Tam Thốn nhân Gian

Chương 484

Chương 484Chương 484
NHÓC BÉO, ĐÁNH TA MỘT QUYỀN
Lý Hành Ván tấn chức Nguyên Anh khiến khắp nơi mừng vui. Tổng thống Liên bang còn gọi điện chúc mừng, đồng thời những thế lực khắp nơi luôn để ý đến chuyện này cũng lãn lượt gửi tin chúc mừng đầu tiên.
Lúc này, dù là hội nghị viên, Tinh Hà Lạc Nhật Tông, Ngũ Thế Thiên Tộc hay Vũ Hóa Tiên Thiên Tông đều hiểu rõ... bốn đạo viện nay đã khác xưa.
Bốn đạo viện trước kia vốn là một thế lực không hề tầm thường, cũng liên kết chặt chẽ với Liên bang, có điều do chia làm bốn phần nên cho người ta cảm giác là không thể không rung chuyển.
Nhưng nay... sau khi Lý Hành Ván đột phá thì tất cả đã khác xưa. Trong thời gian tiếp theo, trừ khi Đoan Mộc Tước cũng đột phá, bằng không Đạo viện Phiêu Miễu sẽ dẫn đầu bốn đạo viện.
Dù Đoan Mộc Tước có đột phá thì địa vị của Đạo viện Phiêu Miễu cũng vẫn hơn hẳn trước kia, có thể cùng ngồi cùng đứng với Đạo viện Bạch Lộc. Mà việc này cũng sẽ tạo thành một loạt phản ứng dây chuýên tiếp theo, ví như đệ tử của Đạo viện Phiêu Miễu khi ra ngoài sẽ có khí thế hơn, những thế lực khác cũng không thể dễ dàng dây vào.
Như chuyện của Vương Bảo Nhạc vậy, nếu như Lý Hành Văn đột phá sớm một chút thì một loạt phiền toái trước khi hắn trở thành Thành chủ đặc khu Sao Hỏa cũng sẽ không xảy ra.
Dù sao thì hiện tại, Lý Hành Văn chính là người mạnh nhất trong số tu sĩ bản địa của Liên bang!
Tất cả thế lực đều biết ông có thích bao che khuyết điểm nên chuyện ông tấn chức tuyệt đối sẽ khiến cho các thế lực khác thu tay phần nào. Đồng thời, các kênh truyền thông chính của Liên bang cũng kích động thông báo chuyện này Đương nhiên, đối với dân chúng mà nói thì Lý Hành Văn không phải vị Nguyên Anh đầu tiên, nhưng chuyện này cũng không quan trọng nữa.
Lý Hành Văn vừa tấn chức Nguyên Anh cũng gửi thiệp mời cho tất cả các thế lực, cử hành một buổi yến hội long trọng đầu tiên trong Đạo viện Phiêu Miễu. Yến hội này tập trung tất cả cường giả của Liên bang.
Nếu đổi lại là người khác thì có lẽ sẽ không làm chuyện rêu rao như thế, nhưng Lý Hành Vãn lại nghĩ khác, ông muốn càng rêu rao càng tốt để còn chấn nhiếp, nói rõ cho những thế lực khác biết... ta đây đã là Nguyên Anh rồi, sau này đừng có mà chọc vào ta, Đạo viện Phiêu Miễu hay đệ tử của ta, cũng đừng có chọc vào bốn đạo viện!
Vậy nên, trong buổi yến hội này, Lý Hành Văn không hề thu liễm khí tức Nguyên Anh của mình, ông cứ phóng thích thoải mái khiến cho tất cả những người có mặt đều cung kính ra mặt, trong lòng thì cười khổ hoặc mắng chửi, nhưng lại không thể làm được gì.
Tuy vậy, từ đẫu chí cuối, Vương Bảo Nhạc không hề xuất hiện trong yến hội, bởi hắn vẫn còn đang đả tọa. Mà nơi hắn đả tọa cũng được Lý Hành Ván tự mình bố trí phòng hộ, không để cho ai tới quấy rầy.
Đến khi yến hội kết thúc, người của ba đạo viện và những thế lực khác đều rời đi, lại qua bảy ngày, Vương Bảo Nhạc đang khoanh chân ngồi đó mới mở mắt ra.
Ngay lúc hai mắt mở ra thì hắn lập tức cảm nhận được thế giới trong mát mình đã khác trước. Dường như màu sắc lại càng rực rỡ hơn, tất cả mọi thứ trước mắt đã rõ ràng hơn. Hắn có thể nghe được tiếng gió reo, nghe thấy tiếng cỏ ngoi lên từ mặt đất, có thể cảm nhận được quỹ tích bơi lội của cá trong nước, thậm chí hắn còn có thể nghe thấy tiếng tim đập và tiếng máu chảy trong huyết mạch của tất cả đệ tử trong Đạo viện Phiêu Miễu.
Tất cả những điêu này tuyệt vời không sao diễn tả được khiến cho Vương Bảo Nhạc ngơ ngác hồi lâu mới lấy lại tinh thần. Hắn thử nhìn sâu bên trong thì thấy được trong đài sen chính của Thanh Liên lại có thêm một viên... đan màu xanh.
“Thành công rồi!”
Vương Bảo Nhạc hưng phấn khó tả, đang kích động thì chợt nhận ra gì đó nên lập tức quay đầu lại, sau đó nhìn thấy... Lý Hành Văn đã xuất hiện sau lưng mình tự lúc nào.
“Ngưng tụ Tâm Đan có thể khiến linh thức xuất hiện ư?”
Lý Hành Văn kinh ngạc khi thấy Vương Bảo Nhạc phát hiện mình tới gân nên nhìn hắn thêm vài cái.
Vương Bảo Nhạc thấy là Thái thượng Trưởng lão thì tranh thủ đứng dậy ôm quyền cúi đàu, đồng thời cũng nhận ra khí tức trên người Thái thượng Trưởng lão không còn là Kết Đan mà trở nên thâm sâu khó dò. Thậm chí, trong cảm giác của hắn thì hình như còn mạnh hơn cả tu sĩ mặt chữ điền và tu sĩ mặt ngựa trong số ba tu sĩ ngoài hành tinh, gần bằng với thủ lĩnh tu sĩ trên mặt có con rết kia.
Điêu này khiến trong lòng của Vương Bảo Nhạc chẩn động, hắn biết rõ Lý Hành Văn chỉ vừa mới tấn chức mà thôi, vừa tấn chức mà đã tới mức độ này, đủ thấy Lý Hành Văn mạnh tới cỡ nào.
Lão quái vật...:
Vương Bảo Nhạc hâm mộ thầm nghĩ. Hấn không biết lúc này trong lòng Lý Hành Văn cũng đang nói câu tương tự như thế.
“Đúng là một tiểu quái vật mà, Kết Đan sơ kỳ, chẳng những có Lôi Đan mà lại có Tâm Đan của nhục thân. Đồng thời, trên người hắn lúc này vẫn còn một cỗ khí tức đặc biệt khác. Thế thì cũng thôi đi, vậy mà còn xuất hiện cả linh thức! Mụ nội nó, ông đây phải thành Nguyên Anh xong mới có linh thức, thế mà hắn đã có được một tia rồi!”
Lý Hành Văn chợt lên tiếng.
“Nhóc béo, tới đánh ta một quýên đi, để ta xem Tâm Đan rốt cuộc lợi hại cỡ nào!”
“Tâm Đan?”
Vương Bảo Nhạc ngơ ngác.
“Tên ngốc này, Tâm Đan chính là cái mà ngươi đã mò ra khiến thân thể Kết Đan đấy!”
Lý Hành Ván trừng mắt nhìn một cái, Vương Bảo Nhạc lập tức hiểu ra. Thấy Lý Hành Văn chủ động yêu cầu, bản thân Vương Bảo Nhạc cũng muốn biết hiện tại chiến lực của mình tới cỡ nào nên hít sâu một cái, sau đó Tâm Đan trong cơ thể Vương Bảo Nhạc tự động bộc phát, thân thể phát ra tiếng 'âm 'âm, tia chớp bắn ra khắp nơi, hàn hỏa cũng bùng lên, toàn thân giống một vị chiến thần, tung một quyền về phía Lý Hành Văn.
Một quýên đánh ra, xung quanh nổi gió kéo mây, một cỗ sức mạnh kinh người 'âm 'âm bộc phát, nhưng sau khi tới gần Lý Hành Văn thì lại bị ông giơ một ngón tay đè lại.
Tiếng 'âm 'âm lại vang lên dữ dội hơn như có gió lốc cuốn qua giữa hai người khiến tóc và quần áo của Lý Hành Ván bay phần phật, vẻ mặt như thường, không hề thay đổi chút nào.
Mà thân thể của Vương Bảo Nhạc thì run lên dữ dội, cảm giác như có lực phản chấn lan ra toàn thân, lục phủ ngũ tạng đều vô cùng khó chịu, nhưng sau khi Thanh Liên lay động, trên người có ánh sáng xanh lóe lên, tất cả lại khôi phục như cũ.
Tuy vậy, hắn vẫn buồn bực, thấy một quyền của mình bị Thái thượng Trưởng lão ngán lại chỉ bằng một ngón tay khiến hắn ủ rũ, thở dài lùi lại vài bước.
“Chỉ có chút bản lĩnh ấy thôi à? Xem như tạm đạt chuẩn! Được rồi, tiểu tử ngươi ở lại đạo viện cũng đủ lâu rồi, quay về Sao Hỏa của ngươi đi!”
Thái thượng Trưởng lão buông tay xuống, ngạo nghễ lên tiếng, sau đó ra chiêu miễn cưỡng tán thành Vương Bảo Nhạc rồi phất tay xoay người rời đi, để lại một mình Vương Bảo Nhạc đang buồn bực thở dài, cảm thán về sự yếu ớt của mình.
Sau khi tới nơi không có ai, vẻ mặt bình tĩnh như không của Lý Hành Ván lập tức thay đổi, mặt mày nhăn nhúm lại, nhe răng trợn mắt xoa ngón tay của mình cả buổi trời, đồng thời ống tay áo cũng hóa thành tro bụi, thậm chí bộ trường bào trên người cũng bị hủy hơn phân nửa.
“Tên tiểu quái vật này mạnh quá đi mất! Bây giờ mới chỉ là Kết Đan sơ kỳ mà một quyền hắn đánh ra thiếu chút nữa đã làm gãy ngón tay của ông đây rồi...”
Lý Hành Văn hít sâu một hơi, tuy rằng ông biết rõ đây là vì mình không dùng tới thần thông thuật pháp, nhưng dù sao ông cũng là Nguyên Anh. Có thể nói, trừ khi là tu sĩ Kết Đan có thủ đoạn và tuyệt chiêu đặc biệt nào đó, bằng không, chỉ cần dựa vào tu vi bản thân thì cán bản không thể thắng nổi Nguyên Anh, thậm chí còn không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào.
Nhưng Vương Bảo Nhạc lại dùng sức mạnh của bản thân mà làm được điêu này khiến Lý Hành Văn phải kinh ngạc không thôi.
“Tâm Đan tuy mạnh, nhưng làm được điểm này cũng có liên quan lớn tới tia khí tức kỳ lạ trên người hắn... Khí tức này... Haiz, đây cũng là một thằng nhóc không khiến người ta bớt lo, lợi ích chung mà tất cả thế lực trong Liên bang đều khao khát có được, ngươi lấy mất như thế thì sẽ có to chuyện lắm đây!!”
Lý Hành Văn xoa trán, sau khi lẩm bầm xong, trong mắt lóe lên vẻ quyết đoán.
“Có thể là do mình nghĩ nhiêu, Bảo Nhạc chỉ vì ở Sao Hỏa nên mới bị dính một chút mà thôi...”
Lý Hành Ván lắc đàu cảm khái, nhưng nghĩ tới chuyện đệ tử trong đạo viện của mình mạnh như thể thì ông lại vui vẻ, linh thức quét một vòng. Sau khi biết rõ xung quanh không có ai hay biết thì thân thể của ông lóe lên một cái, đổi một bộ đạo bào giống hệt cái cũ rồi rời đi.
Vương Bảo Nhạc lúc này cũng than ngắn thở dài, cảm giác mình vẫn còn quá yếu nên hắn lại càng khao khát chuyện sửa chữa Minh Khí ở Sao Hỏa nhiêu hơn. Hắn nghĩ, nếu như có thể mang Minh Khí theo thì mình có thể lập tức trở thiên hạ vô địch.
Nghĩ tới đây, Vương Bảo Nhạc lại sợ mình rời khỏi Sao Hỏa quá lâu, Minh Khí để ở đó khiến hắn không yên lòng. Dù sao thì Liên bang cũng có nhiều cường giả đang nhám nhe bảo bối đó, Vương Bảo Nhạc không dám tuyên bố cho tất cả biết mình đã thành chủ nhân của Minh Khí nên lại càng sốt ruột muốn quay về đó hơn.
Vậy nên, hắn tranh thủ tìm Tông chủ Đạo viện Phiêu Miễu để cáo từ, đồng thời cũng tạm biệt em bánh bao. Sau khi dõi mắt nhìn em bánh bao đi vào nơi bế quan, Vương Bảo Nhạc hít sâu một hơi, đển chỗ vượn Kim cương tìm được con lừa đang lười biếng nằm ềnh ra đó như đang phê pha. Đồng thời, hắn cũng đần thối mặt nhìn mấy con rối bị hư ở bên cạnh hai con thú này.
Cuối cùng, Vương Bảo Nhạc bất đắc dĩ thở dài, xách lỗ tai con lừa rời khỏi Đạo viện Phiêu Miễu. Sau khi quay lại thành Phiêu Miễu, cùng cha mẹ ôn chuyện một phen, sáng hôm sau Vương Bảo Nhạc đã lên khí câu đến từ đô thành, dưới sự hộ tống của tám chiếc khí cầu bảo vệ hắn lúc tới đây, bay xuyên qua tầng mây để vào vũ trụ... nhanh chóng tiến thẳng về Sao Hỏa.
"filepos0010663643">

Bạn cần đăng nhập để bình luận