Tam Thốn nhân Gian

Chương 845

Chương 845Chương 845
CÓ QUA CÓ LẠI!
Khi Vương Bảo Nhạc lùi lại cũng là lúc Tử La nhoáng người áp sát. Đồng thời ngọn đèn bằng đồng xanh trong tay Hạc Vân Tử cũng vang lên tiếng hừ lạnh của vị tu sĩ Hành Tinh kia.
Khi tiếng hừ lạnh xuất hiện, ánh lửa trong ngọn đèn lập tức bùng lên. Không biết lấy thủ đoạn gì mà uy áp của tu sĩ Hành Tinh lại trực tiếp tỏa ra từ trong ngọn đèn, hóa thành phong ấn bao phủ Vương Bảo Nhạc lại!
Nếu nhìn từ xa thì sẽ thấy giống như có một cái Lông trong suốt đang úp xuống mặt đất, nên phạm vi di chuyển của Vương Bảo Nhạc lúc này chỉ còn lại khoảng trám trượng mà thôi!
Phong ấn chẳng những hạn chế phạm vi hoạt động của Vương Bảo Nhạc, mà còn
ngăn cách hắn khỏi cửa lớn hoàng lăng!
Vương Bảo Nhạc thấy vậy thì lại biến sắc lần nữa, nếu như tiếng mắng chửi trong lòng hắn có thể truyền ra thì nhất định sẽ chấn động cả trời đất.
"Cái tên Tạ Hải Dương khốn kiếp nhà ngươi, ngươi cứ chờ cho ta, tiên sư ngươi... Chắc chắn là do phát hiện ra ta tu luyện Yểm Mục Quyết nên tên gian thương này mới ăn được ba đầu. Đồng thời chắc chắn hắn ta cũng biết ta sẽ không bị bài xích nếu đi đến đây, nên những lời nhắc nhở trước đó đều là vờ vịt cả. Nhất định là tên gian thương ranh mãnh này biết ta còn bao nhiêu hồng tinh, nên mới tạo cơ hội khiến ta phải tìm hắn nhờ giúp đỡ, sau đó cắt cổ ta rút hết máu!"
Trong lúc lùi lại, Vương Bảo Nhạc đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện. Nhưng hắn cũng biết bây giờ không phải lúc suy nghĩ những thứ này, hơn nữa hắn cũng không muốn lọt hố, sau đó bị tên gian thương kia chặt chém một vố đau. Thế là Vương Bảo Nhạc
bắt đẵu động não, tốc độ bùng nổ lần nữa, hắn nhanh chóng di chuyển trong phạm vi trám trượng này nhằm tránh đòn tấn công từ Tử La.
Lúc Vương Bảo Nhạc gặp nguy hiểm thì cũng đoán ra mọi thứ là do tên gian thương Tạ Hải Dương kia giở trò. Tên khốn đó chẳng những bán thông tin cho mình với giá cao, mà còn sẵn tiện thỏa mãn nguyện vọng của lão hoàng đế văn minh Thẫn Mục. Thậm chí còn hoàn thành yêu cầu của văn minh Tử Kim. Lúc này, trong cửa hàng của Tạ gia ở khu chợ cách ván minh Thần Mục xa ơi là xa, Tạ Hải Dương đang ngồi nghe thuộc hạ báo cáo bỗng hắt hơi một cái.
"Có người đang chửi ta!"
Tạ Hải Dương ho khan một tiếng, giơ tay phải lên bấm ngón tay. Vài giây sau thì tỏ vẻ chợt hiểu ra.
"Nhất định là tên mập Vương Bảo Nhạc kia đang chửi ta!"
"Thiếu chủ... Rõ ràng ngươi đã nhìn thấy rồi mà, cần gì phải làm ra vẻ biết bói toán chứ."
Người đang báo cáo cho Tạ Hải Dương là một lão giả mặc áo bào sang trọng, có thể thấy địa vị lão giả này không hề thấp. Lúc này ông ta cũng đang ngồi đó, cười nói với ánh mắt chế nhạo.
Tạ Hải Dương chớp mắt, lại nhìn sang một thẻ ngọc được đặt trên bàn, lúc này trên thẻ ngọc đó đang xuất hiện một hình ảnh...
Đây chính là cảnh tượng ở Hoàng Láng văn minh Thần Mục, hơn nữa dường như góc nhìn này không phải của Vương Bảo Nhạc, mà là của... lão hoàng đế!!
Tuy cách nơi này rất xa, nhưng hình ảnh vẫn là rõ nét. Thậm chí ngay cả âm thanh cũng vô cùng rõ ràng, lúc này Tạ Hải Dương không khỏi xẩu hổ, Lâu bầu:
“ông đây không biết bói toán thật, nhưng ta giả vờ giả vịt một chút cũng không được à.”
Thấy Tạ Hải Dương xấu hổ nên lão giả cũng không cười nữa, sau khi suy nghĩ một hồi thì mới hỏi.
"Thiếu chủ, chúng ta có nên giúp đỡ Vương Bảo Nhạc một chút hay không?"
"Tên mập này bướng lắm, nhưng không sao cả. Có lẽ thủ đoạn mà hán ẩn giấu sẽ phá vỡ được phong ấn này, nhưng cái giá nhất định sẽ rất lớn. Cho nên hắn sẽ nhanh chóng truyền âm mắng ta một trận cho mà xem, sau đó sẽ phải ngoan ngoãn móc tiền ra nhờ ta giúp đỡ. Lãn này có lẽ không căn thẻ ngọc của ta hắn cũng có thể mở cửa hoàng láng ra, nhưng mục đích của ta khi đưa thẻ ngọc cho hắn vốn dĩ chính là để hắn cầu cứu ta mà. Ngoài ra sau khi hắn đi vào trong hoàng lăng... Ta còn có thể chặt chém hấn một lẫn nữa, bởi vì nếu không có ta giúp đỡ với khả năng bây giờ của hắn thì sẽ không thể nào lấy được tạo hóa đâu."
Tạ Hải Dương mỉm cười đẫy tự tin, sau đó lẩy một tấm thẻ ngọc truyền âm ra đặt ở bên cạnh.
"Thứ ta chờ bây giờ chính là lời cầu cứu giúp phá vỡ phong ấn Hành Tinh của hắn!"
Lúc Tạ Hải Dương lấy thẻ ngọc ra thì Vương Bảo Nhạc trong hoàng lăng đang nhanh chóng lùi lại, hắn đã nghĩ ra một vài cách để hóa giải nguy cơ lần này.
Chẳng qua... Nếu như phải dùng tới những cách này thì Vương Bảo Nhạc đều cảm thấy không cam lòng, thậm chí là tiếc đứt cả ruột. Hắn cảm thấy,dù là thẻ ngọc nguýên rủa của Liệt Diễm Lão Tổ, hay là bàn tay Hành Tinh đang được nuôi dưỡng bởi lửa hàng tinh trong thức hải mà phải dùng vào chuyện này thì đều đáng tiếc cả..
Thẻ ngọc thì chỉ có một cái mà thôi, tuy bàn tay kia có thể dùng hai ba Tân, nhưng vẫn còn một quãng thời gian nữa mới được nuôi dưỡng xong. Nếu dùng sớm thì sợ rằng uy lực sẽ không đủ, lúc đó hắn sẽ phải
bỏ ra một cái giá lớn hơn nữa mới thì có được hiệu quả như mong muốn.
Còn cách bùng nổ lửa bộ giáp Đế Hoàng thì Vương Bảo Nhạc phải bỏ ra cái giá lớn hơn nữa, đây là cách để đồng quy vu tận, một khi dùng tới thì hắn sẽ tổn thất nặng nề.
"Tên Tạ Hải Dương khốn kiếp đang ép ta phải cầu cứu hắn đây mà!!"
Ánh mát Vương Bảo Nhạc đày vẻ giãy giụa, hắn nhoáng người lên, miễn cưỡng né được đòn tấn công của Tử La. Lúc này Tử La đã mất kiên nhẫn, với tu vi của hắn ta mà vẫn không bắt được Vương Bảo Nhạc đã bị giới hạn phạm vi hoạt động. Tuy cũng là do hắn ta muốn bắt sống Vương Bảo Nhạc nên sẽ khó khán hơn, nhưng điêu này vẫn khiến hắn ta cảm thấy hơi mất mặt trước chưởng tọa.
“Không căn bắt sống, giết chết rồi lấy thi thể của hắn hiến tế cũng được!"
Hiển nhiên vị tu sĩ Hành Tinh trong ngọn đèn bằng đồng xanh đã nhận ra điêu này, thế là lập tức đanh giọng nói.
"Tuân lệnh!"
Tử La nghe xong thì lập tức nhếch mép cười gằn, giơ tay phải lên, cơ thể lập tức tỏa ra một lượng lớn khí đen. Đống khí đen này bay thẳng đến tay phải của hắn ta, bàn tay lập tức hóa thành đầu của một con cá sấu. Cái đầu cá sấu này to lên, bao phủ Tử La lại, toàn thân của hắn đã hóa thành đầu của con cá sấu!
Cái đầu cá sấu này có khí đen vờn quanh, có thể nhìn ra nó đã trở nên hư thối và mục rữa, thậm chí trên người nó còn có một cảm giác yêu dị không nói nên lời. Sau khi xuất hiện, không gian trong khu vực bị phong ấn lập tức vặn vẹo, một luồng uy áp đáng sợ tỏa ra từ người nó, Vương Bảo Nhạc lập tức cảm nhận được một nguy cơ sinh tử vô cùng mãnh liệt.
Nhưng... Ngay lúc lần nguy cơ này xuất hiện, sâu trong ánh mắt của Vương Bảo Nhạc bỗng lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Trong đầu của hắn chợt nhớ tới câu nói của vị tu sĩ Hành Tinh kia khi nãy.
"Lấy thi thể của ta đến hiến tế ư? Thi thể... Hiển tế..."
Lúc này ánh mắt của Vương Bảo Nhạc sáng rực lên, một ý tưởng to gan xuất hiện trong đầu hắn.
"Liêu một Lân vậy, nếu không được thì cho tên Tạ Hải Dương trời đánh thánh đâm kia một cơ hội kiếm tiên vậy!"
Nghĩ tới đây, ánh mắt Vương Bảo Nhạc lập tức trở nên điên cuồng. Hắn gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên không né tránh hay phòng thủ gì nữa mà phóng thẳng đến chỗ Tử La, giống như đang tự tìm cái chết vậy.
Tử La thấy vậy thì lập tức sững sờ, nhưng sát cơ trong mắt hắn ta nhanh chóng bùng nổ. Hắn ta tăng tốc, chỉ trong chớp mắt đã tới gần Vương Bảo Nhạc. Lúc này hắn nhe
ráng cười một tiếng, cái đầu cá sấu kia cũng há cái miệng đầy máu cắn về phía Vương Bảo Nhạc.
Khi thấy Vương Bảo Nhạc sáp bị thôn phệ mà vẫn không hề phòng thủ, chỉ tiếp tục xông lên như muốn đồng quy vu tận thì lão hoàng đế bỗng nhiên biến sắc. Lần đầu tiên, ánh mắt của ông ta thật sự trở nên hoảng sợ.
Không chỉ lão hoàng đế mà Tạ Hải Dương cũng biến sắc, hắn vốn đang ngồi đó rung đùi đắc ý, nhưng lúc thấy được cảnh này thì cũng hắn lập tức đứng phát dậy.
"Nguy rồi!!"
Tạ Hải Dương vừa lên tiếng thì cơ thể của Vương Bảo Nhạc bỗng truyền ra một tiếng gào thét. Yểm Mục Quyết trong cơ thể hắn tự động vận chuyển, sau lưng lập tức xuất hiện một con mắt khổng lồ, đồng thời trong con ngươi của nó lại có khuôn mặt của một lão giả xuất hiện.
Lão giả này chính là ý chí ẩn náu trong Yểm Mục Quyết!
Không phải vì Vương Bảo Nhạc nghĩ đây là thân thể Bản Nguyên nên mới liêu như vậy, mà là nghe được bốn chữ “Thi thể” và “Hiến tế” thì chợt nghĩ đến một điêu!
Đó chính là... Ngoài lão hoàng đế ra thì vẫn còn một người nữa không muốn mình chết... Người này chính là ý chí của lão tổ văn minh Thẫn Mục!
Vương Bảo Nhạc biết rõ ông ta đang mưu đồ điêu gì đó, do càng biết rõ nên hắn càng dám liêu. Tuy lão quỷ kia hy vọng mình sẽ bị trọng thương hay suy yếu gì đó, nhưng ông ta tuyệt đối sẽ không muốn mình bị bắt hay giết chết ở đây.
"Cho nên... Ta cũng có thể lợi dụng ngược lại việc ăn ba đầu của Tạ Hải Dương, như vậy ta sẽ có thể làm chủ và phá vỡ tình thế bất lợi này!"
"Trong tự truyện cao quan có một câu: ‘Không thể xem thường bất cứ ai’, Tạ Hải
Dương... Ngươi sai ở chỗ... đã xem thường Vương Bảo Nhạc ta!”
Ngay lúc Vương Bảo Nhạc nghĩ tới đây thì lão giả trong con mắt lớn ở sau lưng hắn lập tức bẩt mãn thấy rõ. ông vốn không muốn ra tay vào lúc này, nhưng do bị ép nên chỉ đành hô lên hai chữ!
"Thần, Mục!"
Hai chữ này vừa vang lên, toàn thân Tử La lập tức chấn động mãnh liệt. Trên cái đầu cá sấu của hắn ta nhanh chóng xuất hiện vô số con mắt, đống mắt này lập tức tự bạo khiến cho Tử La phải kêu lên đau đớn. Trong lòng hắn như xuất hiện ảo giác, hắn không thể cảm nhận được vị trí chính xác của Vương Bảo Nhạc nữa. Thay vì xông tới chỗ Vương Bảo Nhạc thì hắn bắt đầu xông về phía khác.
Đồng thời, ánh mắt của lão hoàng đế ở bên ngoài phong ấn cũng đỏ quạch, ông ta nhảy lên với vẻ mặt điên cuồng, miệng hét lớn một tiếng.
'Thần, Mục!
Trong lúc hét lớn, trên người ông cũng nhanh chóng xuất hiện vô số con mát, sau đó những con mắt này đồng loạt tự bạo. Cơ thể của ông cũng ẫm ầm nổ tung, máu thịt lập tức hóa thành một con mắt đỏ ngòm to lớn rồi xông thẳng về phía phong ấn. Một tiếng nổ mạnh vang lên, cũng không biết lão hoàng đế này đã dùng thủ đoạn gì, sau khi con mắt đó tan rã, phong ấn của vị tu sĩ Hành Tinh kia lập tức bị ô uế. Lúc này phong ấn bắt đầu rung động mãnh liệt, sau đó lộ ra một khe nứt.
Lúc khe nứt này xuất hiện, ánh mắt Vương Bảo Nhạc lập tức lóe lên tia sáng kỳ dị. Hắn mượn cơ hội này để lùi đến khe nứt. Trước khi bước vào bên trong, hắn còn dõi mắt nhìn thoáng qua đống máu thịt bên ngoài phong ấn với vẻ chế giễu!
"Vương Bảo Nhạc..."
Tạ Hải Dương thấy được vẻ chế giễu trong mắt Vương Bảo Nhạc thì hô hấp lập tức trở nên dồn dập. Sau khi im lặng hồi lâu, hắn mới từ từ ngồi xuống.
"Ngươi đúng là không đơn giản!"
"filepos0018052585">

Bạn cần đăng nhập để bình luận