Tam Thốn nhân Gian

Chương 560

Chương 560Chương 560
TA LÀ THỢ SĂN
Nhìn Triệu Nhã Mộng đang dạt dào hứng thú, Vương Bảo Nhạc im lặng chớp mắt vài cái. Nếu như hắn thôi diễn thật kĩ, tốn chút thời gian suy nghĩ thì cũng có thể suy ra được, nhưng đây hiển nhiên là chuyện mệt óc chết đi được.
Khổng Đạo lúc này lại há hốc mồm nhìn Triệu Nhã Mộng, đang định lên tiếng thì lại bị Triệu Nhã Mộng khoát tay ngăn cản, hai mắt cô lóe sáng, vội nói.
“Đừng cắt ngang!”
“Nên ba người chúng ta ở cùng với nhau thì có lợi có hại. Cái lợi là ba người chúng ta liên thủ thì chiến lực sẽ cao hơn, cái hại là quá bắt mắt, sẽ bị người khác để ý...”
“Đồng thời, người chúng ta phải cảnh giác hơn hết chính là những người đã mất đi chìa khóa kia. Ắt hẳn sẽ ngày càng có
nhiêu người như thế, một khi bọn họ dùng trạng thái ẩn hình trên bản đồ để ẩn nấp xung quanh, chúng ta thì ở ngoài sáng, họ lại như rắn độc ẩn mình trong đêm tối. Nhất là càng tới gần thời điểm truyền tống thì sẽ càng điên cuồng hơn!”
Triệu Nhã Mộng nói đến đây thì có cơn gió ùa qua, thổi một lọn tóc bay tới trước mặt, cô thuận tay vén lọn tóc ra sau tai. Động tác này phối hợp với dung nhan tuyệt mỹ cùng vẻ mặt hưng phấn kia khiến cho Triệu Nhã Mộng lúc này tỏa ra sức quyến rũ vô hạn, ngay cả Vương Bảo Nhạc nhìn thấy xong cũng phải ngẩn ngơ.
Đồng thời, Triệu Nhã Mộng nói đến đây, nhìn thấy Vương Bảo Nhạc ngơ người ra thì trong lòng cũng lấy làm đắc ý, sau đó lại quay sang nhìn Khổng Đạo.
“Khổng Đạo, khi nãy ngươi định nói gì thế?”
Khổng Đạo ho khan một tiếng, tuy trước đó bị Triệu Nhã Mộng ngắt lời nhưng hắn vẫn rất bội phục trước những phân tích của
Triệu Nhã Mộng, lúc này ngẫm nghĩ một lúc rồi nói ngay.
“Ta có ý kiến thế này, cô xem... Chúng ta giao hết chìa khóa cho Bảo Nhạc thì sao, như vậy thì hai chúng ta sẽ vào trạng thái ẩn hình, dù thật sự có người đến gần thì chúng ta cũng có thể ra tay đánh lén bất ngờ trong ngày đầu tiên này.”
“Hoặc là Bảo Nhạc giao chìa khóa cho hai người chúng ta, tu vi của hắn cao, để hân đánh lén thì sẽ có hiệu quả tốt hơn.”
“Ta còn có một ý thế này, không thì chúng ta gài bẫy đi, cô bày trận, sau đó chúng ta để chìa khóa ở trong đó làm mồi. Một khi có cá cắn câu thì ba người chúng ta sẽ đồng loạt ra tay, đánh lén trong ngày đầu tiên thế này dễ thành hơn nhiêu.”
Khổng Đạo nói đến đây thì trong mắt lộ rõ vẻ hưng phấn, giống như chính bản thân hắn cảm thấy đây là một ý kiến hay, dù là dùng kiểu gì thì cũng sẽ có thu hoạch cả.
Nhưng Vương Bảo Nhạc nghe xong thì lại thấy đau đầu, trừng Khổng Đạo một cái.
“Khổng Đạo này, sao ba ý kiến ngươi đưa ra toàn là đánh lén thế... Không phải một mình ta đánh lén thì là hai người các ngươi đánh lén, lại còn ba người chúng ta cùng đánh lén nữa, sao toàn đánh lén thế này!?”
Nghe Vương Bảo Nhạc phản bác, Khổng Đạo chẳng những không phật ý mà còn tự hào vỗ ngực, nói với vẻ hãnh diện lắm lâm.
“Bảo Nhạc à, ngươi không hiểu rồi. Nám đó, ta một mình sinh tồn ở Sao Hỏa ba nám cũng là nhờ vào chiêu này đấy! Có thể nói, đây chính là cách sinh tồn tối cao của ta, dù là ở Thương Mang Đạo Cung thì ta cũng nhờ dùng chiêu này mà kiếm được biết bao nhiêu chỗ tốt đấy!”
Giọng nói của Khổng Đạo đăy vẻ hãnh hiện.
Vương Bảo Nhạc bĩu môi, hắn và Khổng Đạo từng vào sinh ra tử với nhau nên lúc nói chuyện cũng chẳng cần phải khách khí
làm gì. Khổng Đạo thấy Vương Bảo Nhạc bĩu môi thì cũng trợn mắt lườm lại. Hân cảm thấy mình nhất định phải làm cho Vương Bảo Nhạc hiểu rõ tầm quan trọng của đánh lén nên định nói tiếp. Nhưng Triệu Nhã Mộng nghe xong cũng cảm thấy đau đầu, hai người cứ đánh lén với chẳng lén đánh, làm cho Triệu Nhã Mộng bực mình lên lên tiếng cắt lời.
“Hai người các ngươi đừng cãi nữa, tuy ngày đầu tiên của đợt thí luyện này rất quan trọng, nhưng phần sau này còn quan trọng hơn đấy!”
“Quy tắc thí luyện này, dù là chìa khóa hay mức độ khốc liệt đều là định luật bảo toàn quy định, nên nếu ngày đầu tiên quá kịch liệt thì qua hôm sau, do chìa khóa tập trung trong tay một vài người, có lẽ trong hoàn cảnh bảo thủ đó sẽ xuất hiện tình trạng tương đối ổn định. Thế nên, thứ đặt ra trước mắt chúng ta bây giờ chính là tìm cơ hội thủ vững trong quy tắc này!”
Triệu Nhã Mộng nói xong thì Khổng Đạo bắt đầu trâm tư, không nói thêm gì nữa. Vương Bảo Nhạc cũng lẳng nghe, nhưng càng nghe lại càng thấy mệt mỏi.
“Ta đề nghị, ba chúng ta dùng ba giữ một!”
“Trọng điểm là bảo vệ Bảo Nhạc trụ được ít nhất ba ngày, như vậy thì sẽ có cơ hội để tranh đoạt một phen!”
Nói đến đây, Triệu Nhã Mộng lại quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc.
“Bảo Nhạc, ngươi phải giữ vững tinh thần. Trọng điểm của chúng ta bây giờ chính là phải theo dõi bản đồ trời đêm này. Nếu như chìa khóa không tập trung lại thì chứng tỏ tình hình không kịch liệt mấy, như vậy thì ta và Khổng Đạo sẽ đưa hết chìa khóa cho ngươi. Bọn ta sẽ chọn cách bị đào thải trong lẫn truyền tống đằu tiên. Vậy thì sau khi truyền tống ngươi vẫn còn được hai chiếc chìa khóa. Nhưng Bảo Nhạc ngươi nhất định phải để ý, một khi tình huống này diễn ra, sau khi lượng lớn chìa khóa biến mất thì những người ở lại sẽ rất
muốn có chìa khóa, nhưng số lượng chìa khóa lại không còn nhiêu...”
“Ngoài ra, nếu như tình hình chiến đấu trong bản đồ hôm nay vô cùng kịch liệt thì nhất định cũng sẽ xuất hiện một vài kẻ chiếm được nhiêu chìa khóa. Đồng thời, hôm sau rất có thể chiến cục sẽ rơi vào thế bão hòa, vậy thì ta và Khổng Đạo sẽ không rời khỏi mà dùng chìa khóa để vượt qua làn truyền tống đàu tiên. Sau khi truyền tống kết thúc, ba người chúng ta hợp sức đánh lén cũng được, mà cướp thẳng cũng được. Tóm lại, phải cướp của một kẻ có nhiêu chìa khóa để tranh thủ vượt qua lần truyền tống thứ hai.”
Triệu Nhã Mộng hít sâu một hơi, trong mắt lộ rõ vẻ quyết đoán. Đồng thời, cô cũng nhịn không được mà giơ tay lên xoa huyệt Thái Dương lần nữa. Những quy tắc ẩn chứa trong vùng đất thí luyện này thoạt nhìn thì vô cùng đơn giản, chẳng qua chỉ là đào thải nhưng thực tế lại có quá nhiêu lựa chọn và biến hóa.
Tất cả những bí cảnh thí luyện của Liên bang từ xưa đến nay cũng chưa từng có, vừa vô cùng phức tạp nhưng cũng không khó hiểu, chỉ là phải tốn công tính toán mà thôi. Nhưng điêu khiến Triệu Nhã Mộng thấy hưng phấn nhất chính là chỉ cần tính toán thỏa đáng thì khả năng giành được cơ hội trong đợt thí luyện này là rất lớn.
“Tóm lại, chỉ có ẩn hình trên bản đồ thì mới là thợ sán, những người cầm chìa khóa đều là con mồi.” Cuối cùng, Triệu Nhã Mộng quyết đoán nói.
“Đồng thời, dựa theo lý luận thì tối đa đợt thí luyện này chỉ có thể xuất hiện tám lần truyền tống, nhưng thực tế đây lại là chuyện bất khả thi. Ta đoán tối đa thì sáu lần là hết, nói cách khác... chỉ cần có bảy chiếc chìa khóa, lại không bị người ta cướp mất thì chúng ta sẽ có tư cách lọt vào top 3.”
Nói đến đây, hai mắt của Triệu Nhã Mộng lại lóe sáng rồi nói tiếp.
“Còn chuyện sau đó thì phải xem tình huống thực tế ra sao rồi mới phân tích tiếp được!”
Nói xong, Triệu Nhã Mộng vừa xoa huyệt Thái Dương vừa nhìn Khổng Đạo và Vương Bảo Nhạc, nhất là còn dõi mắt nhìn về phía Vương Bảo Nhạc, chờ hắn quyết định.
“Triệu Nhã Mộng, trước kia ta cảm thấy tu vi của cô cũng thường thôi, trận pháp cũng chẳng làm được gì, nhưng bây giờ ta phải thay đổi suy nghĩ rồi, cô lợi hại lắm!”
Khổng Đạo giật mình rung động, nhìn Triệu Nhã Mộng với ánh mát kính nể. Sau khi ngẫm kĩ những lời phân tích của Triệu Nhã Mộng, cục diện vốn không có manh mối gì lại trở nên rõ ràng và có trật tự hơn hẳn.
Dù là nhắc nhở về những kẻ ẩn hình trên bản đồ hay là hai sách lược trái ngược nhau về lấy ba giữ một, hoặc suy đoán nắm chắc về thời gian thí luyện đều khiến cho đợt thí luyện này trở nên rõ ràng hơn trong đầu Khổng Đạo. Nhất là khi nghe
trong hai sách lược lấy ba giữ một của Triệu Nhã Mộng có nhắc đến hai chữ đánh lén thì Khổng Đạo lại nhịn không được mà bắt đầu nghĩ ra các phương án đánh lén, đồng thời cũng quay sang nhìn Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc đảo mắt nhìn qua Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng, sau đó lại nhắm mắt trầm tư. Hắn thừa nhận những phân tích của Triệu Nhã Mộng rất hợp lý, đồng thời cũng vô cùng chi tiết, nhưng hắn có trực giác khác. Hắn cảm thấy nếu như mình làm theo cách của Triệu Nhã Mộng thì sẽ có cảm giác bứt rứt khó hiểu.
Vương Bảo Nhạc hiểu rõ, cái gọi là trực giác này đến từ linh thức mà những tu sĩ Kết Đan khác không hề có, chỉ khi nào bước vào Nguyên Anh mới xuất hiện.
“Đây là cách của Triệu Nhã Mộng, nó phù hợp với công pháp của cô ấy, nhưng... đây không phải cách của ta!”
Trong im lặng, suy nghĩ của Vương Bảo Nhạc dần trở nên rõ ràng hơn.
“Ta tu luyện lôi đạo, chú trọng thiên lôi áp đỉnh, một sấm phá vạn pháp. Đồng thời, Chúc Đoạt chi pháp chính là cướp đoạt thiên hạ vạn linh, sau khi dung hợp cùng Đế Khải thì lại bá đạo vô cùng, tất cả đều đại biểu cho thẳng bước không lùi... Dù trước mặt không có đường thì cũng phải đánh ra một con đường.”
Nghĩ tới đây, trong lòng Vương Bảo Nhạc lập tức thông suốt. Thậm chí, tu vi của hắn lúc này cũng lặng lẽ sinh động hơn giống như ăn khớp với suy nghĩ, làm cho trên người Vương Bảo Nhạc xuất hiện một loại khí thế giống như cộng minh mà chính hân cũng không phát hiện ra.
Khí thế kia vẫn còn yếu ớt, dù là Triệu Nhã Mộng hay Khổng Đạo đều không nhận ra, nhưng nếu như Lý Hành Ván có mặt ở đây và cảm nhận từ khoảng cách gần thì nhất định sẽ giật mình kinh hoảng, bởi vì đây cũng không phải lần đầu tiên Vương Bảo Nhạc sinh ra loại khí thế cộng minh này. Lần đầu tiên xuất hiện chính là lúc Vương Bảo Nhạc đỡ một chiêu của Lý Hành Văn
khi khảo sát hắn ở Đạo viện Phiêu Miễu. Đó là cộng minh được hình thành khi ý chí hòa vào thuật pháp!
Cộng minh này là một kiểu nói của Liên bang, đạo pháp của Thương Mang Đạo Cung cũng có một tên gọi riêng cho nó, ấy chính là... Đạo, huyền diệu tột cùng!
Trong dao động cộng minh này, Vương Bảo Nhạc dần mở hai mắt ra, sâu trong đáy mắt là vẻ sắc bén đã lộ ra khi mặc Đế Khải ở dưới đáy biển vừa vào mấy ngày trước, bình tĩnh đáp.
“Nhã Mộng, phân tích của cô rất hữu dụng, nhưng cũng không cần thiết... Không cần lấy ba giữ một gì cả, hai người nhìn bản đồ trời đêm đi, trên đó có ba chiếc chìa khóa ngày càng đến gần nơi này, rõ ràng đã nhắm thẳng vào chúng ta, cho nên... phương án của ta chỉ có một chữ...”
Đánh!
Vương Bảo Nhạc nói xong, ánh sáng sắc bén trong mắt lóe lên, thân thể cũng lóe lên một cái đã lao thẳng ra, mục tiêu đúng là... xông thẳng đến chỗ ba chiếc chìa khóa đang nhanh chóng tới gần chỗ bọn họ trên bản đồ trời đêm.
"filepos0012151717">

Bạn cần đăng nhập để bình luận