Tam Thốn nhân Gian

Chương 472

Chương 472Chương 472
Tự TRUYỆN TỔNG THỐNG
ắn... Kết Đan rồi...
Những lời này như một làn gió nhẹ thổi qua bên tai đám người đang bàn xem ai thích hợp để tiếp quản đặc khu Sao Hỏa nhất. Ảnh hưởng do nó tạo thành rất khẽ. Việc bàn bạc lựa chọn người thích hợp vẫn tiếp tục trong vài giây...
Cho tới khi tiếng bàn bạc dần dẫn lắng xuống, tiếp theo từng đại nhân vật từ từ dùng ánh mát ngơ ngác nhìn về phía vị Vực chủ Sao Hỏa vẫn bình tĩnh như không kia. Trong một thoáng... toàn bộ phòng họp rơi vào tĩnh lặng.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu ho khan một tiếng. Tiếng ho của ông vang vọng trong phòng họp tĩnh lặng càng khiến những người khác cảm thấy chói tai hơn, tiếp theo ông cũng ung dung lên tiếng.
“Bản tông cũng vừa nhận được tin Vương Bảo Nhạc của bọn ta. Người mà chư vị vừa nói là rất thích hợp đảm nhiệm chức Thành chủ đặc khu đã Kết Đan thành công. Đa tạ chư vị đạo hữu đã đề cử! Tuy nói đề cử hiền tài phải tránh người thân nhưng tất cả đều vì Liên bang chúng ta, hơn nữa, chư vị còn coi trọng đệ tử tông ta như vậy. Tông chủ ta đây đương nhiên không thể từ chối được!”
“Tổng thống các hạ, ta đại biểu cho Đạo viện Phiêu Miễu và bốn đạo viện, đề cử Vương Bảo Nhạc tiếp quản đặc khu Sao Hỏa. Đồng thời, xét thấy những cống hiến không thể xóa nhòa của Vương Bảo Nhạc cho Liên bang và Sao Hỏa lúc trước, xin tháng cấp cho hắn lên thành tòng nhị tước!”
Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu đột nhiên lên tiếng. Lúc nói ra những lời này, trên người ông bộc phát tu vi Kết Đan hậu kỳ mạnh mẽ như tạo thành gió lốc quét khắp phòng họp, giọng điệu ông còn mang theo một cỗ... bá khí trước nay chưa từng có, bởi vì ông không chỉ đại biểu cho Đạo viện Phiêu Miễu mà còn nói mình đại diện cho bốn đạo viện. Những lời mà ông nói ra đã định sẵn là sẽ không bị ba đạo viện khác phản bác, bởi bốn đạo viện là đồng minh không thể bị rung chuyển, cũng sẽ không rung chuyển. Cho dù nội bộ có cạnh tranh đi chăng nữa nhưng trong hội nghị thế này thì bọn họ phải đoàn kết nhất trí.
Một khi có người của bốn đạo viện phản đối thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn đối với họ, thậm chí có thể khiến cho Đạo viện Phiêu Miễu sinh ra rạn nứt với các đạo viện đồng minh.
Ngoài ra, những lời Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu đã nói cũng không hề sai, dù sao đi nữa thì Vương Bảo Nhạc cũng là người của bốn đạo viện, cho nên Tông chủ của ba đạo viện khác nhìn Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu rồi im lặng. Đồng thời, trong lòng ba người cũng cảm thấy kỳ lạ, Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu lúc này có gì đó khác so với trong ấn tượng vốn có của bọn họ.
Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc im lặng vài giây. Cho dù ông không thích Vương Bảo Nhạc nhưng vẫn nói ngay.
“Lão phu cũng đề cử Vương Bảo Nhạc lên thành tòng nhị tước, tiếp nhận chức vị Thành chủ đặc khu!”
Sau khi Tông chủ Đạo viện Bạch Lộc lên tiếng, hai đạo viện khác cũng Lân lượt thể hiện thái độ. Lâm Hữu mỉm cười, trở thành người đầu tiên trong hội nghị viên ủng hộ đề nghị này.
Lâm Hữu tỏ thái độ khiến mấy vị khác trong nghị viên hội nhìn nhau, sau đó cùng nhìn về phía nghị viên trưởng.
Nghị viên trưởng vẫn điềm nhiên như không khiến người ta không biết ông đang nghĩ gì, nhưng vẫn nhìn Lâm Hữu một cái, sau đó mỉm cười gật đầu nói.
“Việc này rất tốt!”
Chuyện này lập tức khiến Ngũ Thế Thiên Tộc, Tinh Hà Lạc Nhật Tông và Vũ Hóa Tiên Thiên Tông biến sắc. Lời nói của nghị viên trưởng có rất có trọng lượng, bọn họ không khỏi cau mày, nhất là những tộc trưởng của Ngũ Thế Thiên Tộc. Ai nấy đều cảm thấy uất ức khó nói nên lời, trong lòng cũng vô cùng buồn bực. Vương Bảo Nhạc chọn thời cơ quá đúng lúc!
Mà bọn họ cũng cần thể diện, vừa rồi đã nói như thế, nay sao có thể nuốt lời được. Lúc bọn họ đang nghĩ xem nên nhúng tay vào từ mặt nào để tạm gác việc này qua một bên thì em trai của Kim lão gia tử thuộc tập đoàn Tam Nguyệt vẫn im lặng từ
đầu đến giờ đột nhiên mỉm cười.
“Tập đoàn Tam Nguyệt sẽ tăng mức đầu tư vào đặc khu!”
Những lời của ông khiến áp lực đè lên đám người Ngũ Thể Thiên Tộc lại càng lớn hơn. Dù tập đoàn Tam Nguyệt không tỏ thái độ gì, nhưng trước đó hãy còn im ỉm chẳng hé răng gì về chuyện đầu tư, nay lại nói sẽ tăng cường đầu tư vào đặc khu, không cần nói cũng biết bọn họ đứng về phía ai.
Mặc dù Vực chủ Sao Hỏa không nói gì, nhưng trong mắt mọi người thì cô không cần tỏ thái độ nữa. Ngay khi nói ra chuyện Vương Bảo Nhạc Kết Đan thì lập trường của cô đã hết sức rõ ràng.
Cũng như bên phía quân đội, mặc dù không tỏ thái độ nhưng nụ cười như có như không kia cũng đầy hàm ý sâu xa.
Tình thế xoay chuyển khiến cho Ngũ Thế Thiên Tộc không kịp trở tay, mà đòn cuối cùng lại tới từ... Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước.
Đoan Mộc Tước căn bản không cho Ngũ Thể Thiên Tộc cơ hội mở miệng, trực tiếp khoát tay.
“Có công thì phải thưởng. Có năng lực thì đương nhiên phải trọng dụng!”
“Lúc trước bản tọa đã từng nói, Liên bang cần một trăm Vương Bảo Nhạc. Hôm nay, ta sửa lại một chút, Liên bang cần một vạn Vương Bảo Nhạc!”
“Thông báo toàn Liên bang, Vương Bảo Nhạc thành tòng nhị tước, tháng chức lên làm... Thành chủ đặc khu Sao Hỏa, vào hội nghị viên trở thành vị nghị viên thứ mười tám!”
Tổng thống Liên bang Đoan Mộc Tước quả quyết lên tiếng. Nói xong thì ông lập tức đứng lên, kết thúc hội nghị.
Đồng tử của mấy vị tộc trưởng Ngũ Thế Thiên Tộc co rút lại, nhận ra có điểm không đúng. Rõ ràng là Đoan Mộc Tước quyết định quá nhanh. Lúc này, mấy người nhìn nhau, như có điêu suy nghĩ. Những
thế lực khác cũng trầm tư rời khỏi.
Chẳng mấy chốc thì thân ảnh của bọn họ đã lần lượt biến mất khỏi phòng hội nghị, cuối cùng chỉ còn Đoan Mộc Tước đứng giữa căn phòng trống trải, sau đó đi ra cửa.
Lúc này, bóng lưng của ông như một thanh lợi kiếm, mỗi bước đi tới, khí tức trên người đều xuất hiện chấn động như đang áp chế tu vi.
“Sắp rồi... đã sắp đột phá rồi... Tiếc là vẫn chậm hơn lão gia hỏa kia một bước.”
Đoan Mộc Tước lắc đầu cười, ông cũng thấy vẻ suy tư trong mắt đám người vừa đi khỏi, nhưng vẫn không để ý. ông tin chắc là bọn họ sẽ biết được nguyên nhân nhanh thôi.
Thật ra, vừa rồi Đoan Mộc Tước ông quyết định nhanh như vậy là có ba nguyên nhân. Một là bản thân ông vốn rất xem trọng Vương Bảo Nhạc, có điêu chỉ là xem trọng, chưa đến mức nhất định phải nâng đỡ. Nguyên nhân thứ hai là... Liên bang hôm nay đang cần một anh hùng.
Sau hạo kiếp Sao Thủy, dân chúng Liên bang còn chưa hoàn toàn khôi phục lại từ lo lắng và đau buồn. Liên bang cần dựng lên một hình tượng, một thiên kiêu mà tất cả mọi người đều biết đến.
Thiên kiêu này sẽ thu hút sự chú ý của dân chúng ở một mức độ nào đó, từ đó kích thích sự đoàn kết trong Liên bang, vốn dĩ, hình tượng của Vương Bảo Nhạc không phù hợp với yêu cầu của ông. Mặc dù bối cảnh của hắn trong sạch, đồng thời cũng từng bước đi tới trước mắt dân chúng, nhưng vẫn chưa đến mức khiến Đoan Mộc Tước chọn hắn.
Thậm chí, có thể nói, nếu chỉ có hai nguyên nhân này thì rất có thể Đoan Mộc Tước sẽ kéo dài, dùng việc này để làm vốn đánh cược, đợi các bên ra giá, từ đó cân bằng thế lực các nơi, giành lấy lợi ích lớn nhất trong việc lựa chọn người tiếp quản đặc khu Sao Hỏa.
Nhưng nếu cộng thêm nguyên nhân thứ ba thì mọi thứ sẽ thay đổi, thậm chí có thể nói nguyên nhân thứ ba mới là điểm chính. Chỉ khi có nguyên nhân thứ ba thì hai cái đầu mới được ông coi trọng, nếu không thì chẳng có gì để bàn cả!
Nguyên nhân thứ ba này chính là... Thái thượng Trưởng lão của Đạo viện Phiêu Miễu, Tổng thống Liên bang tiên nhiệm, người dẫn dắt Liên bang bước vào kỷ nguyên tu hành, từng là cường giả đệ nhất Liên bang - Lý Hành Vân sắp sửa đột phá Kết Đan, trở thành Nguyên Anh!
Chuyện này Đạo viện Phiêu Miễu chỉ có thể giấu người ngoài chứ làm sao qua mắt được được người cũng sấp tấn tháng như Đoan Mộc Tước. Dường như ông đã cảm nhận được cỗ khí tức sắc bén sắp xông thẳng lên trời mà người khác không thể phát hiện ra ở Đạo viện Phiêu Miễu từ lâu rồi!
Cũng chính vì vậy nên Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu mới bỗng nhiên hùng hồn như thể, thoắt cái thì trên người đã có thêm cảm giác bá đạo hơn hẳn.
“Việc bố trí truyền tống trận cũng có thể táng tốc được rồi...”
Đoan Mộc Tước lẩm bẩm đi xa.
Sau khi hội nghị kết thúc, Liên bang tuyên bố bổ nhiệm, Vương Bảo Nhạc về tới tân thành Sao Hỏa, phát hiện mọi việc vẫn giống hệt như trước khi mình biến mất, rốt cuộc cũng nhận được tin tức mà mình trông chờ nhất.
Sau khi nhận được thông báo, Vương Bảo Nhạc sung sướng cười lớn, hưng phấn tột cùng. Hắn cảm thấy, vị trí Tổng thống Liên bang đã từ chỗ xa tới mức không thể chạm tới khi xưa đang dần tới gần, đến độ giơ tay là có thể chạm tới.
“Từ giờ trở đi mình phải viết một quyển tự truyện, chờ viết xong có thể dùng quyền sách này nói cho người đời sau biết quá trình Vương Bảo Nhạc Tổng thống Liên bang truyền kỳ đã dựa vào sự cố gắng, kiên nghị và chăm chỉ của bản thân, từng bước đi lên, không dựa vào bất cứ ngoại lực nào, dùng mồ hôi xương máu và bao cố gắng của bản thân trở thành khí vận chi tử như thế nào.
“Tên của quyển tự truyện ta cũng nghĩ xong rồi, tên là tự truyện Tổng thống!”
Vương Bảo Nhạc cười vang, cảm thấy lúc này mình đã sắp đi tới đỉnh cao của cuộc đời rồi.
Trong lúc Vương Bảo Nhạc vui sướng tới mức khó tả, toàn bộ truýên thông của Liên bang cũng đồng thời tuyên truyền về hắn. Hình ảnh của Vương Bảo Nhạc cũng xuất hiện trên màn ảnh lớn của hầu hết các thành trì và hành tinh trong hệ Mặt Trời thuộc Liên bang, cộng thêm âm nhạc hùng hồn tuyên bố chuyện Vương Bảo Nhạc được bổ nhiệm.
Tu sĩ Kết Đan trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên Bang!
Thành chủ tòng nhị tước trẻ tuổi nhất!
Nghị viên trẻ tuổi nhất!
Chỉ trong thời gian ngắn, tiếng tám của Vương Bảo Nhạc đã nổi khắp Liên bang, có thể nói là không ai không biết. Hắn đã trở thành... đại nhân vật nổi nhất Liên bang hiện nay!
"filepos0010426752">

Bạn cần đăng nhập để bình luận