Tam Thốn nhân Gian

Chương 612

Chương 612Chương 612
MỘT NGÔI MỘ
Trong suốt khoảng thời gian sau đó thì biểu cảm mắt chữ A mồm chữ 0 này vẫn còn xuất hiện nhiêu Tân nữa, bởi vì Vương Bảo Nhạc đã đưa ra đề nghị, nếu như mọi người đã có được thân phận đệ tử đạo cung thì chẳng cần về vội làm gì.
Dù sao thì lần này tới đây cũng là một cơ hội hiếm có, chi bàng đi dạo quanh đây một chút, tìm kiếm những khu vực cấm chế chưa được khám phá, vào trong đó vơ vét một phen. Cho dù là tài liệu hay là lệnh bài thân phận thì đều là chiến công cả.
Sau khi Triệu Nhã Mộng và Khổng Đạo đang ngơ ngác vì rung động cùng đồng ý thì cả hai bèn đi theo Vương Bảo Nhạc, bước lên con đường mang tên rung động liên hồi.
Thật ra... sau khi ra khỏi khu vực của Bái Cung các, bởi vì đang ở trong phần thân kiếm, nên dù là hoàn cảnh hay những thứ khác ở nơi này đều vô cùng ác liệt, có rất nhiêu khe hở không gian, đồng thời khi phóng mắt nhìn ra còn thấy rất nhiều khu vực cấm chế.
Sở dĩ cấm chế ờ đây vẫn còn rất nhiêu mà không bị các tu sĩ giành được thân phận đệ tử đạo cung trước đó phá vỡ, một mặt là do thân phận đệ tử bọn họ giành được không có đủ quýên hạn. Nguyên nhân khác là do thế giới trong thân kiếm thỉnh thoảng sẽ biển hóa và dịch chuyển.
Nếu đổi lại là các đệ tử đạo cung khác thì chắc chắn sẽ nửa bước khó đi. Nhưng đối với Vương Bảo Nhạc thì mọi thứ đã không còn là vấn đề nữa. Lúc đầu hắn còn khá thận trọng, nhưng khi hắn đến gần một khu vực cấm chế, vừa mới đi tới thì cấm chế ở đó đã tự động dừng lại, thậm chí còn tự động mở ra một cánh cửa sáng lấp lánh...
Đến đây thì mọi thứ đã thay đổi.
Tất cả các cấm chế gì gì đó ở phía trước hắn cán bản đều đã dừng lại, ngay cả gió lốc thỉnh thoảng tràn ra vừa mới xuất hiện cũng đã lập tức biến mất ngay xung quanh Vương Bảo Nhạc, giống như sợ chạm vào hắn vậy.
Nhưng những thứ này vẫn chưa là gì, Khổng Đạo tận mắt nhìn thấy một khe hở không gian đột nhiên xuất hiện bên cạnh Vương Bảo Nhạc, tựa như một cái miệng khổng lồ sắp sửa nuốt chửng lấy hắn. Nhưng còn va chạm thì vết nứt này đã giống như bị một sức mạnh kỳ lạ kéo ngậm miệng lại, không thể cựa quậy, để Vương Bảo Nhạc đi qua một cách suôn sẻ.
Điêu này khiến lòng Khổng Đạo dâng lên một cảm xúc khó tả, một cảm giác bất công sâu sắc, khiến hắn vừa thấy bất lực vừa cảm nhận được sự đối lập cực mạnh.
Còn biển lửa, các loại hỏa thú gì gì đó thì càng khỏi cần phải nói, như thể nơi đây đã trở thành nhà của Vương Bảo Nhạc vậy. Thậm chí, Khổng Đạo còn cảm thấy, dù Vương Bảo Nhạc có nhắm mắt lại, đi từ Nam sang Bắc cũng không có nguy hiểm gì.
Cứ như vậy, ba người lẫn lượt bước vào các khu vực cấm chể để vơ vét...
Đủ các loại khu vực như lò luyện đan bốc cháy, thẻ ngọc xếp đống, dược tháp chứa đan dược và chiến trường quá khứ đều mở ra trước mặt ba người, những gì họ phải làm chỉ là đưa tay ra nhặt mà thôi.
Số lượng của lệnh bài thân phận và dược liệu có sinh cơ càng ngày càng tăng, thậm chí chỗ nào cũng có tài liệu luyện khí... Còn có một số bảo vật kỳ lạ khác như Định Giới châu có thể phong ấn không gian xung quanh, khiến con người không thể di chuyển trong thời gian ngắn cũng có hơn mấy chục viên. Lần vơ vét này khiến ba người Vương Bảo Nhạc có cảm giác vi diệu, như thế mọi thứ đều không phải là thật.
Thế nhưng tất cả đều là thật. Do đó, tim họ ngay từ lúc bắt đầu đã đập rộn lên, tiếp đó thì hoa mắt. Vơ vét hết chỗ này đến chỗ khác, thu hoạch lớn đến mức khiển ba người quên mất chuyện quay về.
Nhất là sau khi túi trữ vật của Khổng Đạo và Triệu Nhã Mộng đều đã đầy ụ, ba người lại xoắn xuýt vì đến núi vàng nhưng lại không có thứ để chứa.
“Lần này ít nhất cũng là mấy chục vạn, thậm chí là trên trăm vạn chiến công ấy chứ! Chỗ chiến công này, cho dù ta chỉ nhận một phần thì cũng được mười mấy hai mươi vạn rồi. Ta phải đi đổi món Pháp Binh cấp chín đỉnh cấp Ảnh Hành Y mới được!”
Khổng Đạo lẩm bẩm, tự cho mình một cú tát mạnh. Sau khi xác định không phải đang nằm mơ thì hắn không nhịn được mà cười khúc khích.
Triệu Nhã Mộng cũng ngơ ngác nhìn túi trữ vật của mình rồi lại nhìn Vương Bảo Nhạc, vẻ ngơ ngác chẳng những không giảm mà còn nhiêu hơn...
Pháp bảo trữ vật của ba người không thể chứa thêm được gì nữa. Thậm chí, có một số món không tốt còn bị ném đi, có thể nói món nào cũng có giá trị rất cao. Thế nhưng họ cũng chỉ có kết thúc đợt vơ vét này.
“Sau khi khoắng sạch chỗ này thì chúng ta sẽ rời đi, quay về chuẩn bị một chút rồi lại tới lấy tiếp!”
Hai mắt của Vương Bảo Nhạc sáng lên, sau khi hạ quyết tâm nhìn vào khu vực cấm chế cuối cùng ở phía trước mặt thì hắn tuyên bố đanh thép rồi đi thẳng về phía trước.
Khổng Đạo hưng phấn vội vàng đi theo phía sau. Chỉ có Triệu Nhã Mộng, mặc dù tim cũng đã đập rộn lên nhưng vẫn giữ được lý trí. Sau khi đi được vài bước, cô đột nhiên nhìn vào khu vực cấm chế mà ba
người đang đi tới, khẽ cau mày, chợt nói.
“Bảo Nhạc, chờ chút đã!”
Gần như cùng lúc Triệu Nhã Mộng cất lời, bước chân của Vương Bảo Nhạc cũng dừng lại, vẻ ung dung do quá trình thuận lợi của lúc trước lập tức biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác và nghiêm túc.
Khổng Đạo cũng nhanh chóng điêu chỉnh trạng thái, đồng thời vận chuyển tu vi, quan sát xung quanh theo bản năng. Cuối cùng ba người nhìn nhau, ánh mắt đổ dồn vào khu vực cấm chể định đến ở phía trước mặt.
Khu vực này không khác những khu vực khác là mấy, xung quanh thân núi đổ nát có một số cấm chế. Điểm khác biệt duy nhất, chính là ở phía trước thân núi có một ngôi mộ.
Phía trên ngôi mộ này có dựng một nửa tấm bia nhỏ, bởi vì đã mất đi quá nửa nên không nhìn rõ được nét chữ. Đồng thời dọc
theo ngôi mộ còn có những vết nứt, vết nhỏ thì bằng ngón tay, vết lớn thì người trưởng thành cũng có thề chui vào được.
Từng làn sương mù màu xanh dẫn tràn ra khỏi những vết nứt này, nhưng không bay được xa mà chỉ cuồn cuộn bao phủ xung quanh ngôi mộ, khi thì tràn ra bên ngoài một ít, khi thì bị hút vào trong vết nứt, giống như những vết nứt này là những cái miệng lớn đang hít thở vậy
Thứ khiến Vương Bảo Nhạc và Triệu Nhã Mộng cảm thấy nguy hiểm không phải cấm chế ở đây, mà là... làn sương mù màu xanh tràn ra từ trong ngôi mộ kia.
“Nơi này có gì đó bất thường...”
Vương Bảo Nhạc nheo mắt lại, thử đến gân mấy bước, cấm chế ở đây không vận chuyển nữa mà hình thành một cánh cửa ở trước mặt hắn. Nhưng Vương Bảo Nhạc vẫn đứng ở ngoài cửa chứ không bước vào dù chỉ nửa bước. Thật ra, cánh cửa này cũng giống như khi hắn đến gân những
khu vực cấm chế khác, nhưng lại có một luồng khí tức kỳ lạ mà những khu vực cấm chể khác không có hòa dần vào xung quanh Vương Bảo Nhạc khiến hắn có thể cảm nhận được rõ ràng. Đồng thời, dựa vào tạo nghệ Pháp Binh của mình, hắn cảm thấy dường như khí tức này hơi giống với thần binh.
Điêu này khiến cho hơi thở của Vương Bảo Nhạc trở nên dồn dập, tay trái chợt giơ lên, một thanh phi kiếm cấp bảy bay thẳng tới phần mộ phủ đầy sương mù xanh bên trong cấm chế.
Nhưng thanh Pháp Binh cấp bảy này càng tới gần thì lại càng chậm, cuối cùng dừng lại giữa không trung. Sau đó, nó bắt đầu biển hóa với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng biến thành màu xanh, bên trên hiện lên hoa văn như vòng năm tuổi trên thân cây. Toàn bộ quá trình không tới mười hơi thở, thanh phi kiểm kim loại này rơi bịch xuống dưới đất.
Liên hệ giữa Vương Bảo Nhạc và thanh kiếm này nháy mắt bị gián đoạn, như thể đã bị xóa đi, đồng thời thần hồn tồn tại trong thanh kiếm này cũng tiêu tán, tất cả uy năng Pháp Binh trên nó cũng hoàn toàn biến mất, giống như đã trở thành một vật bình thường.
Điều quan trọng nhất là âm thanh phát ra khi thanh kiếm này rơi xuống đất!
“Chất liệu bị biến đổi!”
Khổng Đạo hít vào một hơi, đột nhiên mở miệng. Triệu Nhã Mộng cũng nhận ra việc này, rõ ràng âm thanh phát ra khi thanh kiếm này rơi xuống đất đã không còn giống kim loại nữa mà giống một khúc gỗ hơn.
Sắc mặt Vương Bảo Nhạc trở nên khó coi, đương nhiên hắn còn cảm nhận được rõ hơn về việc chất liệu Pháp Binh cấp bảy của mình bị biến thành gỗ. Lúc này trong lòng hắn đã có ý muốn từ bỏ, chỉ là vẫn thấy không cam lòng.
Nhưng đúng lúc này, có lẽ là do âm thanh tạo ra thanh kiếm gỗ rơi xuống đất đã đánh thức một số tồn tại nào đó, lại có một tiếng thở ồ ồ đột nhiên phát ra từ bên trong ngôi mộ.
“Phì... Phì... Phì...”
Không giống với hơi thở của người bình thường mà giống của dã thú hơn. Gàn như khi tiếng thở này vang lên, cảm giác bất an mãnh liệt lập tức bộc phát trong lòng ba người Vương Bảo Nhạc, bọn họ nhanh chóng lùi về phía sau không chút do dự.
Ngay khi lùi về phía sau, trong đầu ba người đồng thời vang lên tiếng gào thét như của chúng sinh, giống như có rất nhiêu người đang phát ra tiếng kêu thảm thiết và điên cuồng. Âm thanh vô cùng chân thật, tạo thành trùng kích, khiến cả ba người đang lùi lại đều phun ra máu tươi. Nhất là Vương Nhạc Bảo phun ra hơn bảy tám ngụm máu, cho đến khi bọn họ vật lộn chạy ra khỏi phạm vi nhất định, lúc này mới dần dần hồi phục.
“Tu vi càng cao thì ảnh hưởng càng lớn!”
Triệu Nhã Mộng lau vết máu trên khóe miệng, lướt nhìn phần mộ ở phía xa mà lòng còn sợ hãi, rồi lại nhìn Vương Bảo Nhạc mặt mày tái nhợt.
"filepos0013225912">

Bạn cần đăng nhập để bình luận