Tam Thốn nhân Gian

Chương 390

Chương 390Chương 390
KHÔNG PHẢI OAN GIA KHÔNG GẶP MẶT!

Thái độ lạnh lùng, giọng điệu cứng nhắc chỉ bàn công việc của Lý Uyển Nhi khiến cho những người đến đón đều phải suy nghĩ xâu xa, sau đó đồng loạt nhìn về phía hai người Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi.
Nhất là mọi người đều biết Lý Uyển Nhi lấy thân phận chính tam tước đến đây để làm Phó Thành chủ, tước vị ngang hàng với Vương Bảo Nhạc nên dù chức vị không giống nhau, nhưng thực tế trong tân thành này, Lý Uyển Nhi lại là người duy nhất có địa vị ngang ngửa với Vương Bảo Nhạc.
Người như thế vừa đến đã tỏ rõ thái độ lạnh lùng, giọng điệu không lấy gì làm thân thiện, đồng thời còn nắm giữ nơi đáng sợ như Bộ Thành kỷ, đây giống như một tín hiệu đối với tất cả mọi người!
Chỉ trong chớp mắt, toàn phi trường đã an tĩnh lại. Khổng Đạo nhíu mày, hắn vốn không để ý chuyện Lý Uyển Nhi đến đây, nhưng nay xem khí thế của đối phương như thế, hắn lại không phải kẻ ngốc nên đương nhiên cũng nhìn ra mánh khóe, không khỏi nheo mắt lại.
Khổng Đạo hắn vốn không quan tâm đến những kẻ khác, nhưng Vương Bảo Nhạc đã có ơn với hắn, lại giúp hắn thăng quan tiến chức nên hắn cảm thấy mình ở cùng phe với Vương Bảo Nhạc, theo bản năng có phần mâu thuẫn cũng như phản cảm với sự có mặt và thái độ với Lý Uyển Nhi.
Lâm Thiên Hạo thì càng khỏi cần phải nói, dù cha hắn và cha của Lý Uyển Nhi đều cùng trong hội nghị viện, nhưng hắn cảm thấy người lớn là người lớn, mình là mình nên cũng nhướng mày một cái, tuy nhiên, chợt nghĩ đến suy đoán của mình về quan hệ của Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi thì hắn lại chớp mắt vài cái, thầm nghĩ chuyện này vẫn còn nhiêu khuất tất nên không tiện bày tỏ thái độ.
Kim Đa Minh cũng lấy làm kinh ngạc, theo ấn tượng của hắn thì mặc dù cô nàng Lý Uyển Nhi này khá nóng tính nhưng không phải kẻ xúc động và lỗ mãng, theo lý mà nói thì không thể vừa đến đã tỏ thái độ như vậy được.
“Cô ấy cố ý thể hiện cho kẻ khác xem ư?”
Kim Đa Minh sinh ra nghi hoặc, cảm giác này rất rõ ràng.
Vương Bảo Nhạc lại càng cảm giác được rõ ràng hơn ai hết, chút phức tạp trong lòng hắn trước đó nay đã tiêu tan hơn phân nửa, trong mắt từ từ biến thành lạnh lùng và nghiêm túc, chỉ khẽ gật đầu với Lý Uyển Nhi một cái rồi xoay người bỏ đi, không nói lời nào.
Nếu như Vương Bảo Nhạc mở miệng thì thôi, nhưng nay hắn lại im lặng bỏ đi thẳng như thế, hành động này đã thể hiện rõ tư thái của hắn. Tầm ảnh hưởng của hắn đối với tân thành rất lớn nên hắn vừa đi thì Lâm Thiên Hạo và Khổng Đạo cũng xoay người đi theo, Kim Đa Minh chần chừ một lúc thì gật đầu với Lý Uyển Nhi một cái, sau đó cũng nối gót theo sau.
Những người khác thấy mấy vị đứng đầu hục hặc như thế thì nào dám đến gần nên sau khi chào hỏi thì đều lũ lượt giải tán, chẳng mấy chốc, đoàn người đến nghênh đón Lý Uyển Nhi chẳng còn lại bao nhiêu nữa.
Lý Uyển Nhi đứng đó khẽ nhíu mày, mặc dù trước khi tới cô đã điều tra sơ v'ê tân thành, biết rõ địa vị của Vương Bảo Nhạc ra sao, nhưng sau khi đến vẫn bị uy danh của hắn ở đây làm giật mình, trong đầu không khỏi nhớ lại trước lúc đến đây, cha cô đã nói một câu: “Vương Bảo Nhạc này không phải kẻ tầm thường, sau khi tân khu biến thành tân thành thì địa vị của hắn ở tân thành Thần Binh đó đã không thể bị lay chuyển được... Chuyện giữa con và hắn cũng phải tỏ rõ thái độ, lập tức cắt đứt!”
Nghĩ tới đây, Lý Uyển Nhi thầm thở dài. Thật ra, cô không hề muốn tới đây, một phần là do trước kia cô có chức vụ cao hơn Vương Bảo Nhạc, nay Vương Bảo Nhạc lại thành lãnh đạo trên danh nghĩa của cô khiến cô thấy không quen lắm. Mặt khác là do trước đó cô và Vương Bảo Nhạc có vài bí mật không tiện nói ra, nay cô lại đính hôn, tuy ràng cô vẫn luôn phản đối hôn sự này, trong lòng không muốn nhưng cuối cùng đành phải thỏa hiệp, chỉ có thể im lặng chịu đựng. Điều này khiến cô cảm
thấy lòng dạ rối bời khi đối diện với Vương Bảo Nhạc.
Mãi đến khi chôn chặt những cảm xúc phức tạp này xuống đáy lòng thì Lý Uyển Nhi mới hít sâu một hơi, dẫn thuộc hạ sau lưng di vào tân thành Thần Binh. Bởi vì nơi này hiện tại chỉ có một khu nên văn phòng làm việc của cô ở cùng tòa nhà với Vương Bảo Nhạc, cách nhau cũng không xa lắm.
Vừa nhậm chức, Lý Uyển Nhi thu hồi bao suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, nhúng tay vào quản lý các hạng mục trong tân thành, đồng thời cũng phái không ít thủ hạ vào các ngành trong tân thành, nhưng cô cũng chẳng vọng động và không làm những chuyện ra vẻ khiêu khích uy quyền của Vương Bảo Nhạc nữa, thậm chí còn chủ động phối hợp khiến việc quy hoạch tân thành được hoàn thiện hơn.
Đến cả Vương Bảo Nhạc cũng phải thừa nhận Lý Uyển Nhi có bản lĩnh rất cao trong việc xử lý chính vụ, mình khó mà bằng được, đồng thời sau khi cô bắt tay vào làm
việc thì tiết tấu trong tân thành cũng được đẩy nhanh hơn trước, có nhiêu điêu lệ được đưa ra.
Tất cả những việc này khiến cho đám Khổng Đạo phải có cái nhìn khác đối với Lý Uyển Nhi, cảm giác mâu thuẫn trong lòng cũng nhạt bớt. Theo công tác được triển khai, Vương Bảo Nhạc và Lý Uyển Nhi cũng khó tránh khỏi việc tiếp xúc với nhau nhiêu hơn, dù sao thì việc quy hoạch của cả tòa thành này cũng lấy Bảo Nhạc đại trận làm cơ sở nên đề nghị của Vương Bảo Nhạc rất quan trọng trong quá trình quy hoạch này.
Lúc này, cả hai đang ngồi trong văn phòng của Vương Bảo Nhạc để bàn về kế hoạch xây dựng khu vực thứ sáu của tân thành.
“Thành chủ, dựa theo trận pháp của ngươi thì việc quy hoạch khu vực thứ sáu này có vài chỗ nhất định phải thay đổi, một khi làm vậy sẽ giúp đề cao uy lực của trận pháp, cũng giảm bớt vốn xây dựng.”
Lý Uyển Nhi nghiêm mặt đưa một tấm thẻ ngọc cho Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc tỏ thái độ nghiêm túc làm việc, hắn nhận lấy và xem xét xong thì cũng phải giật mình. Quy hoạch bên trong thẻ ngọc sau khi được Lý Uyển Nhi sửa chữa thì rõ ràng tốt hơn trước nhiều, đồng thời Vương Bảo Nhạc cũng nghĩ kể từ sau khi đối phương tới thì tân thành trở nên trật tự thấy rõ khiến hắn thầm cảm khái Tân nữa.
“Cứ dựa theo cái này để báo cáo lên đi!”
Vương Bảo Nhạc chẳng để lộ ra chút nào, chỉ buông thẻ ngọc xuống rồi gật đầu một cái mà thôi.
Lý Uyển Nhi im lặng xoay người rời đi, thấy cô mở cửa sắp sửa ra khỏi phòng, Vương Bảo Nhạc ngồi đó chợt ngẩng đầu nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, bỗng nhiên lên tiếng.
“Lý Uyển Nhi, dù cô cố gắng ra vẻ lạnh lùng với ta đến đâu đi nữa thì ta cũng là lãnh đạo của cô!”
“Song song đó, nếu cô đã tới đây đảm nhiệm chức Phó Thành chủ thì phải nhớ rõ một điêu, tân thành mà phát triển tốt thì mới có lợi cho cả cô và ta... Ta tôn trọng cô, cũng mong cô sẽ tôn trọng ta. về chuyện trong tân thành, Vương Bảo Nhạc ta không phải kẻ cứng đầu thủ cựu, chúng ta có thể thương lượng để tìm hướng giải quyết!”
“Ta không biết cô có mục đích gì khi tới tân thành này hay không, nhưng nơi này bị toàn bộ Liên bang chú ý, nếu có chuyện gì... Vương Bảo Nhạc ta không phải kẻ rộng lượng ngu xuẩn, ta là kẻ có thù tất báo!”
Vương Bảo Nhạc trầm giọng nói, đây là Lân đầu tiên hẳn nói chuyện rõ ràng như thế với Lý Uyển Nhi.
Hắn vừa lên tiếng thì Lý Uyển Nhi đã dừng bước, cô đưa lưng về phía Vương Bảo Nhạc như đang suy tư, trong văn phòng nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ.
cTa biết rồi!
Hồi lâu sau, Lý Uyển Nhi mới từ từ cất lời, mặc dù giọng điệu vẫn cứng nhắc nhưng đã bớt phần nào lạnh lẽo, tuy nhiên, cô vẫn không quay đầu lại mà đi thẳng.
Sau khi ra khỏi văn phòng của Vương Bảo Nhạc, trên đường quay về chỗ của mình, trong mắt Lý Uyển Nhi lại đong đầy vẻ tiếc nuối và phức tạp. Cô biết rõ lời Vương Bảo Nhạc nói rất đúng, tân thành ổn định mới là điều quan trọng hơn tất thảy.
Cô thừa nhận trong lòng mình có chút cảm giác khác thường với Vương Bảo Nhạc nhưng cô cũng biết rõ mình tới tân thành là vì một nhiệm vụ, không phải để phá hoại cái gì, mà là trải đường và bảo vệ cho vị hôn phu của mình dựa theo điêu kiện liên hôn của hội nghị viên và Ngũ Thế Thiên Tộc.
Người khác không rõ ba Khu trưởng tương lai là ai, nhưng cô lại biết một trong số đó là Tràn Mộc, trưởng tử Trần gia. Cô còn biết rõ việc mình bảo vệ Trần Mộc sẽ khó tránh khỏi sinh ra mâu thuẫn với Vương Bảo Nhạc, tuy cô không muốn nhìn thấy cảnh đó nhưng lại khó mà tránh được.
Nên điêu duy nhất cô có thể làm chính là cắt đứt bao nỗi tơ vương, cư xử với Vương Bảo Nhạc theo công việc mà thôi!
Vương Bảo Nhạc không rõ cụ thể tâm tư của Lý Uyển Nhi nhưng ít nhiều gì cũng đoán ra đôi chút. Thật ra, sau khi Lý Uyển Nhi tới thì Vương Bảo Nhạc đã phân tích rõ ràng, hắn cảm thấy khả năng Trân Mộc, vị hôn phu của cô sẽ đến đây là rất cao.
Mọi chuyện quả nhiên đúng như suy đoán của Vương Bảo Nhạc, vài ngày sau, ứng cử viên cho ba chức Khu trưởng tân khu Sao Hỏa còn lại rốt cuộc cũng được xác định sau hơn một tháng kéo dài và tranh giành.
Khi Vực chủ Sao Hỏa gửi thông báo đến tay Vương Bảo Nhạc, hắn cũng thấy được tư liệu về ba vị tân Khu trưởng này!
Người đầu tiên đúng là trưởng tử Trần gia, Trần Mộc!
Người thứ hai là thiếu niên áo quấn đầy vải đen thuộc Tinh Hà Lạc Nhật Tông từng ủ mưu đánh cướp Vương Bảo Nhạc không thành, còn bị hắn lột sạch trên Mặt Tráng!
Người thứ ba là một cô gái, Vương Bảo Nhạc không biết cô ta nhưng tài liệu nói rõ cô đến từ Vũ Hóa Tiên Thiên Tông!
Các thế lực lớn của Liên bang xem như tề tựu đông đủ trong tân thành Thần Binh này, cũng có thể xem tân thành này như một Liên bang thủ nhỏ.
"filepos0008771551">

Bạn cần đăng nhập để bình luận