Tam Thốn nhân Gian

Chương 611

Chương 611Chương 611
ĐỆ TỬ KẾ PHÁP
Sau khi cảm nhận tu vi của bản thân và tưởng tượng về tương lai thì Vương Bảo Nhạc thấy vui vẻ hẳn lên. Tuy câu nói sau cùng của sư huynh khiến bản thân hắn cảm thấy do dự và khó hiểu, nhưng Vương Bảo Nhạc là loại người nếu nghĩ không ra thì chẳng tự đâm đầu vào ngõ cụt làm gì, sống cho hiện tại mới là quan trọng nhất.
Thế nên, hắn liếm môi một cái rồi ngẩng đầu nhìn về phía đại điện đệ thất cung. Ngay lúc Vương Bảo Nhạc đang do dự xem có nên tiếp tục hay không thì đệ tam cung sau lưng hắn bất ngờ có sóng truyền tống chập chờn, thân ảnh của Khổng Đạo vừa ra đã phun một búng máu tươi, sau đó khoanh chân ngồi xuống đất bắt đầu tĩnh tọa.
Hiển nhiên hắn đã thất bại trong thí luyện đệ tử nội môn của đệ tam cung, cuối cùng chỉ có thể lấy được thân phận đệ tử ngoại môn, thua Triệu Nhã Mộng một bậc. Thấy vậy, Vương Bảo Nhạc lại quay đầu nhìn về phía đại điện đệ thất cung.
Sau cơn hưng phấn muốn thử thì lúc này Vương Bảo Nhạc lại thăm thở dài. Hắn biết rõ đệ lục cung đã là cực hạn của mình, nếu lúc trước sư huynh không xuất hiện, cho dù có đổi sang các nhiệm vụ thí luyện khác thì chắc chắn hắn cũng sẽ cửu tử nhất sinh, khả năng hoàn thành nhiệm vụ cũng cực kì thấp.
Đệ lục cung đã như vậy thì nói gì đến đệ thất cung này. Nhưng Vương Bảo Nhạc lại thấy không cam lòng nếu như phải từ bỏ như vậy, nên sau một hồi im lặng hắn đột nhiên bước về phía đại điện.
Hơn năm mươi hơi thở sau, Vương Bảo Nhạc lắc đàu bước ra khỏi đại điện với vẻ mặt chào thua.
"Hiện tại ta không thể hoàn thành nhiệm vụ của đệ thất cung được. Cho dù bây giờ ta đã có thể đánh một trận với Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng nhiệm vụ này... lại bảo ta đi ám sát một vị đại năng Hành Tinh cảnh..."
Vương Bảo Nhạc cảm thấy nhiệm vụ này đúng là biến thái. Hắn không tin có người hoàn thành được nhiệm vụ này, trừ phi người nọ sử dụng một ít thủ đoạn mà hắn không biết, bằng không theo lẽ thường thì chẳng thể nào làm được cả.
"Đạo tử thì bỏ đi, đệ tử kế pháp cũng được rồi!"
Sau khi lẩm bẩm một câu, Vương Bảo Nhạc kết thúc đợt thí luyện của mình ở Bái Cung các. Vương Bảo Nhạc cũng không biết Bái Cung các sẽ phán định thân phận của mình kiểu gì trong thời gian ngắn như thế. Ngay khi hắn bỏ cuộc, chọn lựa rời đi thì thân ảnh cũng đột nhiên biến mất.
Khi xuất hiện lại thì đã ở nơi bắt dẫu của Huy Hoàng lộ, cách hai bên bờ của nơi này
hơn mười trượng có một biền lửa cuộn trào, nhưng mặc cho biển lửa đó dậy sóng cỡ nào thì cũng không thể ảnh hưởng tới nơi này.
Thân ảnh của Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng cũng lần lượt hiện ra. Ba người nhìn nhau một cái, tuy không biết nhiệm vụ của mỗi người là gì, nhưng có thể đoán được nó không hề dễ dàng.
Đồng thời, sâu trong đáy mắt của Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đều ánh lên vẻ vui sướng. Có thể thấy được, trong nhiệm vụ lần này, bọn họ đều có chút thu hoạch, cũng phát hiện là có thể mang theo ra ngoài.
"Các ngươi không biết ta đã tìm được thứ gì trong khi thí luyện ở đệ nhị cung đâu!"
Cuối cùng vẫn là Khổng Đạo không thể nhịn được mà lên tiếng trước. Hắn đắc ý mở miệng rồi khoát tay, ánh sáng lóe lên, có một bụi linh thảo tỏa ra linh khí nồng đậm xuất hiện trong lòng bàn tay của hán.
"Sao nào, biết nó không? Là quả Vân Nhưỡng được ghi chép trong Thương Mang Đạo Cung đó. Chỉ càn án một quả là có thể đả thông bất kỳ phần nào trong thất khiếu, về sau tu luyện sẽ càng thuận lợi hơn!" Khổng Đạo càng nói càng kích động. Hắn cho rằng dù Triệu Nhã Mộng và Vương Bảo Nhạc đều vượt mặt mình trong Bái Cung Các, nhưng chưa chắc đã thu hoạch được nhiêu hơn mình, vì hắn đã phải trả một cái giá không tưởng trong lúc thí luyện mới có thể lấy được quả Vân Nhưỡng này.
Vương Bảo Nhạc chớp mắt vài cái, nhìn lướt qua Khổng Đạo đang vô cùng đắc ý rồi khụ một tiếng, sau đó lấy một viên Cực Hỏa thạch lớn cỡ nắm tay từ trong vòng trữ vật ra.
Tuy Khổng Đạo không biết Cực Hỏa thạch, nhưng khi Vương Bảo Nhạc vừa lấy viên đá này ra thì lập tức có hơi nóng kinh người phả ra khiến nhiệt độ xung quanh táng vọt. Dù Khổng Đạo không biết đây là gì thì cũng có thể cảm nhận được thứ này không hề tầm thường.
"Cực Hỏa thạch?"
Triệu Nhã Mộng đột nhiên lên tiếng, giọng nói có phần do dự và không dám tin.
Vương Bảo Nhạc mỉm cười, đặt viên đá vào lòng bàn tay rồi vờ vịt gật đầu. Ánh mắt nhìn về phía Triệu Nhã Mộng lộ ra ý tán thưởng. Những lúc thế này, nếu không có ai biết Cực Hỏa thạch thì Vương Bảo Nhạc chắc chắn phải giới thiệu về, nhưng làm vậy sẽ khiến hán cảm thấy ngại vì tự mình khen mình.
"Cực Hỏa thạch là thứ gì?"
Khổng Đạo vội hỏi.
"Đó là nguyên liệu luyện khí truyền thuyết, chỉ hình thành khi một tinh vực lụi tàn mà thôi, giá trị... Một viên chừng này thì ăn đứt mười quả đó của ngươi.” Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi, dằn sự chấn động trong lòng xuống để giải thích cho Khổng Đạo.
Nghe Triệu Nhã Mộng giải thích xong thì Khổng Đạo cũng hít sâu một hơi, nhưng đáy lòng vẫn cảm thấy không phục nên định lấy những thu hoạch khác của mình ra, Vương Bảo Nhạc đằng hắng một tiếng rồi lại lấy một viên Cực Hỏa thạch khác ra...
Không dừng lại ở đó, Vương Bảo Nhạc cứ lấy hết viên này tới viên nọ. Ban đầu, Khổng Đạo vẫn chỉ hít sâu, nhưng sau khi Vương Bảo Nhạc lấy mấy chục viên ra thì hắn đã nín thở. Mãi đến khi... Vương Bảo Nhạc mở hẳn vòng tay trữ vật, vừa trút xuống một cái thì đã có cả đống Cực Hỏa thạch rơi ra thành một ngọn núi nhỏ. Lúc này thì Khổng Đạo cũng ngu người hoàn toàn.
Ngay cả Triệu Nhã Mộng cũng giật mình đến mức há miệng ra, nói chẳng nên lời.
"Chỗ này hơi nhỏ nên ta không lấy ra nữa. Tóm lại... bên trong vòng tay trữ vật của ta còn có bảy, tám núi Cực Hỏa thạch như thế này nữa."
Vương Bảo Nhạc vỗ lên cái bụng hơi nhô ra của mình, ra vẻ như chẳng thèm quan tâm, sau đó vung tay lên cất hết núi Cực Hỏa thạch vào lại trong vòng tay.
Một hồi lâu sau, Khổng Đạo cúi đẫu nhìn quả Vân Nhưỡng trong tay mình rồi im lặng ném nó lại vào trong túi trữ vật, ngẩng đàu lên nhìn bầu trời, trầm mặc một hồi lâu mới thở dài.
"Bảo Nhạc, nếu cứ như vậy mãi thì ngươi sẽ không có bạn đâu..."
Vương Bảo Nhạc cười ha hả bước lên vỗ lên vai Khổng Đạo rồi lấy mẩy chục viên Cực Hỏa thạch ra đưa tới cho hắn. Khổng Đạo vốn định khách sáo một chút, nhưng cuối cùng hắn đành chọn cách thỏa hiệp, nhanh tay nhận lấy số Cực Hỏa thạch kia. Ánh mắt khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc cũng nóng rực như lửa.
Vương Bảo Nhạc cũng cho Triệu Nhã Mộng hơn trăm viên. Cuối cùng hắn còn nói nếu sau này họ cần thì cứ tới tìm mình bất cứ
lúc nào. Thấy Vương Bảo Nhạc rộng rãi như vậy, Khổng Đạo cũng lập tức lấy hai quả Vân Nhưỡng ra chia cho Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng.
Triệu Nhã Mộng cũng lấy một cô phần thu hoạch của ra mình ra chia. Sau khi chia đồ với nhau, tâm trạng của cả ba đều rất phấn khởi. Ngay cả người vẫn luôn lạnh nhạt Triệu Nhã Mộng mà tim cũng rộn lên, khi cô vừa định nói gì đó thì Huy Hoàng lộ của Bái Cung các này cùng với bảy tòa điện cung kia lại bắt đầu rung chuyển.
Đất đai nổ mạnh, phía trên đệ nhị cung, đệ tam cung và đệ lục cung đột nhiên xuất hiện thứ ánh sáng chói mắt ngưng tụ lại rồi bắn thẳng lên bầu trời, sau khi hội tụ với bầu trời thì lại biến thành ba tấm thẻ ngọc.
Màu sắc theo thứ tự của ba tấm thẻ ngọc này là màu xanh, màu đỏ và màu tím!
Màu xanh đại biểu cho ngoại môn, màu đỏ đại biểu cho nội môn, mà màu tím chính là đại biểu cho... kế pháp!
Ba tấm thẻ ngọc lóe sáng, bay thằng tới chỗ ba người. Ngay khi ba người Vương Bảo Nhạc đón lấy thẻ ngọc thì trong lòng ba người chợt lại trào dâng một loại cảm giác kỳ lạ.
Trong cảm nhận của Khổng Đạo, dường như thế giới trong cổ kiếm đồng xanh này đã có gì đó thay đổi. Nếu phải lấy ví dụ thì thế giới trước đây có sự xuất hiện của vô số sợi tơ mỏng, tuy những sợi tơ mỏng này rậm rạp chằng chịt, không đến mức khiến người ta nửa bước khó đi, cũng không thể cảm nhận được rõ, nhưng chung quy vẫn bị ràng buộc ở mức độ nào đó.
Nhưng bây giờ, khi thẻ ngọc màu xanh nằm trong tay thì khoảng cách giữa những sợi tơ đó giống như đã trở nên rộng hơn, khiến cảm giác thoải mái hơn.
Điêu này khiến cho ánh mắt của Khổng Đạo sáng rực lên, đồng thời cũng hiểu được tầm quan trọng của việc có được thân phận, cảm nhận của Triệu Nhã Mộng lại càng rõ ràng hơn. Dường như khoảng cách giữa những sợi tơ đã trở nên lớn hơn khiến cô đứng ở nơi này, chỉ cần hơi để ý một chút là có thể tránh được những sợi tơ đó, không chạm vào chúng nó.
Với sự hiểu biết của Triệu Nhã Mộng về trận pháp thì cô biết rõ cảm giác này đại biểu cho... có một số cấm chế trong thế giới cổ kiếm đồng xanh này đã không còn hiệu quả với cô nữa.
"Hóa ra lợi ích khi có được thân phận đệ tử chính thức của đạo cung, khắc tên lên đạo điệp là đây!"
Trong mắt Triệu Nhã Mộng ánh lên vẻ mừng rỡ, bèn cùng Khổng Đạo nhìn về phía Vương Bảo Nhạc.
vẻ mặt của Vương Bảo Nhạc hơi kỳ lạ, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo, ngập ngừng muốn nói lại thôi.
"Bảo Nhạc, ngươi nhận được thân phận đệ tử kế pháp của đệ lục cung, bây giờ ngươi có cảm nhận gì về nơi này?"
Khổng Đạo thật sự tò mò nên hỏi ngay
"ừm... Ta cảm thấy thế giới này đang hoan nghênh mình..."
Vương Bảo Nhạc suy nghĩ một chút rồi lên tiếng với vẻ mặt kỳ lạ. Lần này, hắn không hề nói dối, ngay khi chạm tay vào thẻ ngọc thì hắn cảm nhận được cả thể giới này tỏa ra thiện ý vô cùng mãnh liệt. Thiện ý này thể hiện cụ thể ở chỗ trực giác nói cho Vương Bảo Nhạc biết ràng dường như chốn này chẳng có mấy nơi mà mình không thể tới.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc đột nhiên sải bước đi đến bên cạnh, cũng không phải khu vực của Bái Cung các, mà là biển lửa đang cuộn trào. Lúc đã rời khỏi phạm vi của Bái Các cung tới gần biển lửa, trong khoảnh khác chỉ cần đặt chân xuống là sẽ chìm vào trong biển lửa ngay thì có một tảng đá bỗng nhiên xuất hiện, chủ động ngưng tụ lại dưới chân hắn...
"Chính là như vậy."
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, đứng trên tảng đá nhún vai rồi xoay người lại nhìn về phía Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng đang trợn mắt há mồm.
"filepos0013206557">

Bạn cần đăng nhập để bình luận