Tam Thốn nhân Gian

Chương 569

Chương 569Chương 569
CƯỜNG THẾ
Cửu thế luân hồi chi thân, rõ ràng pháp này cũng có cùng nguồn gốc với bí pháp của Ngũ Thế Thiên Tộc ở Liên bang.
Chẳng qua Ngũ Thế Thiên Tộc chỉ nắm giữ ngũ thế, còn thứ Chu Sơ Đạo sở hữu lại là cửu thế chi pháp. Lúc này, sau khi từng hư ảnh xuất hiện sau lưng Chu Sơ Đạo, hai tay bấm niệm pháp quyết thì chín chiếc chùy đột nhiên xuất hiện ở giữa hắn và Vương Bảo Nhạc.
Đồng thời... bởi vì hư ảnh cũng bấm niệm pháp quyết nên số chùy xuất hiện ở giữa hai người thoạt nhìn thì có vẻ là chín, nhưng chỉ trong thời gian ngắn lại xuất hiện tám mươi mốt chiếc.
Khi chín chín tám mươi mốt chiếc chùy vừa xuất hiện thì tạo thành dao động
khiến xung quanh nổ mạnh. Bản đồ trời đêm ở khu vực này cũng trở nên méo mó, gió lốc nổi lên tứ bề. Thậm chí, ngay cả ngọn núi dưới chân bọn họ cũng rung chuyển, vô số tảng đá bong ra như sắp sửa sụp đổ.
Mặt đất cũng giống như không chịu nổi, bắt đầu vỡ vụn ra. cảnh tượng này đúng là đất rung núi sụp.
Cùng lúc đó, Chu Sơ Đạo hai mắt đỏ ngầu, ngửa mặt lên trời rống lớn một tiếng. Hai tay giơ lên, từng đạo hư ảnh sau lưng hắn đều làm động tác như thế, giống như đang điêu khiển tám mươi mốt chiếc chùy kia, đột nhiên vung về phía Vương Bảo Nhạc.
“Tù!”
Chu Sơ Đạo rống lớn một tiếng, từng đạo hư ảnh sau lưng hắn cũng đanh mặt há miệng rống lớn cùng một lúc. Thanh âm của hắn như hóa thành sóng âm, bộc phát đầy trời. Tám mươi mốt chiếc chùy kia lại phát ra sát khí kinh người, giao nhau ở giữa không trung, bất ngờ hợp thành một
chữ “tù” thật lớn, ầm ầm bắn về phía Vương Bảo Nhạc như xuyên thấu qua không gian.
Một cảm giác uy hiếp cực kì mạnh mẽ cùng với sát khí phát ra từ trên tám mươi mốt chiếc chùy này hội tụ lại, sau đó sinh ra áp chế với Vương Bảo Nhạc, khiến cho quyền thứ năm của hắn không thể nào đánh ra được.
Không phải không thế đánh, mà là tâm thần bị chấn động khiến Vương Bảo Nhạc không còn niêm tin tất thắng vào quyền thứ nám này như trước được nữa.
Chẳng những thế, trong lúc chữ tù do tám mươi mốt chiếc chùy kia tới gần, lại có một cỗ sức mạnh trấn áp khó mà diễn tả, giống như kẻ nào ngăn cản sẽ bị đánh tan, đè bẹp mọi thứ ầm ầm bộc phát như sóng thần xô bờ. Chỉ trong nháy mắt đã tới gần Vương Bảo Nhạc, muốn đánh nát hắn.
Đứng trước nguy cơ, hàn quang trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên. Hắn không muốn tránh né, càng không muốn dùng tới Đế
Khải nhanh như vậy. Lúc này, hắn chợt nheo mắt lại giơ tay phải lên, ba món Pháp Binh cấp tám dùng một Tân bay ra từ vòng tay trữ vật, nháy mắt vờn quanh hắn.
Ba món pháp bảo này đều có tạo hình chiếc chuông lớn. Sau khi xuất hiện thì lại đón gió biến lớn, cái sau còn lớn hơn cái trước giống như chất chồng lên nhau, úp lên người hắn. Từ xa nhìn lại, màn phòng hộ của ba chiếc chuông lớn này phát ra uy áp cực mạnh như biến nơi Vương Bảo Nhạc đứng thành một núi đá mà sóng thần cũng không thể đánh vỡ, đối kháng với tám mươi mốt chiếc chùy đang đánh tới kia.
Tất cả kể ra thì khá dài dòng, nhưng thực tế đều xảy ra trong nháy mát.
Trong chớp mắt thì tiếng xé gió đã tới gần, tám mươi mốt chiếc chùy thoáng chốc đã đánh lên Pháp Binh cấp tám dùng một lần của Vương Bảo Nhạc.
“Ngươi không ngán được đâu!”
Chu Sơ Đạo gầm nhẹ rồi tiến lên một bước.
Nhưng khi hắn vừa bước ra, còn chưa kịp nói thêm lời nào thì thanh âm của Vương Bảo Nhạc đã vọng ra.
“Ngăn cản không phải đạo của ta!”
Chiến ý trong ánh mắt của Vương Bảo Nhạc đứng giữa chuông lớn lại bùng lên. Lúc nói chuyện, hai tay của hắn giơ ra hai bên ấn một cái, miệng lại gầm nhẹ.
“Nổ!”
Gần như ngay khi hắn vừa nói xong thì chiếc chuông tầng ngoài cùng đã chấn động, nháy mắt nổ tung. Một cỗ cự lực do tự nổ tạo thành lan ra xung quanh, như hóa thành một bàn tay vô hình đánh thẳng về phía đống chùy đang bay tới như sóng thần nọ.
Không dừng lại ở đó!
Chiến ý trong mắt Vương Bảo Nhạc lại càng mạnh hơn, thanh âm lại vang vọng lần nữa. Lần này là hai chữ “nổ” liên tục. Trong tiếng nổ mạnh, chiếc chuông thứ hai
và cuối cùng của hắn gần như phát nổ cùng một lúc, lực trùng kích do nó tạo thành hòa ngay vào lực trùng kích trước đó khiến cho bàn tay vô hình của Vương Bảo Nhạc lại tăng mạnh, đánh mạnh về phía đám chùy, giống như muốn mở ra một con đường từ đống chùy này.
Có thể nói, trận chiến giữa Vương Bảo Nhạc và Chu Sơ Đạo lần này, dù là thuật pháp đã dùng, khả năng tùy cơ hay tâm trí mà cả hai thể hiện trong lúc chiến đấu đều lên đến mức độ Kết Đan đỉnh phong. Từ mức độ nào đó mà nói thì có thể dùng làm giáo trình thị phạm, thậm chí, nếu đối thủ của bất kỳ ai trong số họ đổi thành kẻ khác, trừ khi kẻ kia cũng biến thái như bọn họ, bằng không thì e là họ đã giành được phàn thắng từ lâu rồi.
Có điêu, cuối cùng vẫn không có nếu như, tuy ý thức chiến đấu của Vương Bảo Nhạc rất mạnh, nhưng... Chu Sơ Đạo cũng không hề thua kém. Giống như đã đoán được là Vương Bảo Nhạc sẽ ra tay nên ngay khi chiếc chuông thứ ba tự nổ khiến bàn tay vô
hình kia đánh mạnh ra thì hai tay của Chu Sơ Đạo lại bấm niệm pháp quyết lần nữa, đột nhiên chỉ một cái.
Chữ tù do tám mươi mốt chiếc chùy tạo thành đột nhiên biến đổi, bỗng chốc ngưng tụ lại cùng nhau, tạo thành một tấm thuẫn nhọn khổng lồ.
Dùng sức của tấm thuẫn để nghênh đón uy lực tự nổ của ba chiếc chuông, hai bên nháy mắt va chạm với nhau. Một tiếng nổ mạnh hơn hẳn trước kia vang lên, khí tức của Chu Sơ Đạo trở nên hỗn loạn vô cùng, đầu tóc rối bời, miệng phun máu tươi, rống lớn một tiếng.
“Vương Bảo Nhạc, ngươi bị lừa rồi, cửu Thể... Phản Chấn!”
Theo thanh âm của Chu Sơ Đạo truyền ra, lúc này, tấm thuẫn nhọn đột nhiên đánh ra lực phản chấn. Nó mạnh đến mức phải phá hủy hơn một nửa số chùy làm cái giá, lại gom toàn bộ sức mạnh vốn có cùng uy lực do ba chiếc chuông bộc phát lại cùng nhau, bắn ngược về phía Vương Bảo Nhạc.
Chuyện này xảy đến quá bất ngờ, thân thể Vương Bảo Nhạc chấn động dữ dội, máu tươi phun trào, thân thể bắn ngược lại giữa không trung. Mặc dù tay phải của hân đã siết lại Tân nữa, nhưng giống như không còn sức vung lên, miệng phun máu tươi không ngừng, lộ ra cảm giác suy yếu.
Cùng lúc đó, một lực trùng kích khó mà hình dung nổi tạo thành gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được ầm ầm lan ra xung quanh. Nơi nó đi qua, núi đá sụp đổ, mặt đất nứt ra, ngay cả trận pháp do Triệu Nhã Mộng bố trí lúc trước cũng bị phá hủy như gió thu cuốn lá rụng.
Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo biến sắc, tuy rất lo lắng nhưng không thể làm được gì vì bị sóng xung kích cực mạnh ép lui. Một vài tu sĩ trước đó ẩn nấp không chịu ra ở bên trong cũng hộc máu không ngừng, hoảng sợ vội vàng bỏ chạy mong thoát khỏi nơi này. Bọn họ đều là những người ẩn hình đã mất đi chìa khóa trên bản đồ, trong lúc hoảng sợ bỏ chạy, có ba kẻ ngoài mặt thì có vẻ hốt hoảng, nhưng thực ra sâu
trong đáy mắt lại ánh lên vẻ tham lam.
Nếu như đổi lại là lúc khác thì bọn họ sẽ không dám có ác ý gì, nhưng nay... Vương Bảo Nhạc rõ đã bị trọng thương, cả ba không kịp suy nghĩ gì nhiều, trong lúc bỏ chạy thì bất ngờ nhảy lên, bộc phát tu vi. Một tên là Kết Đan hậu kỳ, hai tên còn lại đều là Kết Đan trung kỳ đỉnh phong, lao thẳng đến chỗ Vương Bảo Nhạc đang suy yếu hộc máu và bị đánh bay ngược ra sau.
Bọn họ muốn giết chết Vương Bảo Nhạc để cướp chìa khóa.
Chu Sơ Đạo nhíu mày, nhưng ánh mắt chợt lóe lên nên bỏ qua suy nghĩ đuổi theo. Hán cảm thấy, nếu như thiên kiêu Liên bang này mà chết trong tay mình thì sau này sẽ thành bất lợi cho bản thân.
Đương nhiên, nếu như không có ba kẻ này ra tay đánh lén thì hắn vẫn sẽ cho Vương Bảo Nhạc một kích sau cùng, giết chết thì chắc là không thể rồi, nhưng lấy chìa khóa thì nhất định phải làm.
Nhưng ngay khi Chu Sơ Đạo bỏ suy nghĩ đi lên thì ba tên đệ tử Thương Mang Đạo Cung tham lam kia đã áp sát Vương Bảo Nhạc toan ra tay, một thanh âm lạnh lẽo pha lẫn tiếc nuối lại phát ra từ trong miệng của Vương Bảo Nhạc thoạt nhìn như đã bị trọng thương, mất đi chiến lực kia.
“Ba người các ngươi đúng là đáng chết mà!”
Lời vừa nói ra, vẻ suy yếu trên người Vương Bảo Nhạc đột nhiên biến mất. Trên nắm đấm siết chặt lúc này lại có cộng minh của quyền thứ năm tỏa ra. Chuyện này khiến cho Chu Sơ Đạo lập tức biến sắc, nhịp tim bất giác đập nhanh hơn.
Đến lúc này hắn mới nhìn ra Vương Bảo Nhạc khi nãy căn bản không hề bị thương nặng đến mức đó. Hay nói đúng hơn là thân thể của tên này rất kỳ lạ, tốc độ khôi phục quá nhanh. Nói tóm lại... nếu như không phải ba tên ngu xuẩn kia xuất hiện, bản thân mình thật sự đi tới thì thứ chờ mình bây giờ chính là quyền thứ năm mà Vương Bảo Nhạc đã che giấu mãi đến tận
bây giờ mới để lộ ra!
Rõ ràng đúng là như thể!
Thế nên, lúc này Vương Bảo Nhạc đang tức giận và tràn đầy tiếc nuối. Dao động cộng minh trên nắm đấm của hân biến mất, trong vẻ mặt hoảng sợ toan lùi lại của ba tên đệ tử Thương Mang Đạo Cung nọ, ánh mắt Vương Bảo Nhạc chợt lạnh xuống, tay phải từ đấm biến thành chỉ, bước lên chỉ một cái về phía mi tâm của cả ba!
Chúc Đoạt!
Tiếng hét thảm không giống của con người truyền ra từ miệng của cả ba người, thân thể của bọn họ nhanh chóng khô quắp lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Tinh khí thần, thậm chí là toàn bộ sinh cơ đều bị tách ra trong nháy mắt, hóa thành thây khô rơi bình bịch xuống dưới. Lúc này, Vương Bảo Nhạc mới sa sầm mặt quay người lại, nhìn Chu Sơ Đạo đang biến sắc bên kia mà rằng.
“Mặc dù chưa chính thức đánh quyền thứ
nám này ra, nhưng trong lòng ta thì ta đã đánh rồi, cũng đã đánh thắng ngươi!”
“Cho nên... truyền tống sắp bắt đầu rồi, trận chiến này cũng nên kết thúc đi thôi!”
Vương Bảo Nhạc mở miệng, Chu Sơ Đạo bỗng sinh ra một cảm giác nguy cơ mãnh liệt tột bậc. Hắn phản ứng cực nhanh, lập tức bấm niệm pháp quyết điều khiển tấm thuẫn nhọn kia đánh về phía Vương Bảo Nhạc lần nữa, nhưng lúc này Vương Bảo Nhạc đột nhiên giơ tay phải lên.
Một sợi kinh mạch đỏ rực lan ra từ trên làn da tay phải của hắn, chớp mắt đã lan ra toàn thân.
Tà khí ngập trời, bá đạo vô biên!
Đúng là Chúc Đoạt Đế Khải!
"filepos0012341202">

Bạn cần đăng nhập để bình luận