xa hai kẻ này, lặng lẽ rời khỏi phế tích thì trong một lầu các bị tàn phá trước mặt họ đột nhiên phát ra một cỗ dao động Nguyên Anh. Dao động này rất mạnh, ngay khi bộc phát thì tòa kiến trúc đó lập tức sụp đổ, một thân ảnh lao nhanh ra khỏi đó, nhắm thẳng tới chỗ tên Nguyên Anh tộc Vị Ương kia.
Có thể thấy rõ đây là một người phụ nữ, thoạt nhìn chừng hơn 40 tuổi, tu vi không ổn định cho lắm. Tuy là Nguyên Anh nhưng lại đang bị thương, lúc này vừa lao ra thì đã giao thủ với tu sĩ Nguyên Anh của tộc Vị Ương kia.
Tiếng nổ mạnh vang lên, người phụ nữ kia phun máu, sắc mặt tái nhợt, thân thể lóe lên một cái đã bỏ chạy ra xa. Mặc dù tu sĩ Nguyên Anh tộc Vị Ương kia bị ép lui, nhưng vết thương lại chẳng thấm vào đâu, lúc này trong mắt ánh lên tia sáng sắc lẹm, vội vàng đuổi theo.
Chuyện này diễn ra ngay trước mắt Vương Bảo Nhạc, suy nghĩ trong lòng hắn cũng không hề để lộ ra mặt. Sau khi nhìn thoáng qua thì hắn quay đầu nhìn lướt qua tòa lầu các đã sụp đổ kia, cố ý không đi về phía đó mà quay sang hướng khác.
Nhưng ngoại trừ Vương Bảo Nhạc thì nơi đây vẫn còn một tu sĩ Kết Đan tộc Vị Ương khác. Hắn ngẫm nghĩ một lúc thì đi thẳng tới chỗ tòa Tâu các đã sụp đổ kia, ngay khi hắn tới gần thì trong tòa Tâu các này lại phát ra dao động lần nữa.
Ầm một tiếng, đá vụn bắn ra khắp nơi, lại có thêm một đạo thân ảnh khác bay ra từ trong tòa lầu các nọ, khí tức rõ ràng yếu hơn rất nhiêu, chỉ chừng Kết Đan nhưng
vẫn lao thẳng về phía tu sĩ tộc Vị ương nọ.
Người này thoạt nhìn chỉ hơn 20 tuổi, nhưng với tuổi này mà tu vi có thề tới Kết Đan thì đã không hề tầm thường. Lúc này dù cũng đang bị thương nhưng ra tay lại vô cùng quyết đoán và hung tàn, tuy vậy, bản thân tên tu sĩ tộc Vị Ương kia cũng không hề tầm thường. Nếu đối kháng thì trong thời gian ngắn khó mà phân ra thắng bại.
Thế nên, vị tu sĩ tộc Vị Ương kia lập tức gầm nhẹ một tiếng, gọi Vương Bảo Nhạc tới cùng phối hợp. Cảnh tượng này đương nhiên cũng lọt vào mắt của thanh niên kia, trên mặt hắn lộ rõ vẻ tuyệt vọng, muốn quay lưng nhìn lại tòa Lâu các sau lưng nhưng vẫn cố gắng nhịn xuống.
Nhưng không cần hắn nhìn thì Vương Bảo Nhạc đứng cách đó không xa đã nhìn thấy một cô bé đang ôm gối ngồi run rẩy bên cạnh đống đá vụn trong tòa lầu các đó.
Quàn áo trên người cô bé này rất bẩn, trông chẳng khác gì ăn mày. Lúc này, cô bé
đang khóc nhìn về phía thanh niên đang giao chiến, cô cũng nhìn thấy Vương Bảo Nhạc nên thân thể lại run rẩy dữ dội hơn.
Vương Bảo Nhạc im lặng nhìn tất cả, sau đó lại ngó quanh, sau khi xác định nơi này không có bóng dáng của bất kỳ tộc Vị Ương nào nữa thì hắn mới lạnh lùng bước lên, tốc độ bộc phát ngày càng nhanh để tới gần hai bên đang giao chiến.
Trong sự hưng phấn của tu sĩ tộc Vị Ương và tiếng gào tuyệt vọng, chuẩn bị tự nổ của thanh niên nọ, tốc độ của Vương Bảo Nhạc lại táng vọt, hóa thành một đạo tàn ảnh, lướt nhẹ qua bên cạnh tu sĩ tộc Vị Ương kia.
Ngay khi hắn lướt qua, vị tu sĩ Kết Đan tộc Vị Ương này còn chưa kịp phản ứng thì ba cái đầu của hắn đã đồng loạt lìa khỏi cổ, máu tươi phun trào, thân thể của hắn cũng ngã sầm xuống.
Cảnh tượng này khiến cho thanh niên kia giật mình, nhanh chóng lùi về sau, vừa khó
hiểu lại cảnh giác nhìn chằm chằm vào Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc cũng không nhìn bọn họ nữa mà xoay người đi về phía xa, nhưng ngay khi hắn xoay người lại, chị đẹp vẫn luôn im lặng ngay từ khi Vương Bảo Nhạc mở miệng nói ngôn ngữ tộc Vị Ương lại thở dài một tiếng. Không biết cô làm cách nào mà trên người thanh niên đang ngỡ ngàng cảnh giác và cô bé kia đột nhiên xuất hiện ánh sáng Tinh Nguyên, ngay sau đó thân thể cả hai lại biến đổi, hóa thành bộ dạng của tộc Vị Ương trước ánh nhìn của Vương Bảo Nhạc.
“Giúp ta nói cho họ biết là chỉ có thể biến ảo một nén nhang, mau... chạy trốn đi.”
Vương Bảo Nhạc thoáng nhíu mày, hành động này của chị đẹp vừa không lý trí, một khi hai người bọn họ bị tộc Vị Ương tra ra điểm bất thường thì ngay cả bản thân hắn cũng sẽ rơi vào nguy hiểm.
Hình như cũng biết là hành động này của
mình quá liêu lĩnh nên chị đẹp im lặng một chút, lẫn đầu tiên thấp giọng nói ra ba chữ.
“Xin lỗi ngươi.”
Vương Bảo Nhạc thở dài, quay đầu nhìn về phía thanh niên đã kịp lấy lại tinh thần từ kinh ngạc vì biến hóa bất ngờ trên người mình, Vương Bảo Nhạc rất hài lòng với tốc độ phản ứng của người này nên mới tràm giọng, dùng ngôn ngữ của Thương Mang Đạo Cung để nói.
“Một nén nhang sau thì pháp thuật này sẽ mất hiệu lực, mau đi đi!”
Thanh niên kia nghe câu này xong thì thân thể run lên, nhìn Vương Bảo Nhạc một cái thật kĩ, sau đó mới kéo cô bé đang run rẩy kia toan rời đi. Lúc bị lôi đi, cô bé bị biến thành bộ dạng tộc Vị Ương kia lại quay đầu nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, sau đó đột nhiên lên tiếng.
‘Tiền bối, ngươi tên gì thế?;
Vương Bảo Nhạc nhíu mày nhìn cô bé kia, dù đã bị biến thành tộc Vị Ương nhưng ánh mắt vẫn trong veo, hắn nghĩ tới tương lai của Liên bang nên lại trầm giọng đáp.
“Bảo Nhạc!”
Nói đoạn, Vương Bảo Nhạc quay đầu đi xa, không nhìn lại nữa.
"filepos0013023974">

Bạn cần đăng nhập để bình luận